Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1732: Hôm đó, ta gặp một cơn ác mộng

Chương 1732: Hôm đó, ta gặp một cơn ác mộng
Ngũ giác bị tước đoạt, thần thức bị áp chế, Tống Thư Hàng không cách nào cảm ứng được thay đổi của thế giới bên ngoài.
Hắn không biết rốt cuộc thiên kiếp đã kết thúc hay chưa, cũng không thể cảm ứng được các tiền bối trong nhóm có bình an vô sự hay không.
Điều duy nhất hắn biết là tạm thời bản thân vẫn còn sống.
“Tất cả đều phải sống đấy.” Tống Thư Hàng nhỏ giọng cầu nguyện.
Các tiền bối ‘Nhóm Cửu Châu số 1’ bị kéo vào trong không gian độ kiếp nhóm, chủ yếu là vì ‘kim đan mã QR’ và quyền hạn lưới rồng của hắn. Cho nên... nếu các tiền bối của nhóm, dù chỉ một người gặp bất trắc bỏ mạng tại đây thì hắn sẽ hối hận cả đời.
Thông Nương ngẩng đầu nhìn lên trên.
Có một phần nhỏ của thiên kiếp ‘ánh sáng không thể nhìn thấy’ xuyên qua ‘thân thể sương mù’ của Tống Thư Hàng thì hóa thành đốm sáng rơi xuống.
Thông Nương dùng thiên phú của mình thì có thể bao bọc tất cả mọi người. Nhưng ngay chính cô cũng chẳng rõ làm vậy có hữu dụng hay không.
“Lúc này chỉ có thể cầu nguyện thôi.” Thông Nương lẩm bẩm, sau đó cô nhắm mắt lại... rơi vào hôn mê.
Thực lực của cô quá yếu, có thể chống đỡ được lâu như vậy trong ‘thế giới độ kiếp nhóm’ này, đều là dựa vào sức mạnh của ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’.
Nay rốt cuộc cũng tới cực hạn của cô.
Cửu Tu Phượng Hoàng Đao phát ra tiếng kêu thật nhỏ, thân đao lóe lên, nhẹ nhàng đỡ lấy Thông Nương.
...
...
Khi Thông Nương nhắm mắt lại, Vũ Nhu Tử ngồi trên người Đậu Đậu cách đó không xa từ từ mở mắt ra.
Toàn bộ thành viên trong ‘Nhóm Cửu Châu số 1’ đều bị tước đoạt ngũ giác và chế thần thức, thậm chí lúc này thân thể mọi người đều không thể động đậy. Hệt như lúc thời gian ngừng trôi lúc trước vậy.
Vũ Nhu Tử mở to mắt, nhích nhẹ một chút, mầm hành bao phủ trên người cô đều bung ra. Vũ Nhu Tử nhảy xuống khỏi lưng Đậu Đậu, ưu nhã đáp xuống mặt đất.
“Chọn giờ vừa đúng, mặc dù đã hơn nghìn năm trôi qua, nhưng quả nhiên trí nhớ của ta vẫn còn rất tốt.” Vũ Nhu Tử nói nhỏ.
Cô nhìn những vị tiền bối quen thuộc trong Nhóm Cửu Châu số 1 xung quanh, nhìn Thông Nương, Đậu Đậu lông xù và Tống Thư Hàng đã hóa thành sương mù.
Bên tai không ngừng vang vọng tiếng cầu nguyện của Tống Thư Hàng: “Đừng chết, không ai được chết hết!”
“Ừ ừ, Tống tiền bối, ta nghe thấy nguyện vọng của ngươi rồi.” Vũ Nhu Tử nheo mắt lại, cô giơ tay vén sợi tóc bên tai lên rồi cười nói.
Sau đó, đôi chân thon dài của cô bước về phía ‘Cổ Hồ Quan Chân Quân’ tiền bối.
[Nếu như... quá khứ bị thay đổi thì tương lai sẽ xảy ra biến hóa thế nào? Tác dụng của hiệu ứng cánh bướm sẽ lớn đến đâu đây?]
Cứ luôn cảm thấy thay đổi quá khứ là hành động tự tìm đường chết.
“Nhưng mà ta thích.” Vũ Nhu Tử nói, cô đi tới bên cạnh Cổ Hồ Quan Chân Quân: “Trong cuộc đời của Tống tiền bối, có vài chuyện khiến hắn tiếc nuối và hối hận không thôi... thế giới độ kiếp nhóm lần này chính là một trong số đó.”
Mặc dù có mái tóc của Vân Tước Tử, hình thái ngụy bất hủ của Tống Thư Hàng với thiên phú mầm hành của Thông Nương bảo vệ, nhưng trong trí nhớ của [Vũ Nhu Tử], lần thiên kiếp nhóm này vẫn có sự cố xảy ra.
Ba vị tiền bối Cổ Hồ Quan Chân Quân, Điền Điềm Phó Đảo Chủ và Đồng Quái Tiên Sư lần lượt gặp chuyện không may.
Cổ Hồ Quan Chân Quân là do trước đó dùng bản thân thăm dò, vận dụng ‘Bát Tí Pháp Tướng’ tiếp xúc với thiên kiếp ‘cái chết không thể nhìn thấy’ đó. Mặc dù Thông Nương đã dùng Cửu Tu Phượng Hoàng Đao cứu hắn, nhưng ‘thiên kiếp’ đã để lại ấn ý trên người hắn. Khi ánh sáng thiên kiếp giáng xuống, cho dù có ba tầng bảo hộ là tóc của Vân Tước Tử, sương mù bất hủ của Tống Thư Hàng và mầm hành của Thông Nương, nhưng Cổ Hồ Quan Chân Quân vẫn không thể vượt qua kiếp nạn này.
Điền Điềm Phó Đảo Chủ thì do nguyên thần bị hao tổn, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Còn Đổng Quái Tiên Sư thì lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, có vẻ như nguyên thần của hắn cũng có tai họa ngầm...
“Như vậy, đầu tiên là Cổ Hồ Quan tiền bối.” Vũ Nhu Tử giơ tay chạm lên người Cổ Hồ Quan Chân Quân, giữa ngón tay cô có ‘thời gian chi đạo’ vận chuyển. Một ngón tay chạm vào, ấn ký vô hình trên người Cổ Hồ Quan Chân Quân đã bị ‘đảo ngược thời gian’, biến mất không còn tăm hơi.
Không còn ấn ký thiên kiếp, Cổ Hồ Quan Chân Quân có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này như các tiền bối khác trong ‘Nhóm Cửu Châu số 1’.
Đối với [Vũ Nhu Tử] mà nói thì đây là tai họa ngầm dễ giải quyết nhất.
“Tất cả đều sống sốt, mọi người đều sẽ vượt qua thiên kiếp.” Tống Thư Hàng vẫn nhỏ giọng cầu nguyện.
“Được được được, tất cả đều sống sót.” Vũ Nhu Tử cười đáp, sau đó lại đi tới bên cạnh ‘Điền Điềm Phó Đảo Chủ’.
Nguyên thần của Điền Điềm Phó Đảo Chủ bị thiếu hụt là do ảnh hưởng từ sự kiện ‘Điền Thiên đảo’.
Vũ Nhu Tử giơ tay ra, nhanh chóng kết thành một loạt pháp ấn phức tạp. Tổng cộng có bảy pháp ấn hình thành trong tay cô, rơi vào tay của Điền Điềm Phó Đảo Chủ.
Phù văn hóa thành một cái còng tay dài, một đầu gắn với Điền Điềm Phó Đảo Chủ, một đầu khác gắn với Điền Thiên Đảo Chủ.
“Như vậy là tạm được rồi.” Vũ Nhu Tử nói.
Công pháp giữa Điền Thiên Đảo Chủ và Điền Điềm Phó Đảo Chủ là công pháp đặc thù được truyền thụ các đời của Điền Thiên đảo. Vũ Nhu Tử chỉ cần nối liền hai người lại, đồng thời kích hoạt công pháp đặc thù giữa hai người thì Điền Điềm Phó Đảo Chủ có thể nương theo Điền Thiên Đảo Chủ, tạm thời che giấu thương tích trong nguyên thần của mình để vượt qua kiếp nạn này.
“Cuối cùng là Đổng Quái tiền bối.” Vũ Nhu Tử đi tới bên cạnh Đổng Quái, cô đặt tay lên mặt nạ của Đồng Quái: “Giờ có nên tháo cái mặt nạ này ra để xem gương mặt thật của Đồng Quái tiền bối không nhỉ?”
Trong trí nhớ của [Vũ Nhu Tử], bí ẩn về giới tính và gương mặt thật của Đồng Quái Tiên Sư đã thành câu đố vĩnh viễn không thể giải đáp của ‘Nhóm Cửu Châu số 1’.
Hiện giờ đúng là cơ hội rất tốt.
Nhưng nếu tháo mặt nạ của Đồng Quái tiền bối trong lúc này thì có vẻ giống lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi nhỉ?
“Nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là chuyện mà ta thích làm nhất còn gì.” Vũ Nhu Tử nói.
Lòng bàn tay cô sáng lên, hạ xuống mặt nạ của Đổng Quái Tiên Sư.
Tiếp đó, mặt nạ của tiên sư có thêm hàng loạt hoa văn xinh đẹp, trông còn đẹp hơn thế nữa.
“Ừm, thôi bỏ đi vậy. Bây giờ mà tháo mặt nạ ra thì sẽ mất vui hẳn, thậm chí chẳng có cảm giác thành tựu gì hết.” Vũ Nhu Tử thu tay về, hai tay chống nạnh: “Cảm thấy cứ để Đổng Quái tiền bối tự mình tháo mặt nạ xuống, để lộ bộ mặt thật ra cho mọi người nhìn thì mới có cảm giác thành tựu.”
“Cầu cho nguyên thần của các tiền bối đều bình an vô sự, cả Đậu Đậu, Tiểu m Trúc và Vũ Nhu Tử cũng bình an vô sự.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm liên tục.
“Ừ, ta vẫn sống khỏe mạnh đây.” Vũ Nhu Tử duỗi lưng một cái: “Tiếp theo thì về thôi. Nôn quá đi mất, không biết sau khi quá khứ thay đổi thì tương lai sẽ xảy ra biến hóa như thế nào nhỉ? Sẽ sinh ra biến đổi à? Hay là sẽ tách ra thành tương lai mới đây?”
Vũ Nhu Tử nhảy lên một cái, trở lại trên người Đậu Đậu.
Cô dụi đầu vùi mặt vào trong lớp lông xù của Đậu Đậu với vẻ hạnh phúc.
Tiếp theo, Vũ Nhu Tử lại nhắm mắt lại: “Tạm biệt.”
**** ****
Tống Thư Hàng mơ thấy một ác mộng, cũng có thể là tâm ma.
Trong tâm ma đó, hắn thấy Cổ Hồ Quan Chân Quân hóa thành tro bụi trong ánh sáng của ‘cái chết không thể nhìn thấy’. Ngay sau đó, Điền Điềm Phó Đảo Chủ không cam lòng mở mắt, cũng hóa thành tro bụi biến mất tăm. Tiếp theo là Đổng Quái Tiên Sư...
Tống Thư Hàng đột nhiên mở mắt ra, thều thào “Không...”
“Thư Hàng, ngươi rên nghe dâm đãng quá đó nha.” Giọng nói của Đậu Đậu vang lên bên tai hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận