Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 418: Kiếm thuật trời “cú”

Chương 418: Kiếm thuật trời “cú”
“Gì cơ?”
nghe thấy Vũ Nhu Tử nói thế, Tống Thư Hàng vội vàng cúi đầu xuống nhìn chỗ ngực của mình… sau đó, hắn nhìn thấy chỗ ngực của mình có một bản thu nhỏ trong suốt của “mình” đang chui ra.
Mặt mày giống như đúc, ngay cả quả đầu trọc lóc và quần áo trên người cũng giống hệt như mình. Hơn nữa, trên quần áo của Tống Thư Hàng thu nhỏ cũng bị vấy máu.
Đây hoàn toàn là Tống Thư Hàng bị thu nhỏ lại theo tỉ lệ!
“Ơ?”
Chính bản thân của Tống Thư Hàng cũng giật mình —— mẹ nó, đây là gì thế này?
Hắn vô thúc giơ tay chạm vào Tống Thư Hàng thu nhỏ trong suốt kia.
Ngón tay của hắn thuận lợi chạm lên đầu của Tống Thư Hàng thu nhỏ kia, trên tay truyền tới cảm giác lạnh buốt, như thể chạm vào đầu của mấy con búp bê vậy.
Ngay sau đó, trên đầu của Tống Thư Hàng lập tức truyền tới cảm giác đau đớn như bị ngươi ta dùng tay chọt.
Cộng hưởng cảm quan à?
“Ủa ủa ủa?”
Tống Thư Hàng vội vàng buông tay ra, hắn lập tức nghĩ tới một việc —— Tống Thư Hàng thu nhỏ này không phải là linh quỷ đấy chứ?
Nhưng linh quỷ của hắn lại biến thành thế này là sao đây?
Linh Điệp Tôn Giả đứng bên cạnh tò mò nhìn qua Tống Thư Hàng thu nhỏ kia:
“Linh quỷ à?”
“Không thể nào, linh quỷ trông đâu có giống như vậy đâu.”
Vũ Nhu Tử mở to hai mắt, cô giơ tay một cái, lập tức có một linh quỷ trong suốt hình người xuất hiện trong lòng bàn tay của cô, mặt mày trông khá mơ hồ.
Chính bản thân Tống Thư Hàng cũng chẳng hiểu ra làm sao:
“Ta cũng không biết nữa, trước kia nó cũng đâu phải thế này đâu.”
Linh Điệp Tôn Giả nghe thế thì tò mò hỏi thử:
“Linh quỷ của Tống tiểu hữu từng biến dị rồi sao?”
Bạch Tôn Giả ngồi bên cạnh gật đầu đáp:
“Đã từng biến dị một lần, lúc đó Thư Hàng tiểu hữu đang khế ước với linh quỷ, đúng lúc có một vị tán tu ngũ phẩm bay tới, bỏ mạng ở bên cạnh chúng ta. Có thể là bị hồn phách tản ra lúc vị tán tu ngũ phẩm kia đạo tiêu, cho nên linh quỷ của Thư Hàng tiểu hữu cũng biến dị.”
Vũ Nhu Tử:
“...”
Lưu Kiếm Nhất:
“....”
Linh Điệp Tôn Giả:
“...”
Một vị Linh Hoàng ngũ phẩm bay xác tới, chết ngay trước mặt Tống Thư Hàng. Sau đó khiến cho linh quỷ biến dị? Chuyện này cần vận may lớn tới cỡ nào mới được đây?
“Nhưng linh quỷ đã biến dị từ lâu lắm rồi, sao bây giờ nó lại tự nhiên biến thành hình dạng của ta thế này?”
Tống Thư Hàng gãi gãi quả đầu trọc lóc của mình —— gãi xong hắn mới nhớ là tóc của mình đã bị cạo sạch rồi.
Ở chỗ ngực, Tống Thư Hàng thu nhỏ cũng giơ tay gãi cái đầu trọc bé xíu của mình... Trông cực kỳ đáng yêu.
“Sống động thật đấy, đáng yêu quá đi.”
Vũ Nhu Tử tò mò giơ tay ra, sờ cái đầu bóng lưỡng của Tống Thư Hàng thu nhỏ bóp bóp.
“Ui da, Vũ Nhu Tử cô đừng mạnh tay như thế, nhẹ thôi.”
Tống Thư Hàng vội vàng kêu to, Vũ Nhu Tử bóp đầu của linh quỷ, hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng lây. Cảm giác đầu bị bóp bóp như thế khá lạ.
“Thú vị thật đấy, nếu như linh quỷ của ta cũng có thể biến dị thì tốt biết mấy.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì, lại chọt chọt lên quả đầu bóng lưỡng của Tống Thư Hàng thu nhỏ.
“Nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
Tống Thư Hàng kêu oai oái, đầu của Tống Thư Hàng thu nhỏ đặc biệt mẫn cảm, dù Vũ Nhu Tử dùng sức cực nhẹ, nhưng vẫn khiến đầu hắn có cảm giác đau.
Bạch Tôn Giả ngẫm nghĩ một lúc xong mới đáp:
“Xem ra đây là vì ngươi và linh quỷ đã hoàn toàn đồng bộ với nhau rồi, nên mới khiến nó biến hóa.”
Tống Thư Hàng và linh quỷ cũng đã hoàn toàn khế ước một quãng thời gian rồi.
Tính ra thì cũng đã tới lúc đồng bộ xong xuôi rồi đây.
“Đã hoàn thành đồng bộ rồi sao? Ồ, nói thế thì quả thật ta cảm giác liên hệ giữa mình và linh quỷ không còn bị đứt quãng nữa rồi.”
Tống Thư Hàng vui vẻ nói.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, linh quỷ sẽ không ngừng thối luyện chân khí trong cơ thể của mình, cho dù lúc hắn ngủ nghỉ thì linh quỷ vẫn có thể tiếp tục tích chân khí cho hắn. Phần mềm hack tu luyện tiên tiến nhất, ngài xứng đáng có được nó.
“Nhưng sao tự nhiên nó lại chui ra khỏi cơ thể ta thế này?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Lúc hắn hỏi xong đột nhiên có một đạo ý niệm truyền từ linh quỷ vào đầu của hắn.
Họa quyển kiếm quyết!
Đây cũng là lý do mà linh quỷ bất giác chui ra khỏi cơ thể của Tống Thư Hàng.
“À, hóa ra là thế.”
Tống Thư Hàng gật đầu một cái, nói:
“Bạch tiền bối, bốn họa quyển kia chưa bị nổ tung chứ, có thể cho ta xem thử một chút được không?”
Bạch Tôn Giả khoát tay một cái, mấy mảnh vỡ con rối từ vụ nổ được Tôn Giả dùng ý niệm quét gọn qua một bên.
Sau đó, hắn bày bốn họa quyển kia ra theo thứ tự.
...
Trên bốn họa quyển lớn kia vẽ Tống Thư Hàng đạo trưởng với các tư thế khác nhau.
“A, Tống tiến bồi. Chiếc nhẫn trên ngón tay của Lý Thiên Tố đạo trưởng này không phải chính là chiếc trên tay ngươi sao?”
Vũ Nhu Tử tinh mắt, thoắt cái đã trông thấy chiếc nhẫn trên tay của Tống Thư Hàng và chiếc nhẫn trên họa quyển này giống hệt nhau.
“Ừ.”
Tống Thư Hàng cảm khái:
“Chiếc nhẫn trên tay ta chính là của Lý Thiên Tố đạo trưởng. Ngoài ra, vị đạo trưởng này cũng chính là vị tán tu tiền bối đã phi xác từ ngàn dặm tới chết ở bên cạnh ta với Bạch Tôn Giả lúc ta khế ước với linh quỷ đấy.”
Vũ Nhu Tử:
“...”
Đúng là trùng hợp thật đấy.
Lưu Kiếm Nhất thì nghĩ thầm trong lòng: “Truyền thuyết về vận may của Bạch tiền bối thật sự lợi hại tới vậy sao?”
“Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tiếp theo để ta xem bên trong họa quyển này ẩn chứa bí mật gì đây.”
Tống Thư Hàng dụi mắt thật mạnh, nhìn thằng vào họa quyển này.
Chỗ lồng ngực của hắn, Tống Thư Hàng thu nhỏ cũng dụi mắt như thế, nhìn chằm chằm vào họa quyển.
...
Một phút, hai phút, ba phút...
Tống Thư Hàng cảm giác mắt mình hơi cay:
“Kỳ lạ, chẳng lẽ họa quyển này có vấn đề hay sao?”
Linh quỷ ở chỗ ngực cũng lộ ra vẻ khó hiểu ngơ ngác như thế, tại sao linh quỷ lại không xuất hiện cảm giác nôn nóng như muốn nhào ra khỏi tâm huyệt như trong giấc mơ của Sở Sở nữa?
“Hì hì, ta đã nhìn ra rồi.”
Lúc này, Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh cười nói.
“Hả?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại hỏi.
“Bộ kiém quyết ẩn chứa bên trong họa quyển này ấy, đơn giản lắm, nhìn qua một cái là ra ngay. Đúng là một bộ kiếm thuật rất thú vị!”
Vũ Nhu Tử nói xong thì vỗ nhẹ lên bảo kiếm Hồ Điệp ở bên cạnh.
Trường kiếm rời vỏ, Vũ Nhu Tử cầm bảo kiếm, bắt đầu nhanh chóng thi triển kiếm thuật.
Trong vòng ba giây, Vũ Nhu Tử đã thi triển ra một trăm lẻ tám loại biến hóa của bộ kiếm thuật kia, kiếm quang lóe lên từng hồi, vô cùng đẹp mắt.
Kiếm của Vũ Nhu Tử ngày càng nhanh hơn, càng lúc càng chói mắt. Cuố cùng… một trăm lẻ tám loại biến hóa này rốt cuộc biến thành bốn thức kiếm chiêu. Mà ở bên trong bốn thức kiếm chiêu này, mỗi một kiếm đâm ra đều chứa đựng hai mươi bảy loại biến hóa khác nhau, biến hóa khó lường, tấn mãnh vô song.
Kiếm thuật mà Vũ Nhu Tử thi triển có phần giống với kiếm thuật mà Tống Thư Hàng đã nhìn thấy ở trong giấc mơ của Sở Sở. Chỉ là chiêu thức do Vũ Nhu Tử thi triển ra lại càng tinh diệu hơn, bớt được một số chiêu dư thừa.
Tống Thư Hàng đau đớn chớp chớp mắt —— lúc trước hắn còn có thể viện cớ không có đủ bốn họa quyển thì không có hiệu quả để an ủi bản thân. Nhưng bây giờ xem ra… quả nhiên là ngộ tính của hắn có vấn đề mà.
Nói đúng hơn thì là ngộ tính của hắn ở phương diện kiếm thuật có vấn đề!
Dù sao thì thiên phú của hắn ở quyền pháp, đạo thuật, thân pháp đều được Dược Sư tiền bối và Bạch Tôn Giả công nhận rồi.
Chẳng lẽ ta thật sự không thể trở thành một kiếm khách áo trắng bay bay hay sao? Chẳng lẽ khả năng học kiếm thuật trời phú của hắn lại thành “trời cú” à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận