Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 917: Không Phải Xúc Tu, Là Rễ! Là Rễ Cây!

Chương 917: Không Phải Xúc Tu, Là Rễ! Là Rễ Cây!
“Giết giết giết, vạn vật đều có thể giết! Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa đều giết! Kẻ nghịch thiên đáng chết lập tức quỳ chết!”
Đây là lời bài hát mới của Linh Hồn Ca Vương: Thất Sát Ca, thêm vào 365 Vòng Đại Phong Xa của Lệ Chi Tiên Tử tạo thành chấn động lập thể văng vẳng.
Lưu Kiếm Nhất đạo hữu canh giữ bên cạnh Vũ Nhu Tử bất ngờ bị ma âm xuyên não, cảm giác đầu gối mềm nhũn, thêm bệnh buồn nôn, suýt nữa là quỳ.
Sâu trong Linh Điệp đảo, một người cha hiền đang yên lặng giám thị toàn đảo, bất ngờ bị ma âm xuyên não phun hết linh trà ra.
Vũ Nhu Tử chớp chớp mắt, thanh âm chấn động màng tai này sao nghe quen thế nhỉ.
Vũ Nhu Tử giơ tay vuốt mái tóc bị gió biển thổi tung.
Ma âm của linh hồn ca vương tục vang qua ống loa, đôi chân dài của Vũ Nhu Tử tự động đạp theo nhịp, ngâm nga theo âm nhạc.
Có bài hát nào mà làm người ta muốn ngân nga theo không nhỉ?
Vũ Nhu Tử khẽ nói:
“A, nhớ rồi! Là giọng hát của Tạo Hóa tiền bối, thảo nào lại hay như vậy.”
Lưu Kiếm Nhất sư huynh bỗng thấy nghi ngờ cuộc đời mình, gần đây hay nghe người ta khen tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương, đặc biệt là fan âm nhạc Rock & Roll, họ khen ‘tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương là âm nhạc giết người đến từ địa ngục, khiến người ta lay lắt giữa sống và chết’.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Kiếm Nhất nghe có người khen nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương ‘hay’.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng run rẩy của Tống Thư Hàng:
“A lô? Sư huynh Lưu Kiếm Nhất hả? Xin hỏi... tìm ta có chuyện gì không?”
Vũ Nhu Tử vui vẻ nói:
“Tống tiền bối, không phải Kiếm Nhất sư huynh, là ta, Vũ Nhu Tử đây! Ta mượn di động của sư huynh gọi điện thoại cho tiền bối. A, Tống tiền bối biết không, hôm nay ta độ kiếp đấy!”
Tống Thư Hàng run giọng nói:
“Vũ Nhu Tử? Sao là cô thế? Mau cúp máy... mau... nếu không... thì sẽ muộn mất.”
Giọng Tống Thư Hàng ngừng bặt.
Vũ Nhu Tử chớp chớp mắt, vẻ mặt hoang mang.
Thật lâu sau tiếng ca của Linh Hồn Ca Vương mới dần lắng xuống, nhưng không nghe thấy giọng của Tống Thư Hàng nữa.
Tuy nhiên Vũ Nhu Tử vẫn thấy thỏa mãn, cô nói vào di động:
“Đa tạ Tống tiền bối.”
Nghe tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương tiền bối làm Vũ Nhu Tử cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh, chắc chắn Phá Kiếp Tiên Tử cô đây sẽ vượt qua thiên kiếp thăng cấp tứ phẩm lần này!
Vũ Nhu Tử nói xong thì nhẹ nhàng khép di động lại đưa cho Lưu Kiếm Nhất đã sùi bọt mép ở kế bên.
Sau đó, Vũ Nhu Tử tung tăng lướt tới chỗ độ kiếp.
Hôm nay phải thành công độ kiếp, tiếp đó học ngự kiếm phi hành, chừng đó cô không cần lo lắng chuyện bị lạc đường nữa!
Sâu trong Linh Điệp đảo.
Linh Điệp Tôn Giả chìm trong trầm tư.
Tiếng hát của Tạo Hóa đạo hữu thật sự rất hay ư?
Con gái khen hay thì chắc là hay thật, có nên suy xét lần sau mời Tạo Hóa đạo hữu đến Linh Điệp đảo mở một buổi biểu diễn không nhỉ?
Linh Điệp Tôn Giả chợt hỏi một con hồ điệp bảy màu cạnh mình:
“Tửu Cô, ngươi nói xem nếu ta mời Tạo Hóa đạo hữu đến Linh Điệp Đảo mở một buổi biểu diễn thì sao?”
Hồ điệp bảy màu Tửu Cô lần trước dạy Tống Thư Hàng cách kết kén, là trợ thủ đắc lực của Linh Điệp Tôn Giả.
Điệp Yêu Tửu Cô nghiêm túc nói:
“Sư tôn, đệ tử nghĩ người nên uống thuốc đi.”
Linh Điệp Tôn Giả:
“...”
...
Trên đỉnh Ma Hầu Phong thứ sáu mươi chín của Vô Cực Ma Tông.
Chính Năng, An Tri Ma Quân, Công Tử Hải còn đang bế quan trùng kích cảnh giới Linh Hoàng ngũ phẩm. Trên đầu ba người lơ lửng sương khói màu vàng, màu đỏ máu và màu đen.
Chính Năng, An Tri Ma Quân đang vững vàng tăng tiến cảnh giới, nhưng trạng thái của Công Tử Hải ngồi chính giữa thì lại hơi là lạ.
Mấy ngày nay hễ Công Tử Hải đi vào trạng thái tu luyện sâu là nguyền rủa ác mộng kia lại xuất hiện dây dưa, mấy lần làm hắn suýt bị tẩu hỏa nhập ma. Mấy hôm nay người Công Tử Hải gầy sọp đi, khiến người nhìn phải đau lòng.
Công Tử Hải mở to đôi mắt đỏ rực, rõ ràng lại thêm một lần cưỡng ép rời khỏi không gian ác mộng.
Tống Thư Hàng chết tiệt, thật đáng chết!
Nguyền rủa ác mộng quả nhiên không phải một lần mà là liên tục, hễ Công Tử Hải tập trung tu luyện một chút là không gian ác mộng sẽ kéo hắn vào, muốn nuốt chửng hắn.
Kỳ lạ là dù Công Tử Hải dùng nhiều cách loại trừ nguyền rủa đều không có hiệu quả. Mỗi lần Công Tử Hải ra khỏi không gian ác mộng kiểm tra toàn thân đều không phát hiện dấu vết nguyền rủa, bực mình tức ngực muốn chết.
Cứ tiếp tục thế này thì hắn không thể tu luyện, phải thay đổi kế hoạch thôi.
Công Tử Hải cần tìm cách giải quyết nguyền rủa trên người. Cởi nút cần tìm người thắt, phải tìm Tống Thư Hàng, đào ra nguồn gốc của nguyền rủa từ hắn!
Công Tử Hải nghĩ đến đây, bèn lặng lẽ kết nối với con rối phân thân bên ngoài, gần đây hắn luôn tìm kiếm Tống Thư Hàng qua con rối phân thân.
Lúc này, con rối phân thân vừa đưa qua một phần tình báo liên quan đến Tống Thư Hàng.
Tình báo mới nhất: Trong minh hữu mới là đám chiến sĩ nhím biển mà Công Tử Hải lén liên lạc, có kẻ phát hiện Tống Thư Hàng, một đám chiến sĩ nhím biển đang bao vây tiễu trừ Tống Thư Hàng.
Trong đó có chiến sĩ nhím biển mang theo pháp khí Công Tử Hải cung cấp, bề ngoài giống pháp khí chiến đấu nhưng bên trong lắp thiết bị nghe trộm.
Công Tử Hải thầm ra lệnh cho con rối phân thân:
“Cộng hưởng nội dung từ thiết bị nghe trộm cho ta.”
Lát sau.
Công Tử Hải nhận được tình báo âm thanh mà mình muốn.
Đầu tiên là một chuỗi tiếng nổ, chắc là chiến sĩ nhím biển tấn công, tiếng nổ phỏng chừng thuộc về vũ khí hiện đại hóa như ngư lôi.
Tình hình chiến đấu có vẻ rất kịch liệt.
Đột nhiên sóng âm kỳ lạ khác với phong cách chiến đấu chen vào thiết bị nghe trộm.
Giọng nam cao vút mang theo âm rung văng vẳng:
“Giết giết giết! Người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa đều giết! A a a a!”
Ma âm chui vào màng tai Công Tử Hải rồi xộc thẳng vô não.
Trong mật thất, Công Tử Hải sung sướng chớp mắt, miệng sùi bọt mép ngất xỉu.
A, mẫu thân ơi, Tiểu Hải đến gặp người đây. Hy vọng ở trên thiên đường không có Tạo Hóa Pháp Vương.
...
Trong thuyền tiên.
Linh Hồn Ca Vương vừa lòng đẹp ý.
Buổi diễn bắt đầu thì quản chi chuyện có mấy ai nghe được đến phút cuối, như gặp phải rủi may muốn dứt bỏ, can đảm đối diện liệu có phải quá anh dũng hay không... Buổi diễn kết thúc, đếm được mấy ai nghe thấy khúc cuối cùng, nếu gặp phải rủi may muốn cắt đứt, trong biển người được mấy kẻ dám liều.

Ngoài thuyền tiên.
Bạch Tôn Giả mở trang bị không gian, nhanh chóng thu gom nhiều ngư lôi, bom biển sâu chưa bị kích nổ.
Lãng phí là tội ác lớn nhất đấy!

Lúc này vô số chiến sĩ nhím biển bị thương, hôn mê dần chìm xuống đáy biển.
Máu của chiến sĩ nhím biển nhuộm đỏ cả một vùng biển, có lẽ một đoạn thời gian rất dài về sau,loài cá trong khu vực biển này sẽ hứng chịu sự trả thù đáng sợ từ chiến sĩ nhím biển.
Vì sinh linh nào dính máu của chiến sĩ nhím biển đều là kẻ thù của chúng, một con sâu lông cũng không thể buông tha!
...
Ngay bên dưới, di tích Trường Sinh Giả Trình Lâm như một cái miệng khổng lồ của biển rộng nuốt hết thân thể chiến sĩ nhím biển chìm xuống.
Lối vào di tích vốn có phong ấn Bạch Tôn Giả đặt ra, nếu không phải là tu sĩ có thực lực mạnh hơn Bạch Tôn Giả thì không thể phát hiện ra lối vào được.
Nhưng bây giờ di tích như vật sống, nuốt hết chiến sĩ nhím biển chìm xuống đáy biển.
Bạch Tôn Giả đang góp nhặt ngư lôi chợt cứng người lại, đôi mắt xuyên thấu lòng biển tối tăm dưới biển nhìn thẳng về phía di tích.
Từng thi thể chiến sĩ nhím biển bị nuốt mất, di tích Trường Sinh Giả Trình Lâm ở đáy biển sinh ra biến đổi lớn.
Dường như có gì đó trong di tích sắp phá phong ấn mà ra. Không đúng, không phải phá phong mà ra, những phong ấn trong di tích không phải để phong ấn mà là che giấu thứ đó, nó đang ngủ say.
Giờ xác đám chiến sĩ nhím biển rơi xuống di tích đã đánh thức thứ đó dậy.
Cùng lúc đó.
Tống Thư Hàng mở bừng mắt ra, hít thở dồn dập, tay ấn ngực mình, hạch tâm nằm trong tim chợt đập rộn lên.
Có cái gì đó cộng minh với hạch tâm trong tim hắn.
Một tay Tống Thư Hàng ấn ngực, nhìn xuống đáy biểntheo cảm ứng, thứ khiến hạch tâm tim hắn đập nhanh đang nằm ở dưới đáy biển.
Diệp Tư chui ra khỏi người Tống Thư Hàng rồi lên tiếng:
“Có cái gì đó sắp ra khỏi đáy biển.”
Đáy biển bên dưới là di tích của Trường Sinh Giả Trình Lâm, Diệp Tư có mối liên quan với Trường Sinh Giả Trình Lâm quả nhiên cũng sinh ra cảm ứng.
Lệ Chi Tiên Tử cũng mở to mắt với vẻ thắc mắc, cô cũng loáng thoáng cảm ứng được nó.

Bạch Tôn Giả trở lại thuyền tiênqua thiên phú không gian, trầm giọng nói:
“Sắp ra rồi.”
Ngay sau đó, có vô số xúc tu vút ra từ đáy biển.
Những xúc tu vươn ra điên cuồng túm lấy chiến sĩ nhím biển ở bên dưới, chiến sĩ nhím biển sống hay chết chạm phải xúc tu thì đều bị kéo xuống.
Lệ Chi Tiên Tử hỏi:
“Bạch tiền bối, lần trước các người đến đây có phát hiện xúc tu kỳ lạ này trong di tích không?”
Tống Thư Hàng lên tiếng:
“Không, không phải xúc tu.”
Đám người Bạch Tôn Giả, Lệ Chi Tiên Tử đều tỏ vẻ khó hiểu:
“Hả?”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
“Đó là rễ, rễ của hoa sen chứ không phải xúc tu. Rễ cây và xúc tu khác hẳn nhau, một cái là thực vật, một cái là sinh vật!”
Trong người Tống Thư Hàng đã chứa hoa sen có thể bắn ra mấy chục vạn rễ cây, nên hắn lập tức nhìn ra được nó là rễ hay ‘xúc tu’ ngay.
Tống Thư Hàng vẫn còn giơ tay ấn ngực, có khi nào trong di tích Trường Sinh Giả Trình Lâm cũng ẩn giấu một đóa hoa sen hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận