Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1396: Tôi Không Có Con Trai Lớn Như Cậu

Chương 1396: Tôi Không Có Con Trai Lớn Như Cậu
Nếu lái chiến xa Hà Long Thần Hành chạy trên đường trong thành phố Văn Châu, đảm bảo sẽ gây xôn xao dư luận ngay. Chiến xa mang phong cách phục cổ, toàn thân đúc bằng vàng, hơn nữa còn có hai con tôm rồng kéo xe ở phía trước. Chúng là tôm nhưng cũng thuộc loài rồng, có một số đặc điểm hình thái cơ bản của rồng, tuyệt đối không tầm thường!
Nhưng quá chói mắt, không thích hợp lái ra đường.
Hơn nữa rất có thể sẽ bị mấy chú cảnh sát giam xe vì tội lái xe cải trang phi pháp...
Thế nên Tống Thư Hàng thu chiến xa Hà Long Thần Hành vào thế giới hạch tâm.
Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục vẫn ở trong trạng thái hôn mê, chờ sau khi về đến nhà, lại mang hai cô ấy ra.
...
Tô thị A Thập Lục bị chuyển vào trong thế giới hạch tâm nhưng bạch long tỷ tỷ lại không đi vào theo. Cô ấy giống như mỹ nhân rắn công đức, vẫn có năng lực hành động sau khi rời khỏi chủ nhân. Bạch long tỷ tỷ ẩn thân, bay lơ lửng trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, tò mò quan sát biến hóa trong nhân thế.
Tống Thư Hàng khởi hành về nhà, đồng thời lấy điện thoại di động ra.
Sau khi hắn về lại hiện thế, ngày giờ trên điện thoại tự động chỉnh lại.
Thứ bảy, 09:32 phút, ngày 5 tháng 10 năm 2019, trời âm u nhiều mây.
“Mặc dù là ngày nghỉ lễ nhưng giờ này chắc chắn ba mẹ đã dậy rồi.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Bạch long dịu dàng hỏi:
“Động phủ của ngươi ở gần đây à?”
“À... Nhà ta ở ngay đường Bạch Kình nhưng không tính là động phủ.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
Hắn bước đi nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã trở về ngôi nhà quen thuộc.
Tống Thư Hàng đứng trước cửa nhà mình, nhìn thấy cửa lớn, trong lòng hắn bỗng có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Di chứng để lại sau khi nhập mộng đây mà.”
Tống Thư Hàng khẽ thở dài.
Trong hiện thực hắn chỉ mới một tháng chưa thấy cửa nhà mình, nhưng về mặt tâm lý, dường như đã mấy trăm năm rồi hắn chưa về nhà, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc ‘Trẻ đi, già trở lại nhà’(*).
(*)Câu đầu trong bài thơ Hồi Hương Ngẫu Thư của Hạ Tri Chương.
“Ta về nhà rồi.”
Tống Thư Hàng khẽ nói, hắn đưa tay ấn chuông cửa.
“Tới ngay đây.”
Người mở cửa là mẹ Tống.
Mẹ Tống càng ngày càng trẻ ra, thật sự là trẻ hóa đúng nghĩa. Lúc còn trẻ, mẹ Tống từng là hoa khôi của học viện, bây giờ khi bà đứng cạnh Tống Thư Hàng, trông giống hai chị em hơn là hai mẹ con.
“Mẹ, con về rồi.”
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, kích động nói.
Mấy trăm năm rồi mới gặp lại mẹ, loại cảm xúc này quả thật không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung. Nếu tính cách của hắn hơi mềm yếu một chút thì bây giờ đã lao vào lòng mẹ khóc to một trận rồi.
Mẹ Tống nhìn người thanh niên cao to trước mắt, trên mặt hiện lên vẻ ngơ ngác.
Một lúc lâu sau, mẹ Tống nghi hoặc hỏi:
“Cậu là ai vậy?”
Cậu là ai vậy?
Ai vậy?
Vậy?
Lời của mẹ Tống cứ vang vọng không ngừng trong đầu Tống Thư Hàng.
“Là con đây, Thư Hàng đây mà. Ngoại hình của con có thay đổi gì đâu?”
Tống Thư Hàng bất giác sờ mặt mình. Lẽ nào lúc nhập mộng phụ thân lên người Thiên Đế, ngoại hình của hắn bị ảnh hưởng làm mẹ nhận không ra?
“Thư Hàng? Cái tên này nghe quen quen...”
Mẹ Tống nhìn Tống Thư Hàng chằm chằm, đột nhiên hai mắt bà sáng lên:
“Bá Tống? Cậu tên là Bá Tống đúng không?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Trong lòng hắn bỗng có dự cảm xấu.
Có vẻ như mẹ Tống hoàn toàn không nhớ dáng dấp của hắn, chỉ có thể dựa vào năng lực ‘nhân vật thiên hạ ai cũng biết’ của thánh ấn, gọi ra thánh hào của hắn. Lẽ nào ảnh hưởng của phòng tối Thiên Đạo vẫn chưa biến mất?
Không đúng, bọn họ đã ra khỏi phòng tối Thiên Đạo, đáng lẽ ký ức của mọi người phải khôi phục rồi mới đúng chứ?
Hay là phải cần chút thời gian nữa thì ký ức mới khôi phục lại?
“Mẹ, mẹ nhìn kỹ con đi, con là con trai Thư Hàng của mẹ đây mà.”
Tống Thư Hàng nói.
Biết đâu mẹ nhìn kỹ hắn một chút sẽ nhớ ra hắn cũng không chừng?
“Cậu Ba Tống đừng đùa nữa, con tôi sinh ra không lâu thì... đã chết non rồi.”
Mẹ Tống buồn rười rượi.
Tống Thư Hàng:
“Ơ?”
Gì cơ? Chết non? What?
Ta chết non bao giờ? Nhìn trời, chính ta cũng không biết mình chết non lúc nào nữa.
Lẽ nào... ta đã xuyên đến một thế giới song song? Trong thế giới này, cậu trai Tống Thư Hàng đáng thương mới sinh ra không bao lâu đã chết rồi ư?
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tống Thư Hàng đã hiện lên mấy trăm loại khả năng và suy đoán.
“Có chuyện gì thế?”
Lúc này, lại có một giọng nam trầm thấp vang lên.
Ba Tống phiên bản trẻ tuổi từ trong nhà đi ra, trên người ông mặc áo ngủ, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy Tống Thư Hàng, Ba Tống gãi đầu nói:
“Ồ? Trông cậu quen thế.”
“Ba còn có ấn tượng với mình?”
Tống Thư Hàng mừng thầm trong lòng:
“Là con đây ba, con là Thư Hàng đây. Ba mẹ thật sự không có chút ấn tượng gì về con sao?”
“Cậu Bá Tống đừng đùa nữa, tôi không có con trai lớn như cậu. Con của chúng tôi mới ra đời không lâu đã chết yểu vào sáng sớm mười mấy năm trước rồi.”
Ba Tống xua tay nói, sau đó trên mặt cũng hiện ra vẻ bi thương.
Tôi không có con trai lớn như cậu~
Tôi không có con trai lớn như cậu~
Tống Thư Hàng:
“...”
“Nhưng cậu Bá Tống không cần lo cho vợ chồng chúng tôi đâu. Thật ra đứa bé đã mất mười mấy năm, chúng tôi đã quên đi nỗi đau đó rồi. Hơn nữa, sắp tới chúng tôi chuẩn bị đón chào đứa bé thứ hai.”
Ba Tống tiếp tục nói.
Dứt lời, ông quay qua nhìn mẹ Tống với ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Mẹ Tống cũng rúc vào trong ngực ông.
Hai người không thèm để ý đến cảm nhận của đứa con trai ruột thịt, cứ thoải mái rải thức ăn cho chó.
Tống Thư Hàng:
“Ơ?”
Mẹ Tống thẹn thùng nói:
“Mấy ngày đó trùng hợp là ngày không an toàn, không chừng chúng ta đã có đứa bé thứ hai rồi, mấy ngày nữa em sẽ đi kiểm tra thử.”
Ba Tống:
“Lần này anh muốn con gái, con gái đáng yêu biết bao.”
Mẹ Tống mỉm cười nói:
“Chúng ta có thể sinh hai đứa nữa mà, bây giờ có chính sách sinh hai con. Đứa bé thứ nhất của chúng ta chết yểu, vậy nên có thể xin sinh thêm đứa thứ ba.”
“Được, nghe theo em hết.”
Ba Tống nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đứa con trai lớn chết yếu của ba mẹ đang đứng trước mặt ba mẹ, ăn từng hộp thức ăn cho chó mà ba mẹ rải cho đây.
Lúc này Tống Thư Hàng cảm thấy thật sự là fuck Đậu Đậu.
Không đúng, Đậu Đậu đã kết hôn rồi, không thể dùng fuck Đậu Đậu nữa...
Cũng không đúng, hôn lễ của Đậu Đậu chỉ là giả...
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương, thở dài một tiếng.
Xem ra sau khi vượt ngục, ảnh hưởng do phòng tối Thiên Đạo gây ra vẫn không biến mất?
Hơn nữa lực lượng trong suốt hóa của phòng tối Thiên Đạo còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng.
Ví như bây giờ chẳng hạn.
Ba Tống, mẹ Tống đang nói chuyện với hắn bỗng quay đầu lại nhìn nhau thâm tình, sau khi nói với nhau vài câu, hai người lại quay qua nhìn Tống Thư Hàng... suýt nữa quên mất hắn.
“Ơ? Dáng dấp của cậu trai này nhìn thật quen mắt, khá giống anh hồi trẻ.”
Ba Tống nói.
“Là cậu Bá Nho đúng không? Xin hỏi cậu Bá Nho tìm ai?”
Mẹ Tống hỏi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nếu không phải biết Tán Đạo Nhân vẫn đang ở Bích Thủy Các, Tống Thư Hàng suýt cho rằng hắn đã chạy tới thành phố Văn Châu, truyền thụ công pháp riêng của hắn cho ba Tống và mẹ Tống.
Một lúc lâu sau, khóe miệng co giật mấy cái, Tống Thư Hàng nói:
“Xin lỗi, tôi gọi nhầm nhà.”
Sau đó hắn mang theo một trái tim bị đâm thủng, vẫy tay chào ba Tống mẹ Tống rồi lặng lẽ rời đi.
Dựa vào thực lực bây giờ của hắn, muốn âm thầm lặng lẽ trở lại phòng mình dễ như trở bàn tay.
Nhưng bây giờ ba Tống mẹ Tống đều không nhớ ra hắn, cho dù hắn có trở lại phòng mình cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bạch long tỷ tỷ vươn móng vuốt vỗ nhè nhẹ lên đầu Tống Thư Hàng:
“Đừng đau lòng, ngươi đã ra khỏi phòng tối Thiên Đạo, ắt hẳn sẽ có cách giải trừ ảnh hưởng ‘thân phận trong suốt hóa’ thôi.”
“Bạch long tỷ tỷ đừng lo lắng, đả kích cỡ này chỉ như mưa bụi đối với ta mà thôi.”
Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Thể nghiệm đời hành mấy trăm năm, thể nghiệm đời u linh bị người ta thái mỏng nghiên cứu mấy trăm năm, lại thêm từ tìm đường chết chết đi rồi sống lại hết lần này đến lần khác, trải qua những chuyện này đạo tâm của hắn đã tiến hóa từ cứng rắn như sắt thành cứng rắn như siêu hợp kim rồi.
“Nếu ảnh hưởng của phòng tối đối với ta vẫn chưa biến mất, vậy chắc Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử cũng còn ở trạng thái này.”
Tống Thư Hàng nói.
Nói vậy phải chăng Tô thị A Thất và Linh Điệp Tôn Giả cũng đều quên mất A Thập Lục và Vũ Nhu Tử rồi?
Không biết Linh Điệp Tôn Giả có sao không?
××××××××××
“Giờ ngươi định đi đâu?”
Bạch long tỷ tỷ hỏi.
“Trước tiên tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi, ngày 7 là ngày Biệt Tuyết Tiên Cơ tổ chức Thực Tiên yến, đến lúc đó ta muốn chạy tới dự tiệc. À đúng rồi... chắc chắn Bạch tiền bối còn nhớ ta. Nếu Bạch tiền bối bản thể đã xuất quan thì ta sẽ đi tham dự Thực Tiên yến với ngài ấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Trên đường Bạch Kình có một khách sạn nhỏ chất lượng tốt.
Tống Thư Hàng đi tới quầy tiếp tân.
“Xin chào quý khách, quý khách muốn đặt phòng đúng không? Xin hỏi quý khách có đặt trước không?”
Nữ tiếp tân mỉm cười hỏi Tống Thư Hàng.
“Không có đặt trước, cho tôi một phòng đơn, ở đến ngày 6.”
Tống Thư Hàng đưa chứng minh nhân dân của mình ra.
“Vâng thưa quý khách.”
Nữ tiếp tân nhận lấy chứng minh nhân dân của Tống Thư Hàng.
Trong hiện thế, tất cả hình ảnh, tài liệu có liên quan đến Tống Thư Hàng đều trở nên trong suốt hóa.
Song do hắn mang theo chứng minh nhân dân tiến vào phòng tối Thiên Đạo nên thông tin trên đó không bị xóa đi.
Nữ tiếp tân nhận lấy chứng minh nhân dân rồi đăng ký, sau đó trả chứng minh nhân dân lại cho Tống Thư Hàng.
Rồi sau đó...
Nữ tiếp tân quên mất Tống Thư Hàng.
Cô ấy cúi đầu gõ máy tính trong chốc lát, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ ngơ ngác.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng:
“Ơ? Chào quý khách... Ngài là Bá Tống tiên sinh đúng không? Ngài muốn đặt phòng ạ? Xin hỏi ngài có đặt trước không?”
Tống Thư Hàng mệt mỏi vô cùng.
“Có phòng không? Tôi muốn một phòng đơn, hẳn là vừa rồi cô đã đăng ký cho tôi rồi.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Nữ tiếp tân ngơ ngác.
Cô ấy cúi đầu xuống nhìn máy vi tính:
“Ơ? Vừa rồi tôi đã đăng ký nhưng trong đây không có thông tin gì hết... Lạ thật, sao lại thế này?”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ảnh hưởng của phòng tối Thiên Đạo kinh khủng đến vậy sao?
Nữ tiếp tân trầm tư giây lát.
Một lúc sau, cô ấy ngẩng đầu lên:
“Ơ? Chào quý khách... Ngài là Bá Nho tiên sinh? Ngài muốn đặt phòng ạ? Xin hỏi ngài có...”
“Không, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Tống Thư Hàng nói.
Thôi cứ tìm đại chỗ nào đó chờ Bạch tiền bối vậy, còn chuyện qua đêm, tiến vào thế giới hạch tâm hoặc là lẻn về nhà qua đêm cũng được.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Tống Thư Hàng lấy điện thoại di động ra, tìm số của Tối Việt Cư Sĩ rồi gọi cho hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận