Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1313: Anh Trâu Quá Đi Hà

Chương 1313: Anh Trâu Quá Đi Hà
Vũ Nhu Tử, Tô Thị A Thập Lục cùng với một tỷ tỷ xinh đẹp xuất hiện trong thế giới sương mù dày đặc.
Trước mặt các cô là một con đường mòn rộng chừng nửa mét, hai bên tràn đầy sương mù dày đặc.
Trong sương mù, mơ hồ truyền đến tiếng dã thú gầm rú khiến người ta sởn hết cả gai ốc.
Có loại cảm giác rất kỳ quái, lúc ba người vừa tiếp xúc với sương mù là có thể hiểu đây là một ‘mộng cảnh’.
Vũ Nhu Tử nhìn chằm chằm vào sương mù, cố gắng suy tư:
“A Thập Lục, tại sao chúng ta lại tiến vào trong cùng một giấc mơ vậy?”
“Ta cũng không biết, Thư Hàng đâu rồi? Vừa rồi rõ ràng ý thức của hắn đã trở về mà?”
Tô Thị A Thập Lục tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Tống Thư Hàng.
Hai cô gái lại nhìn về phía ý thức của vị thứ ba.
Đó là một cô gái mặc váy Nho gia, vóc người cao gầy, đây chính là chân thân của Tạo Hóa Tiên Tử ư?
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Pi pi pi ~~ pi pô pi pô ~~”
“Không có cách nào giao tiếp cả.”
Tô Thị A Thập Lục thở dài nói.
“Ta cảm thấy Tạo Hóa Tiên Tử có thể giao tiếp được, bởi vì lúc trước, nhiều lần cô ấy nương theo lời hát để kêu bậy, cười Tống tiền bối [ngốc, tên ngốc]. Chẳng hạn như ‘Ê a a ~~ tên ngốc’. Ta cảm thấy đây tuyệt đối không phải là kêu la bậy bạ đâu.”
Vũ Nhu Tử nói một cách nghiêm túc.
Tạo Hóa Tiên Tử nhìn về phía Vũ Nhu Tử:
“A la la ~ đần.”
Vũ Nhu Tử chỉ vào Tạo Hóa Tiên Tử:
“Cô xem, Tạo Hóa Tiên Tử chắc chắn có ý thức.”
“Được rồi, việc này để đó trước đi.”
Tô Thị A Thập Lục nói với vẻ bình tĩnh:
“Màn sương mù này đến cùng với ý thức của Thư Hàng. Tiếp đó chúng ta xuất hiện bên trong ‘mộng cảnh sương mù’, đây không phải là ‘mộng’ sinh ra từ ý thức của Thư Hàng đấy chứ?”
“Chúng ta xuôi theo đường mòn đi về phía trước xem sao? Nếu là mộng, nói không chừng lúc này Tống tiền bối đang ngủ say ở nơi sâu trong lâu đài giống như công chúa ngủ trong rừng, chờ chúng ta tới hôn đánh thức hắn đấy.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục khựng lại, sau đó lỗ tai cô ửng đỏ:
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Ba cô gái xuôi theo đường mòn, đi về sâu bên trong mộng cảnh đầy sương mù.
Dọc theo đường đi, tiếng thú gào trong sương mù vẫn vang liên hồi, âm thanh càng ngày càng phức tạp.
Lúc đi được hơn nghìn thước, trong tiếng gầm rú kia còn thêm vào tiếng quỷ gào thê lương, cùng với tiếng ngâm nga cám dỗ từ ác ma.
“Mộng cảnh sương mù này thật quỷ dị.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục cau mày:
“Có thể đây không phải là mộng cảnh của Thư Hàng.”
Giấc mơ đều liên quan đến tính cách và tư duy của một người, lấy tính cách của Tống Thư Hàng thì hẳn là sẽ không ngưng tụ ra mộng cảnh quỷ dị như vậy mới đúng.
“Thập Lục, Tạo Hóa Tiên Tử, các cô có cảm thấy con đường mòn này căn bản không có điểm cuối không, chúng ta đi hơn nghìn mét rồi, nhưng đường mòn căn bản không thay đổi gì. Ta hoài nghi chúng ta đang đứng im tại chỗ đấy.”
Vũ Nhu Tử nói, chỉ về phía nơi sâu trong sương mù dày đặc:
“Có lẽ chúng ta nên nhảy vào trong sương mù, tiếng thú gầm và tiếng quỷ gào rõ ràng ngày càng kích thích hơn kìa.”
Tô Thị A Thập Lục bình tĩnh suy nghĩ, Vũ Nhu Tử nói cũng đúng, có điều tính nguy hiểm quá lớn. Cô phải cân nhắc xem có nên mạo hiểm như vậy hay không.
Ngay lúc này, Tạo Hóa Tiên Tử đột nhiên mở miệng cất tiếng hát.
[chính khí vạch ra mạng che mặt ~]
Chỉ là một câu ca từ, là dùng ngôn ngữ thời đại viễn cổ để hát.
Theo tiếng hát của cô, dường như sương mù bốn phía bị gió mạnh thổi bay, sương mù tản ra, Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử nhìn thấy vô số quái vật.
Đôi mắt đám quái vật này đỏ lên, đang ngó chừng con đường mòn.
Mỗi con quái vật đều có bộ dáng vô cùng kỳ quặc, tựa như các loại dã thú, yêu ma hợp lại mà thành.
Có mấy con quái vật hình cầu, cũng có quái vật do hàng trăm nhân loại khâu lại mà thành, phóng tầm mắt nhìn qua, không hề có một con quái vật nào giống nhau cả.
Tất cả quái vật đều chen chúc bên ngoài đường mòn ba thước, dường như bị một loại lực lượng vô hình ngăn cản, không cách nào tới gần.
“Chậc, rời khỏi đường mòn sẽ rơi vào trong đống quái vật ư? Loại âm mưu này lỗi thời rồi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục:
“Tuy rằng cũ, nhưng rất hữu hiệu. Hơn nữa quái vật cùng với con đường mòn trong giấc mộng này đều có cảm giác rất cổ xưa. Nói không chừng khi ấy loại quỷ kế này còn rất mới mẻ chẳng?”
“Chúng ta tiếp tục xuôi theo con đường mòn này ư? Hay là nhào vào trong đống quái vật đại chiến một trận?”
Vũ Nhu Tử hỏi, cô thích cái sau hơn…
Có điều, nếu như dọc theo đường mòn đi tới, gặp được Tống tiền bối đang ngủ say trong lâu đài thì cũng rất thú vị đấy.
Trong lúc nói chuyện, nơi trăm thước trong đám quái vật bên ngoài ‘ầm ~~’ một tiếng nổ tung lên.
Sau đó, Tống Thư Hàng được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng vọt ra từ trong đám quái vật.
“Sương mù tản ra? Cảnh trong mơ rốt cuộc cũng xảy ra biến hóa rồi ư?”
“Lần này không phải nhập mộng à? Nhìn trời, ta còn tưởng là nhập mộng, định thuận theo nội dung giấc mộng, suýt chút nữa đã bị gặm sạch rồi.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Đồng thời, hắn phát hiện hoàn cảnh nơi này khá quái dị. Ở trong giấc mộng này, Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công hắn đắc ý nhất lại không cách nào vận chuyển được.
Hắn chỉ có thể sử dụng các loại chiêu thức như Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp, Kim Cương Phục Ma Quyền cùng với Quân Tử Vạn Lý Hành và Nho Gia Kim Cương Thân.
Ngay cả Thánh Viên Long Lực Thần Công vừa mới học được lúc trước cũng không thể khởi động.
Tống Thư Hàng tung người nhảy lên, dưới chân ngưng tụ ra một đóa hoa sen đen.
Dị năng ‘Bộ Bộ Tà Liên’ có thể dùng được.
Đồng thời hắn há mồm phun một cái, một đóa hoa sen thanh khiết xuất hiện trước mặt hắn, dị năng Thiệt Xán Liên Hoa cũng có thể dùng.
Nói cách khác, ngoại trừ các loại chiêu thức như quyền pháp, đao pháp ra còn có dị năng và công pháp Nho gia là có thể dùng được.
Ngoài ra, năng lực hộ thể của ánh sáng công đức vẫn còn, thế nhưng không cách nào triệu hoán @#%× Tiên Tử ra.
“Nếu như không phải nhập mộng, vậy mộng cảnh sương mù này rốt cuộc là cái gì?” Sau khi Tống Thư Hàng bay lên không trung thì thầm nghĩ.
Phía dưới, đám quái thú tổ hợp quái dị kia gào thét về phía hắn, có vài con có sức bật tương đối tốt bỗng nhiên nhảy lên, móng vuốt sắc bén đánh về phía hắn.
“Cút!”
Tống Thư Hàng vận chuyển Nho Gia Kim Cương Thân, chính khí bao phủ, sử dụng một quyền trong Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp nện về phía quái vật bên dưới.
Quái vật vừa tiếp xúc với chính khí trên Nho Gia Kim Cương Thân thì lập tức kêu thảm một tiếng rơi xuống đất, lăn lộn không ngừng.
Thực lực của đám quái vật này đều chỉ chừng nhị phẩm đến tam phẩm, nhưng lại bị chính khí Nho gia khắc chế.
“Thư Hàng!”
“Tống tiền bối!”
“Y ê a ~ tên ngốc ~”
Ba tiếng gọi bất đồng truyền đến từ đằng xa.
Tống Thư Hàng nhìn về phía âm thanh vọng ra thì phát hiện Vũ Nhu Tử, A Thập Lục cùng với một chị gái mặc váy Nho gia đang đứng trên đường mòn.
“Thập Lục, Vũ Nhu Tử, các cô cũng vào đây à?”
Tống Thư Hàng vẫy tay với ba người.
Chân hắn đạp thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, nhanh chóng tới gần ba cô gái.
Trong hư không, mỗi một bước hắn bước ra là sẽ có một đóa hoa sen đen hiện lên, nâng thân thể hắn, để hắn đi trên không trung như giẫm trên đất bằng.
Sau mấy bước, Tống Thư Hàng đã đến gần đường mòn.
Hắn tung người nhảy lên, chuẩn bị dùng một tư thế cool ngầu đáp xuống bên cạnh mấy người Vũ Nhu Tử.
Rầm ~~
Tống Thư Hàng xoay người một cái thật đẹp, sau đó đụng phải một bức tường vô hình.
Thân thể hắn trượt xuống xuôi theo bức tường, rơi vào trong ‘đám quái vật’ bên dưới.
“Nhìn trời, bức tường vô hình này thật là âm hiểm.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thư Hàng!”
A Thập Lục vọt về trước cực nhanh.
“Tống tiền bối, ngươi không sao chứ?”
Vũ Nhu Tử la lên, cũng rục rịch định đánh về phía đám quái vật.
Nhưng lúc này, thân hình Tạo Hóa Tiên Tử khẽ động, ngăn Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục lại.
Trong đám quái vật, hào quang Nho Gia Kim Cương Thân trên người Tống Thư Hàng tăng vọt.
Đám quái vật đánh về phía hắn kia tựa như ‘thiêu thân lao đầu vào lửa’, không ngừng hóa thành tro tàn trong hào quang chính khí.
“Ăn một chiêu của ta đi, Thái Dương Chỉ, thuật lóe mù mắt chó!”
Tống Thư Hàng giơ tay trái lên cao.
Công đức tinh khiết ngưng tụ trên ngón tay trái kia của hắn, phát ra hào quang rực rỡ.
Luồng hào quang kia cực kỳ chói mắt.
Ánh sáng công đức bùng nổ, đám quái vật chung quanh vừa tiếp xúc với ánh sáng công đức thì nhanh chóng tránh lui. Tuy rằng ánh sáng công đức không thể trực tiếp biến chúng nó thành tro tàn giống như ‘chính khí’, nhưng chúng nó lại càng sợ ánh sáng công đức hơn.
Tống Thư Hàng mượn cơ hội tung người nhảy lên lần nữa, bay trên không trung, duy trì hình thức chân đạp hoa sen đen.
“Suýt chút nữa là bị gặm cho nước miếng đầy mặt rồi.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ, đồng thời hắn la lên với Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử:
“Hai người các cô đừng ra ngoài, đám quái vật này không biết bay, ta duy trì hình thức chân đạp hư không cũng được. Chúng ta xuôi theo ‘đường mòn’ đi về phía trước đi, nếu cái giấc mộng sương mù này đã mang chúng ta vào thì chắc chắn sẽ không vô hạn vĩnh viễn, nhất định sẽ có trạm cuối cùng.”
Tô Thị A Thập Lục gật đầu:
“Chúng ta cứ men theo đường mòn đi.”
Vũ Nhu Tử:
“Đáng tiếc thật, ban đầu còn cho rằng Tống tiền bối sẽ thành công chúa, nằm trong lâu đài chờ bọn ta đến.”
Tống Thư Hàng:
“Gì?”
Tô Thị A Thập Lục bịt miệng Vũ Nhu Tử:
“Không có gì không có gì, chúng ta đi thôi.”
Tống Thư Hàng thộn mặt ra gãi đầu.
“Ô a a ~~ tên ngốc.”
Tạo Hóa Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về phía Tạo Hóa Tiên Tử, câu ‘tên ngốc’ vừa rồi tuyệt đối không phải là trùng hợp đúng không?


Ba cô gái đi dọc theo đường mòn, Tống Thư Hàng dán sát mép đường mòn, thi triển dị năng ‘Bộ Bộ Tà Liên’, dán sát mép đường mòn cùng đi tới với ba cô gái.
“Tống tiền bối, ngươi biết thế giới sương mù này là gì không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Các cô có tin tức gì không?”
Tô Thị A Thập Lục trả lời:
“Ngay từ đầu bọn ta cho rằng thế giới sương mù này là giấc mơ của ngươi, bởi vì nó trở về đồng thời với ý thức của ngươi. Nhưng hiện tại xem ra, mộng cảnh đầy sương mù này không liên quan gì tới ngươi cả.”
Tống Thư Hàng:
“Có thể có liên quan đến thân thể Đậu Đậu không. Ý thức của bốn người chúng ta đều ở trong cơ thể Đậu Đậu, sau đó cùng bị đưa vào thế giới sương mù này.”
Vũ Nhu Tử:
“Ta đột nhiên cảm thấy giấc mộng này có liên quan đến Tạo Hóa Tiên Tử. Cô ấy vẫn luôn rất thần bí. Vừa rồi cô ấy còn dùng một câu hát xua tan đi một mảng sương mù lớn đấy.”
Tống Thư Hàng nhìn Tạo Hóa Tiên Tử mặc váy Nho gia, cả người đầy khí chất thư sinh, đột nhiên trong lòng nghĩ đến một chuyện.
Hiện tại ngoại trừ dị năng và các chiêu thức quyền pháp ra, thứ duy nhất hắn có thể sử dụng cũng chỉ có công pháp Nho gia.
Không phải là mộng cảnh đầy sương mù này có liên quan tới Nho gia đó chứ?
“Phía trước có thứ gì đó, không còn là đường nữa!”
Lúc này Tô Thị A Thập Lục nói.
Mọi người tăng tốc chạy lên.
Ở cuối đường mòn có một cánh cửa.
Trên cửa khắc mấy bức đồ án.
Trên bức đồ án đầu tiên là mây tía đầy trời, sấm gió đan xen, song long giao hội.
Trên bức vẽ thứ hai là vô số thư tịch.
Trên bức vẽ thứ ba là bóng lưng một vị nữ tu tóc xanh.
Tống Thư Hàng vừa nhìn thấy ba bức vẻ này thì lập tức hiểu ý nghĩa của chúng.
Lúc anh vừa chào đời thì ngầu khỏi nói.
Lúc anh còn nhỏ vẫn ngầu hết chỗ chê.
Lúc anh tu luyện cũng ngầu chẳng ai bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận