Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1110: Kabe-Don(*) Bằng Chân

Chương 1110: Kabe-Don(*) Bằng Chân
Tống Thư Hàng mang Sở Sở và Phù Sinh Tiên Tử về căn hộ của Dược Sư, trên đường có đi qua một con hẻm nhỏ.
Một lát sau, hắn thấy được một màn quen thuộc trong hẻm nhỏ.
Sáu thằng lưu manh choai choai nhuộm tóc đủ thứ màu quái dị đang vây quanh một cô gái trẻ.
Cô gái kia có vóc người nhỏ nhắn, cao chừng một mét rưỡi, tóc ngắn, khuôn mặt rất xinh xắn. Bởi vì vóc người thấp bé nên thoạt nhìn rất giống một nữ sinh cấp ba... nhưng cũng có thể tuổi thật sẽ lớn hơn một chút.
Lúc này trên tay cô gái đang xách hai cái túi lớn, bên trong đựng một ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, hẳn là cô mới đến khu chợ gần đây mua thức ăn, trên đường về thì gặp phải sáu thằng lưu manh kia.
Trong sáu thằng lưu manh có một tên cao gần một mét tám, miệng cười đểu, dùng tư thế kabe-don ép thiếu nữ vào chân tường.
“Người đẹp, hôm nay trời trong nắng ấm, em gái đi một mình thế này chắc cô đơn lắm đúng không? Đi chơi với bọn anh nhé?”
“Bọn anh có nhiều trò chơi mới mẻ lắm, bảo đảm em chơi vui tới bến luôn.”
“Bọn anh không phải người xấu đâu, đừng có sợ. He he he he.”
“Dẫn em đi chơi miễn phí, đi nhé?”
“Em gái đừng xấu hổ mà, cứ phóng khoáng một chút, to gan một lên.”
“Nể mặt bọn anh, đáp lại một câu đi chứ.”
Tống Thư Hàng đỡ trán, lẽ nào trên người A Thập Lục tự mang thuộc tính “bị kabe-don” thật à? Trước đó nói hôm nay ở nhà tu luyện mà, sao mới quay đi cô đã bị người ta kabe-don trong hẻm nhỏ thế này?
Sau đó Tống Thư Hàng lại thấy được túi đựng nguyên liệu nấu ăn trong tay Tô Thị A Thập Lục, chẳng lẽ cô ấy định nấu cơm trưa cho mình ư?
Lúc này Tô Thị A Thập Lục cũng nhìn thấy Tống Thư Hàng. Khi nhìn đến sau lưng hắn, trong con ngươi A Thập Lục chợt lóe lên một tia sáng màu trắng bạc rồi biến mất ngay lập tức, kế tiếp cô nhoẻn miệng cười vui vẻ với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng gật đầu chào Tô Thị A Thập Lục.
Với tu vi của Thập Lục, muốn đối phó với mấy tên cùi bắp này dễ như trở bàn tay, chỉ nháy mắt là xử lý xong thôi. Nhưng nếu hắn đã tới rồi vậy thì đương nhiên phải cho bản thân cơ hội thể hiện.
Tống Thư Hàng sải bước tiến lên, chơi ngay chiêu tập kích bất ngờ, nhấc chân đá một cước vào sau lưng thằng cao một mét tám kia.
Hắn khống chế sức mạnh cực chuẩn, chỉ ở mức đánh đau đối phương, tuy đau gần chết nhưng sẽ không bị thương nặng, cao lắm là nằm bẹp mấy ngày không xuống giường được thôi.
“A a a a a.”
Tên lưu manh cao một mét tám kia bị đá văng đi, ngã nhào xuống đất, đau đến mức khóc bất thành tiếng. Đàn ông không dễ rơi lệ, chẳng qua là chưa tới lúc thương tâm... Hắn đau đến cực điểm, đau dữ dội, loại đau đớn kinh khủng này chẳng khác gì phụ nữ sinh con + cái bụng bị con muỗi đốt một phát.
“Đứa nào?”
“Thằng hèn, dám đánh lén sau lưng bọn tao à?”
“A Dung, A Dung, mày có sao không?”
“Đập chết nó!”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nhìn mấy thằng lưu manh trước mặt, sau đó mở tác dụng uy áp của thánh ấn ra.
Đám lưu manh trước đó còn hung hăng càn quấy lập tức bại trận ngay.
“Bá... Bá...”
Sáu tên lưu manh chỉ cảm thấy trước mắt mình như xuất hiện ảo giác. Lúc này đây trong mắt bọn họ, Tống Thư Hàng bỗng hóa thành người khổng lồ cao hơn ba mươi mét, chỉ cần giơ tay vỗ một cái là có thể đập chết bọn họ như đập muỗi. Bọn họ hận không thể kêu lên tia ơi tha mạng!
“Nằm xuống, lăn khỏi đây nhanh.”
Tống Thư Hàng trầm giọng nói, cũng nhân cơ hội này thí nghiệm uy năng của ngôn xuất pháp tùy. Lần này, hắn sử dụng ngôn xuất pháp tùy lên cả sáu tên lưu manh cùng một lúc, muốn thử hiệu quả đoàn thể xem thế nào.
Vốn dĩ hắn định dùng thử mệnh lệnh “quỳ xuống, vả mặt”, nhưng lại cảm thấy mệnh lệnh này sỉ nhục người khác quá, cũng không phù hợp phong cách của hắn.
Sau khi chức năng ngôn xuất pháp tùy được phát động, dưới tác động ý chí của Tống Thư Hàng, cả đám lưu manh ngoan ngoãn nằm sát xuống đất rồi bắt đầu lăn đi.
Ngay cả tên cao một mét tám bị đá bay kia cũng vừa lăn tròn vừa kêu thảm thiết.
Lú lăn đến ngã rẽ, thân thể bọn họ còn tự động ngọ nguậy điều chỉnh vị trí tiếp tục lăn đi, nhanh chóng lăn khỏi nơi này.
Tống Thư Hàng lẳng lặng thu hồi chức năng của thánh ấn, lúc sử dụng chức năng ngôn xuất pháp tùy lên người bình thường, hiệu quả đoàn thể rất tốt.
“Không hổ là Bá Tống đại nhân, thật lợi hại.”
Phù Sinh Tiên Tử thầm than trong lòng.
Còn em gái Sở Sở chỉ biết trợn tròn mắt mà nhìn. Anh Tống này giỏi thật, chỉ một cước đã đá văng tên kia đi, còn ngầu hơn mấy diễn viên đánh võ trong phim nữa. Hơn nữa sau đó bạn học Tống chỉ khẽ quát “Lăn khỏi đây nhanh”, thế mà mấy tên lưu manh kia nằm xuống lăn đi thật.
Lẽ nào mấy tên lưu manh nọ đều biết anh Tống? Hơn nữa còn rất sợ anh ấy?
“Thập Lục.”
Tống Thư Hàng vừa cười vừa đi đến bên cạnh Tô Thị A Thập Lục.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục cười ngọt ngào đáp lại, lộ ra một lúm đồng tiền trên má, đồng thời ánh mắt cô nhìn về phía Phù Sinh Tiên Tử và Sở Sở sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo:
“Ta nói này Thập Lục, trên người cô tự mang thuộc tính “bị kabe-don” đúng không?”
“Sao ta biết được chứ?”
Tô Thị A Thập Lục nguýt hắn một cái, động tác vô cùng đáng yêu. Có lẽ là do vóc người cô khá nhỏ bé nên thoạt nhìn rất dễ ăn hiếp chăng?
“Cảm giác bị kabe-don thế nào?
Tống Thư Hàng hỏi nhưng mới vừa hỏi ra miệng xong, hắn lại thấy hối hận ngay lập tức. Cái tật nhanh mồm nhanh miệng này đúng là tật xấu, trước kia mới quen biết Tô Thị A Thập Lục thì có thể ôm thái độ vui đùa hỏi vấn đề như vậy, nhưng bây giờ hắn tuyệt đối không nên trêu ghẹo như thế này nữa.
“Ngươi muốn thử không?”
Tô Thị A Thập Lục làm động lắc đầu cực ngầu, tóc ngắn tung bay, khuôn mặt tinh xảo vô cùng xinh đẹp.
Không đợi Tống Thư Hàng trả lời, A Thập Lục đột nhiên ép sát tới với khí thế kinh người.
Rõ ràng vóc người của A Thập Lục rất nhỏ bé nhưng cô lại có thể ép một người có thân hình cao lớn như Tống Thư Hàng lui về sau liên tục, trong nháy mắt hắn đã bị ép vào tường.
Hình dạng chỗ bức tường này không bình thường, không phải là một mặt tường phẳng mà có hai tầng.
Phía dưới có một phần móng nhô ra, cao chừng một mét, vách tường đứng ở trên phần móng.
Tô Thị A Thập Lục xách hai túi thức ăn ở hai tay, hùng hổ ép tới.
Tống Thư Hàng bị ép vào tường, thân thể thuận thế ngồi xuống phần móng nhô ra kia, lưng tựa vào tường.
Hắn đang bị Tô Thị A Thập Lục kabe-don à?
Nhưng hai tay A Thập Lục đang xách túi lớn, nhìn cô cũng không có ý định muốn thả túi đựng nguyên liệu nấu ăn xuống... vậy cô kabe-don Thư Hàng kiểu gì đây?
Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng thấy Tô Thị A Thập Lục giơ một chân lên. Xét theo tỷ lệ toàn thân thì chân của Thập Lục rất thon dài, cô giơ chân đẹp thẳng lên, giẫm vào phần tường phía trên bả vai Tống Thư Hàng.
Hôm nay Tô Thị A Thập Lục mặc quần jean co giãn bó sát người... Nếu không cũng không bày ra được tư thế này.
“Làm... gì đấy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Kabe-don.”
Tô Thị A Thập Lục nhìn thẳng vào mắt Tống Thư Hàng:
“Một trong những biến thể của kabe-don, kabe-don bằng chân.”
“Nới rộng khoảng cách chút đi.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
Tư thế dựa vào nhau gần quá, hắn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người Tô Thị A Thập Lục, thậm chí có thể nghe được nhịp thở của cô.
Tô Thị A Thập Lục nháy mắt một cái, sau đó truyền âm nhập mật hỏi:
“Nè, hai cô gái phía sau là ai vậy?”
“Cô gái nhỏ hơn tên là... tên là gì ta không có hỏi nhưng tên trên mạng là Sở Sở, là vợ yêu qua mạng của Đậu Đậu. Còn cô gái lớn hơn mặc vest trắng trông rất ngầu lòi kia là Phù Sinh Tiên Tử, là người sắp trở thành chồng của Đậu Đậu.”
Tống Thư Hàng nhanh chóng truyền âm trả lời.
“Chồng của Đậu Đậu á? Nhưng lúc nãy ngươi nói trong nhóm người kia là khuyển đại gia mà?”
Tô Thị A Thập Lục hiếu kỳ hỏi.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, đi theo mô típ cũ rích, tình tiết phức tạp biến đổi bất ngờ. Điển hình cho câu người thành phố toàn chơi chiêu, một gã đến từ nông thôn như ta không theo kịp, trở về ta giải thích cặn kẽ cho cô nghe. Nhưng Phù Sinh Tiên Tử còn một thân phận khác, cô ấy là truyền nhân của Tam Thập Tam Thú Thần Tông, có chút nhân quả với ta.”
Tống Thư Hàng dùng truyền âm nhập mật đáp.
“Nhân quả?”
Tô Thị A Thập Lục chớp mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
“Ừ, ta lấy được công pháp Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công đồng thời thuận lợi tu luyện thành công, trong đó cũng là nhờ vào rương di vật mà Trúc Quản Tử trưởng lão để lại cho đệ tử của ngài ấy, chính là vị Phù Sinh Tiên Tử này đây.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“À... Là một rương quần áo cộng với ba mươi ba loại linh thú tinh và quyển sách thuần dưỡng linh thú kia ấy hả?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu xác nhận.
“Với tính cách của ngươi, có phải là muốn trả di vật lại cho vị Phù Sinh Tiên Tử kia không?”
Tô Thị A Thập Lục lộ ra nụ cười đáng yêu.
Tống Thư Hàng vốn định trả lời “Đúng vậy, A Thập Lục cô hiểu ta nhất đấy” nhưng đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe lên gì đó.
Chỉ trong khoảnh khắc này, chỉ số EQ được nạp thành công.
Đồ đã tặng cho con gái nhà người ta, giờ muốn lấy về lại là có ý gì?
“Ta định gom đủ linh thú tinh trả lại cho Phù Sinh Tiên Tử. Về phần Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú, ta chuẩn bị tối nay viết lại một bản khác rồi đưa đi. Còn những thứ khác thì thôi vậy, có cơ hội bồi thường lại cho cô ấy là được.”
Tống Thư Hàng cười ôn hòa nói.
Tô Thị A Thập Lục cong môi mỉm cười, hiển nhiên câu trả lời của Tống Thư Hàng khiến cô rất vui. Với tính cách không muốn mất lòng ai của Tống Thư Hàng, trong tình huống này vẫn nhớ để ý đến cảm xúc của cô làm cô rất hài lòng.
“Trong rương quần áo ngươi tặng ta, có mấy bộ ta mặc rồi nên không thích hợp trả lại cho cô ấy. Còn những bộ khác có kích thước lớn quá, không vừa người nên ta đều không động đến. Trở về ta sẽ trả số quần áo còn dư lại cho ngươi, ngươi giúp ta giao chúng cho Phù Sinh Tiên Tử nhé. Dù gì cũng là di vật do sư phụ cô ấy để lại cho cô ấy mà. Đối với Phù Sinh Tiên Tử, chắc chắn chúng có ý nghĩa rất đặc biệt.”
Tô Thị A Thập Lục dịu dàng tiếp lời.
Tống Thư Hàng đang định mở miệng nói chuyện nhưng ngay lúc này, A Thập Lục lại đưa ngón tay che miệng hắn:
“Không cần từ chối đâu... đây là lựa chọn của ta. Nếu như ngươi cảm thấy áy náy, vậy nghĩ cách bồi thường cho ta đi.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng hỏi:
“Thích túi xách không?”
“Ngươi tự xem rồi làm đi.”
A Thập Lục cười hì hì sau đó thu chân lại, lui về sau một bước:
“Đi thôi, về nhà nào, trưa nay ta muốn thử tài nấu nướng của mình.”
Tống Thư Hàng há miệng, theo bản năng định hỏi: “A Thập Lục cô biết nấu ăn à?”
Nhưng lời vừa đến cổ họng, hắn lại nghĩ tới tật xấu nhanh mồm nhanh miệng của mình, vì vậy hắn cố ép đầu lưỡi nói câu khác:
“Thật muốn nếm thử tài nấu nướng của Thập Lục cô lắm.”
“Bảo đảm sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Tô Thị A Thập Lục xoay người, hai tay xách hai túi lớn, nhanh nhẹn đi về phía trước.
Phù Sinh Tiên Tử:
“Tống tiên sinh, cô gái mới nãy là hậu bối của ngài à?”
Đồng thời em gái Sở Sở cũng hỏi:
“Anh Tống, cô gái vừa rồi là cháu gái của anh à?”
Chú thích:
(*) Kabe-don (Tiếng nhật): “kabe” là bức tường, “don” là tiếng đấm tay vào tường. Từ này chỉ hành động mấy nam chính trong phim thần tượng hay dùng, ép nữ chính vào tường rồi đập tay lên đó. Có thể nói hành động kabe-don có hai bước, một là ép đối phương vào tường, hai là chống tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận