Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1860: Nhưng không sao cả, ta có tiền

Chương 1860: Nhưng không sao cả, ta có tiền
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong não hải thì đã bị Tống Thư Hàng chôn xuống tận đáy lòng.
Không thể biến việc cà khịa đại lão thành sở thích được.
Lần nào hắn gây sự với đại lão cũng là ngoài ý muốn, là bị động, thậm chí đôi khi còn bị đại lão gây hấn mà chẳng hiểu vì sao. Hắn cực ít khi chủ động cà khịa đại lão. Trong cái chuyện liên quan đến sinh mạng bé nhỏ của mình, hắn vẫn rất có chừng mực.
Hơn nữa, m Ảnh Thượng Nhân quen biết Hà Chỉ Ma Đế không có nghĩa là hai người bọn họ cùng phe với nhau. Biết đâu m Ảnh Thượng Nhân chỉ là khách của Hà Chỉ Ma Đế thôi thì sao?
Không thể chỉ vì m Ảnh tiền bối từng ăn thiên kiếp thịnh yến của Hà Chỉ Ma Đế mà khép người ta vào phe địch được.
Cái logic [Ta có thù với lão Đồng bán bánh bao sát vách, cho nên ta phải đánh nhừ đòn tất cả những người mua bánh bao nhà lão Đồng] quả là có độc.
Quần chúng ăn bánh bao vô tội biết bao!
Còn nữa, m Ảnh tiền bối là khách mà đại lão cái gì cũng có thể bán giới thiệu cho, nếu gây sự với hắn thì thế nào cũng bị đại lão cái gì cũng có thể bán kéo vào sổ đen.
Sau này mình còn phải giao dịch với đại lão cái gì cũng có thể bán rất nhiều, không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn được.
Thế là Tống Thư Hàng lập tức thu hồi ý nghĩ đen tối của mình.
“Tiểu đạo hữu, ngươi có cải tiến công thức thiên kiếp kho tàu này không thế?” Đúng lúc này, giọng nói của m Ảnh Thượng Nhân vang lên lần nữa.
Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Không thể coi là cải tiến được, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Trong bước sơ chế đầu tiên, ta thả cả Thiên Cương vào, sau đó để món ăn ngon hơn, đặc sắc hơn, ta đã thử một bí pháp độc môn.”
“Không tệ. Nếu để ta chấm điểm cho món thiên kiếp kho tàu này thì ta có thể cho ngươi 80 điểm. So với món thiên kiếp kho tàu mà ta từng ăn trước đây thì kĩ thuật tiên trù của ngươi kém xa tít tắp, khiến cho độ ngon của món ăn bị ảnh hưởng. Nhưng Thiên Cương và bí pháp làm tăng khẩu cảm cho nguyên liệu của ngươi lại cộng thêm cho nó không ít điểm.” m Ảnh Thượng Nhân khen ngợi: “Ta công nhận món thiên kiếp kho tàu này, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn. Nhưng kĩ thuật tiên trù của tiểu đạo hữu còn không gian rất lớn để phát triển, hi vọng lần sau ta có thể thưởng thức được món ăn từ 95 điểm trở lên ở chỗ ngươi. Ta tuyên bố trước, ta rất là kén chọn trong vấn đề ăn uống đấy nhé.”
“Cảm ơn tiền bối đã khích lệ.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên hắn chạm đến tiên trù mà đã được tiền bối công nhận, có lẽ hắn thực sự có thiên phú về mặt tiên trù cũng nên?
“Nếu là sản phẩm đạt yêu cầu thì giao dịch của chúng ta coi như hoàn thành. Đạo hữu, ngươi có muốn có thứ gì không?” m Ảnh Thượng Nhân hỏi.
Khi m Ảnh Thượng Nhân nói chuyện, Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy hơi thở của kẻ lắm tiền phả thẳng vào mặt mình.
[Ngươi muốn cái gì thì cứ việc nói ra. Cho dù là sao trên trời, ta cũng có thể hái xuống cho ngươi. Ngươi thích cái gì ta cũng đều sẽ thỏa mãn ngươi!] Mỹ nhân rắn công đức ngẩng đầu, đọc lời thoại của giám đốc bá đạo trong phim truyền hình bằng giọng nam trầm bổng.
Tạo Hóa Tiên Tử ở bên cạnh vỗ tay đánh nhịp.
Tống Thư Hàng: “…”
Bầu không khí bị phá hỏng luôn rồi.
“Ha ha, nếu ngươi muốn sao trời thì ta cũng có thể cho.” m Ảnh tiền bối cười khà khà.
Tống Thư Hàng xua tay lia lịa.
Lấy sao trời làm gì? Có nhét vào thế giới hạch tâm được đâu?
Nếu có một ngày thế giới hạch tâm của hắn lớn đến mức có thể nhét cả sao trời vào thì tự hắn cũng hái được sao rồi.
“Xin tiền bối chờ một chút, đúng là ta đang cần một thứ.” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn nhìn Quy tiền bối, truyền âm nhập mật nói: “Quy tiền bối, ngươi có biết Đông Phương Xuân Các không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Quy tiền bối: “Nhìn trời, đến cả Đông Phương Đại Đế mà ngươi cũng không tha à?!”
Thằng ranh này hốt ổ của Nam Phương Đại Đế xong, bây giờ còn bành trướng dã tâm lên cả nhà của Đông Phương Đại Đế ư?
“Quả nhiên đó là mảnh vỡ cung điện của Đông Phương Đại Đế.” Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu.
Vậy thì lấy nó đi!
“Tiền bối, ta có thể xin mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các của Thiên Đình viễn cổ được không?” Tống Thư Hàng nói.
“!!!” Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử thể bán trợn mắt nhìn Tống Thư Hàng: “Ta ném ngươi vào sổ đen nhé khách hàng Tống!”
“Tiên tử đừng hiểu lầm, ta không đòi mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các trong tay cô đâu. Ta đang nghĩ, nếu là mảnh vỡ thì chắc là phải có rất nhiều. Tiên tử có thu thập thì cũng chỉ bán đi vài mảnh. Ta muốn có mảnh vỡ khác của Đông Phương Xuân Các kia.” Tống Thư Hàng giải thích.
Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử thể bán xoa cằm gật đầu: “Cũng có lý.”
“Mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các của Thiên Đình viễn cổ à? Ta hiểu rồi.” m Ảnh tiền bối gật đầu.
Tống Thư Hàng: “Trong tay tiền bối có mảnh vỡ sao?”
“Không có, thực ra hôm nay là lần đầu tiên ta nghe đến thứ này. Nhưng không sao cả, ta có tiền.” m Ảnh Thượng Nhân nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Dứt lời, m Ảnh Thượng Nhân nói với đại lão cái gì cũng có thể bán: “Đạo hữu này, ta muốn mua mấy mảnh vỡ của Đông Phương Xuân Các, tính tiền cùng với nhiệm vụ thiên kiếp kho tàu luôn nhé, có được không?”
“Không thành vấn đề.” Đại lão cái gì cũng có thể bán nở một nụ cười chân thành tha thiết. Hắn thích nhất là kiểu khách không mặc cả này đấy. Chỉ cần đưa ra thứ hắn muốn thì có đòi bao nhiêu linh thạch hắn cũng hào phóng thanh toán ngay.
“Sư phụ, đừng có nhòm ngó mấy mảnh vỡ của ta!” Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử nhắc nhở.
Đại lão cái gì cũng có thể bán nhẹ nhàng xoa đầu đệ tử, mỉm cười: “Hôm nay sư phụ sẽ dạy cho con một bài học. Ở đâu có buôn bán, ở đó có cạnh tranh.”
“!!!” Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử: “Tình thầy trò chắc có bền lâu! Tuyệt giao đi sư phụ!”
“Quan hệ thầy trò là gì mà đòi so với gia tài bạc vạn? Chút tình thầy trò nhỏ bé làm sao sánh nổi với công việc làm ăn?” Đại lão cái gì cũng có thể bán mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Linh thạch không chỉ mua được nụ cười của Trường Sinh Giả và Kiếp Tiên, mà còn có thể khiến cho bọn họ trở mặt thành thù!
Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử bực hết cả mình.
Lúc này, đại lão cái gì cũng có thể bán xoa đầu cô: “Đùa thôi, ta có rất nhiều con đường để kiếm được mảnh vỡ của Đông Phương Xuân Các, ngươi cứ hoàn thành giao dịch của mình đi.”
“Vậy thì giao dịch hoàn thành.” m Ảnh Thượng Nhân cười nói, sau đó thân thể to lớn lùi dần về cánh cửa không gian.
Trước khi quay về, hắn đột nhiên ném một cái bát màu đen cho Tống Thư Hàng: “Ngươi có thể gọi ta một lần nhờ vào vật này. Lần sau nếu ngươi nghiên cứu ra thêm món nào trong thực đơn thiên kiếp thì có thể gọi ta. Chỉ cần món ăn đủ tiêu chuẩn thì ta sẽ lại làm giao dịch đồng giá với ngươi. Món ăn lần sau có phải là tâm ma kiếp hun khói không?”
Vũ Nhu Tử da đen đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Ta còn chưa nghiên cứu ra món ăn tiếp theo. Ta cũng chỉ vừa mới có được thực đơn thiên kiếp này mà thôi.” Tống Thư Hàng nhận chiếc bát nhỏ màu đen rồi đáp.
“Ha ha ha, mong chờ lần gặp tiếp theo.” m Ảnh Thượng Nhân cười lớn rồi lui về m Ảnh giới, biến mất.

Sau khi m Ảnh Thượng Nhân về nhà, Điền Thiên đảo lại khôi phục như ban đầu.
Bữa tiệc của nhóm Cửu Châu số 1 chính thức mở màn.
Được sự khẳng định của m Ảnh Thượng Nhân, Tống Thư Hàng bắt đầu nấu hết đống thiên kiếp nhị phẩm lên tam phẩm còn lại thành thiên kiếp kho tàu.
Đại lão cái gì cũng có thể bán và Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử cũng được Tống Thư Hàng giữ lại tham gia bữa tiệc.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Hôm nay mọi người ngồi chung mâm ăn uống với nhau, lần sau mua đồ từ đại lão cái gì cũng có thể bán chưa chắc đã rẻ hơn, nhưng chí ít lúc muốn tìm hắn thì có lẽ sẽ dễ hơn nhiều. Tống Thư Hàng nghĩ vậy.
Thiên kiếp kho tàu + tiên nhưỡng do Côn Na nữ sĩ của thế giới Hắc Long ủ + tiên trà của thiếu niên tiền bối ở Tán Tiên đài.
Loại nào cũng là bảo vật hiếm có.
Sau ba tuần rượu… đại lão cái gì cũng có thể bán bắt đầu lấy ra những món tiên trân được cất giữ bằng thủ pháp của Trường Sinh Giả trong không gian cá nhân của mình. Những món tiên trân này trải dài từ cổ chí kim, phong phú đến kinh ngạc. Tiên trân mà được đại lão cái gì cũng có thể bán cất giữ làm hàng hóa thì chẳng kém gì món ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Vốn chỉ là một bữa thiên kiếp thịnh yến, bỗng chốc biến thành một bữa Thực Tiên yến ra trò.
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya.
Các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 vốn đã hơi quá chén lại càng say quắc cần câu.
Linh Điệp Thánh Quân gắp một miếng thiên kiếp kho tàu, thưởng thức thật kỹ.
Trừ ba loại cảm giác mà m Ảnh Thượng Nhân giới thiệu, sau khi nuốt thiên kiếp kho tàu xuống còn có hương vị bùng nổ trong vị giác. Đây chính là thiên kiếp nguyên nước nguyên vị đấy!
Lão phu sống nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên biết rằng thiên kiếp cũng có thể ăn được.
Linh Điệp Thánh Quân lại nâng chén lên cạn cùng Hoàng Sơn Tôn Giả.
Rượu cũng là rượu ngon, là bảo bối cấp bậc cửu phẩm, thậm chí còn cao hơn.
Thư Hàng tiểu hữu kiếm được nhiều món độc lạ như vậy quả là nằm ngoài dự đoán của hắn. Xem ra thằng nhóc này cũng có khí vận đặc thù.
Khác với sự may mắn của Bạch đạo hữu, có lẽ khí vận của Tống Thư Hàng nằm ở “nhân duyên”.
“Ồ? Có phải ta hơi say rồi không?” Linh Điệp Thánh Quân đột nhiên lẩm bẩm.
Hình như hắn hơi hoa mắt.
Vừa rồi hắn nhìn liếc một cái, thấy tận ba Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử da đen ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, trong sảnh tiệc vẫn còn hai Vũ Nhu Tử đang đi lại, nói cười với nhau.
“Ừm, xem ra là say thật.” Linh Điệp Thánh Quân mỉm cười. Hắn vốn là một mỹ nam trung niên mặn mà, nụ cười này tỏa ra mị lực mười phần.
Mấy cô nàng trên Điền Thiên đảo ngắm nụ cười của Linh Điệp Thánh Quân đến ngẩn ngơ.
“Tống tiền bối, Tống tiền bối.” Lúc này, Vũ Nhu Tử quấn chăn lăn đến gần Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng tò mò hỏi: “Sao thế Vũ Nhu Tử?”
Vũ Nhu Tử cười hì hì, lăn đến bên cạnh Tô Thị A Thập Lục ngồi gần Tống Thư Hàng, gác đầu lên đùi A Thập Lục: “Ta vẫn muốn ngắm mưa sao băng.”
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử à, tiền bối không phải là vạn năng đâu nhé!
Tống Thư Hàng đang suy tư thì hai mắt bỗng sáng ngời lên.
“Đúng rồi.” Hắn nhìn đại lão cái gì cũng có thể bán rồi nói: “Tiền bối ơi, ta mua một trận mưa sao băng có được không? Dùng thiên kiếp kho tàu để gán nợ thay linh thạch được chứ?”
“Ha ha, không cần gán nợ, hôm nay tâm trạng ta vui, tặng miễn phí!” Đại lão cái gì cũng có thể bán sảng khoái nói.
Hàng gì cũng có thể bổ tiên tử nghe thấy thế thì biết ngay sư phụ nhà mình đã quá chén rồi.
Chỉ lúc uống say bét nhè thì sư phụ mới tặng đồ miễn phí cho khách hàng thôi.
“Thích mưa sao băng từ góc độ nào?” Đại lão cái gì cũng có thể bán đứng lên, chỉ tay lên trời.
Đúng lúc này… một trận mưa sao băng đổ xuống từ chân trời phía xa xa, đẹp không sao tả xiết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận