Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1427: Bách Thú Đại Thiên Tỷ? Thiên Tỷ?

Chương 1427: Bách Thú Đại Thiên Tỷ? Thiên Tỷ?
Lúc này đây, món ăn mới của Thực Tiên yến được mang lên.
“Món ăn thư ba tên là Bách Thú Đại Thiên Tỷ.” Thiếu nữ tóc ngắn phụ trách mang thức ăn lên mỉm cười.
Đồ ăn trong Thực Tiên yến đều có ý nghĩa của nó.
Món đầu tiên là các món nguội tổng hợp.
Món thứ hai là một nồi canh lớn, có tác dụng khai vị, kích thích vị giác của thực khách.
Món thứ ba mới là món chính thực sự của Thực Tiên yến. Từ khi món này lên bàn tiệc thì Thực Tiên yến mới chân chính bắt đầu.
Nắp của Bách Thú Đại Thiên Tỷ vừa mở ra thì hào quang sáng chói đã tỏa ra tứ phía.
Nguyên liệu không phát sáng thì không phải là nguyên liệu tốt. Đối với tiên trù thì đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng đúng là có một vài món tiên trân ẩn chứa linh lực cực mạnh. Nguyên liệu có chứa linh lực cường đại được chế biến thành tiên trân, khi mở nắp sẽ tỏa ra linh lực nồng đậm, hình thành ánh sáng mà chỉ có tu sĩ mới có thể nhìn thấy.
Theo sau ánh sáng linh lực là mùi hương thơm ngát khiến cho người ta thèm rỏ dãi, nước bọt bắt đầu ứa ra không sao kìm chế nổi.
Đây mới là trình độ nấu ăn thực sự của Biệt Tuyết Tiên Cơ, đẳng cấp cao gấp mấy lần tiên trân yến mà cô tiện tay chuẩn bị.
Khi tất cả các bàn đều có đồ ăn, thiếu nữ tóc ngắn mới mỉm cười và cất giọng trong trẻo: “Bách Thú Đại Thiên Tỷ dùng hơn một trăm loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau để phối hợp. Đánh giá của tiên cơ về nó chính là “bùng nổ”. Mời mọi người thưởng thức.”
Sau khi ánh sáng linh lực của Bách Thú Đại Thiên Tỷ tan đi, Tống Thư Hàng nhìn thấy những miếng xương sườn được xếp đều tăm tắp bao phủ lớp da vàng ươm phối với nguyên liệu ánh sắc đỏ tươi.
“Phối hợp một trăm loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau ư?” Tống Thư Hàng bật thốt một câu nghỉ ngờ. Nói thật là nhìn mấy miếng xương vàng óng này đủ cả sắc, hương, vị đấy, nhưng chẳng thấy một trăm loại nguyên liệu khác nhau ở đâu cả.
“Đúng vậy. Cụ thể là một trăm mười lăm loại nguyên liệu khác nhau phối hợp mà thành.” Bạch tiền bối ngồi cạnh giải thích.
“Đâu cơ?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Trong từng miếng.” Bạch tiền bối nhấc đũa gắp một miếng xương sườn: “Trong từng miếng đều có hơn một trăm loại thịt khác nhau. Bách Thú Đại Thiên Tỷ, tên món ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ chưa bao giờ phóng đại.”
“Kết hợp như thế mà còn có thể phân biệt được hương vị nữa hay sao?” Tống Thư Hàng cũng tò mò gắp một miếng.
Miếng sườn cũng chỉ lớn bằng ngần ấy, bình thường cho vào miệng ăn thì làm sao phân biệt được một trăm mười lăm loại thịt cơ chứ?
“Cho nên, đây chính là sự khác biệt giữa tiên trù và đầu bếp bình thường.” Bạch tiền bối vui vẻ đưa miếng sườn vào miệng, cả khoang miệng ngập tràn mùi hương ngào ngạt.
Gương mặt ngài lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Thiếu nữ tóc ngắn đứng ở phía xa nhìn chằm chằm Bạch tiền bối, thấy thần sắc thỏa mãn của ngài, cô lặng lẽ ra dấu OK với thiếu nữ đằng sau.
Bạch Thánh Quân rất hài lòng với món ăn này.
Tống Thư Hàng gắp một miếng sườn đặt vào bát của Tô Thị A Thập Lục trước. Dù cô chưa tỉnh dậy nhưng hắn vẫn phải giữ phần cho cô.
Sau đó hắn lại gắp một miếng cho vào miệng mình.
Và rồi, Tống Thư Hàng cảm nhận được thế nào là bùng nổ!
Một trăm mười lăm loại thịt ngon khác nhau nổ tung trong miệng hắn, trăm loài thú vật hoàn thành một cuộc đại di dời nơi đầu lưỡi hắn.
Dù không phải là chuyên gia ẩm thực, dù là người không hề nghiên cứu chút nào về ẩm thực, nhưng chỉ cần nếm một miếng thôi thì bạn cũng có thể thưởng thức được vị ngon tuyệt vời ẩn chứa trong Bách Thú Đại Thiên Tỷ.
Ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Đây mới là thực lực của đệ nhất tiên trù tu chân giới chứ!
Cả đầu lưỡi và dạ dày đều bị chinh phục mất rồi.
Sau khi ăn xong Bách Thú Đại Thiên Tỷ, nếu không phải đồ ăn do Biệt Tuyết Tiên Cơ nấu thì có lẽ mọi người đều không nuốt nổi những thức ăn khác nữa.
Thậm chí Tống Thư Hàng cảm thấy nếu bây giờ mà Biệt Tuyết Tiên Cơ nói với bất cứ người nào trong Thực Tiên yến rằng: “Này ai kia, mau gả cho ta đi!”, thì trên 70% vị khách đó sẽ gả ngay, bất kể là nam hay nữ.
“Tay nghề của tiên cơ lại tăng thêm một cảnh giới nữa rồi.” Hoàng Sơn Chân Quân nhớ lại cảm giác bách thú di chuyển trong miệng mình, cảm thán.
“Ta có thể cảm giác được rõ ràng, so với lần Thực Tiên yến trước đó thì lần này cô ấy dụng tâm hơn nhiều.” Bắc Hà Tán Nhân bổ sung.
“Mỗi lần ăn xong Thực Tiên yến thì nửa năm tiếp đó chẳng biết gì là ngon. Năm nay thời gian ăn mất ngon sợ là lại kéo dài hơn rồi. Thôi thế cũng tốt, coi như giảm cân vậy.” Đông Phương Lục Tiên Tử ngồi cạnh đó cũng phụ họa theo.
“Đông Phương Lục Tiên Tử, vóc dáng của cô đẹp lắm rồi, tăng thêm một chút thì mập mà giảm đi một tí thì gầy. Cô duy trì vóc dáng này là lái xe đâm người ta là mạnh mẽ nhất đấy!” Cuồng Đao Tam Lãng nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử đen mặt.
Bắc Hà Tán Nhân thúc khủy tay vào Cuồng Đao Tam Lãng… Tam Lãng à, ngươi nuốt nửa câu còn lại xuống thì sẽ chết sao?
Diệt Phượng Công Tử: “Meow ~~”
“Diệt Phượng ăn thích quá, không thốt nổi lên lời nữa à?” Lệ Chi Tiên Tử cười nói.
Cuồng Đao Tam Lãng day day xương sườn của mình rồi bỗng hai mắt sáng ngời lên, nói: “Bây giờ ta bưng cái bể cá ra đây thì Diệt Phượng đạo hữu có lao vào không nhỉ? Hắn mà vào thì ta có thể ăn hết phần của hắn luôn!”
“Ta làm thịt ngươi!” Diệt Phượng Công Tử vung đũa quát.
“Ha ha ha, ngươi đánh không lại ta đâu.” Cuồng Đao Tam Lãng đắc ý hả hê cười nói. Hắn đã sắp thăng cấp lên lục phẩm rồi.
Diệt Phượng Công Tử liếm môi một cái, cười mà như không cười: “Meow ~”
Bắc Hà Tán Nhân lại ra sức thúc cùi chỏ vào Tam Lãng.
Đồ đần! Diệt Phượng Công Tử người ta đánh không lại ngươi, nhưng cánh vế của người ta trong cái tu chân giới này đông lắm đấy, có biết không?
Đạo hiệu của hắn là “Diệt Phượng Công Tử”, đằng sau hai chữ “công tử” là vô số tiên tử chạy theo đấy!
Chỉ cần Diệt Phượng Công Tử mở miệng một cái thì hoàn toàn có thể lập nguyên một đội năm mươi tiên tử. Đến lúc đó bọn họ săn Tam Lãng ngươi như BOSS cho mà xem!
Mà hôm nay Tam Lãng làm sao ấy nhỉ?
Không khống chế nổi mình nữa à?
Sao cứ đâm đầu vào chỗ chết hoài vậy?
“Hả? Ha ha ha. Thú vị quá.” Tam Lãng đột nhiên cười phá lên.
Bắc Hà Tán Nhân thót cả tim, tên này lại muốn làm trò gì vậy?
“Nè nè, Bắc Hà, ngươi xem tin tức này đi.” Cuồng Đao Tam Lãng móc điện thoại ra đưa cho Bắc Hà Tán Nhân.
Bắc Hà Tán Nhân thò đầu qua xem.
Màn hình đen sì.
Điện thoại của Tam Lãng không hề bật lên, thế mà trông hắn đến là vui vẻ.
“Xem tin này hot chưa này. Một số lượng lớn người máy niệm kinh được tung ra, biết gõ mõ, biết niệm phật, cái gì cũng có luôn. Đám Thông Huyền đại sư sắp thất nghiệp rồi.” Cuồng Đao Tam Lãng cười nói.
Bắc Hà Tán Nhân ngu mặt ra.
Cuồng Đao Tam Lãng trúng tà à?
“Ha ha ha, A Thất, ngươi là đồ ngốc! Nào nào ra đây, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp thôi!” Cuồng Đao Tam Lãng lại ngửa cổ cười hơ hớ.
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Cười xong, Cuồng Đao Tam Lãng ngồi xuống chỗ mình: “Chậc chậc, A Thất à, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngươi còn kém ta xa lắm. Bây giờ ta đã là Chân Quân lục phẩm, ngươi cứ ở mãi ngũ phẩm mà dõi theo bóng lưng của ta đi.”
Nói đoạn, Cuồng Đao Tam Lãng còn bật cười sang sảng.
Cười càng ngày càng thỏa mãn, càng ngày càng sáng chói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn nhìn bạch long tỷ tỷ: “Thận Long?”
Triệu chứng của Cuồng Đao Tam Lãng có vẻ như đang trải qua những chuyện hắn cho là tuyệt nhất trong đời, hệt như trúng tà vậy.
Chẳng lẽ Cuồng Đao Tam Lãng đã ăn Thận Long rồi?
“Chỉ e là thế.” Bạch long tỷ tỷ nói khẽ.
“Đáng tiếc quá, vốn còn đang định dùng Thận Long để giúp A Thập Lục tỉnh lại mà.” Tống Thư Hàng than thở.
Bọn họ đang nói chuyện thì Vô Danh Cư Sĩ đột nhiên chống hai tay lên cằm, nét mặt rất lạnh lùng: “Cuối cùng ta cũng đợi đến ngày này… cuối cùng cũng tới thời khắc chúng ta hiển thánh!”
Tống Thư Hàng: “??”
“Chào mọi người. Có thể mọi người không nhận ra ta, thậm chí rất nhiều người quen biết đều không thể gọi đúng tên ta. Nhưng không sao cả, sau ngày hôm nay, tên của ta sẽ khắc sâu vào tâm khảm của mọi người. Ta là Túy Tinh Cư Sĩ, xin mọi người hãy nhớ lấy ta. Tiếp theo đây, ta sẽ giảng giải cho mọi người nghe một đoạn thánh pháp.” Vô Danh Cư Sĩ đĩnh đạc nói.
Tống Thư Hàng: Σ(っ°Д°;)っ
Túy Tinh?
Túy Tinh là cái quái gì? Sao nghe sai trái thế nhỉ?
Tống Thư Hàng móc điện thoại di động, tìm được một cái tên… Tối Việt Cư Sĩ.
Cư sĩ sắp xong đời rồi!
Đọc bốn chữ Túy Việt Cư Sĩ làm sao mà ra Túy Tinh Cư Sĩ được hả?
Nói cách khác… có khả năng là cư sĩ đã không còn nhớ được tên mình nữa rồi.
Tống Thư Hàng cất điện thoại đi, đau lòng thay Tối Ước Cư Sĩ ba giây.
Nếu trong một ngày tương lai nào đó, Tối Soái Cư Sĩ thăng lên thành Huyền Thánh bát phẩm thật, có khi nào hắn báo sai cả đạo hiệu của mình luôn không?
Cất điện thoại đi, Tống Thư Hàng lại ngẩng đầu nhìn bạch long tỷ tỷ: “Hình như Tối Cường Cư Sĩ cũng nuốt phải Thận Long rồi, không phải chỉ có một con Thận Long thôi ư?”
Giọng nói dịu dàng của bạch long tỷ tỷ lại vang lên: “Hơi kì lạ thật. Ta chỉ có thể cảm ứng được khí tức của Thận Long chứ không biết vị trí cụ thể của nó ở đâu. Nhưng xem ra Tam Lãng và vị cư sĩ này đều chịu ảnh hưởng của Thận Long rồi. Cho nên rất có thể Thận Long đang náu mình trong Thực Tiên yến là một con Thận Long có tu vi rất cao, còn chưa bị ăn mà lực lượng tỏa ra đã tác động đến người khác.”
Trước kia cũng từng xảy ra chuyện như vậy rồi.
Đặc biệt là nếu có Thận Long tu luyện đến cảnh giới thất phẩm, thận khí huyễn thuật của nó phối hợp với Thực Tại Ảo có thể kéo nguyên một tòa thành sa vào thế giới thận khí và chìm đắm luôn trong đó.
“Hì hì hì, lái xe thôi mà, đơn giản, quá đơn giản! Ta không chỉ muốn lái xe mà còn muốn tham gia giải đua xe cấp thế giới! Ta là một người phụ nữ muốn trở thành nữ hoàng giới đua xe của thế gian này! Đám cặn bã các người làm sao có thể sánh được với tốc độ của ta?” Đông Phương Lục Tiên Tử hưng phấn nói.
Dường như Đông Phương Lục Tiên Tử cũng đang thỏa nguyện trong mộng cảnh thận khí.
“Ha ha ha, một đội bóng thì tính làm gì? Chỉ vài phút là đủ để bản vương sinh cả một đội bóng đá nam rồi. Mục tiêu tiếp theo của bản vương là sinh hẳn một đội chạy Marathon cự li dài và một đội thuyền rồng 22 người. Há há há.” Giao Bá Chân Quân thốt lời đong đầy bá khí vô song.
Một đội chạy Marathon thì cần bao nhiêu người? Giao Bá Chân Quân định làm gì thế hả?
Diệt Phượng Công Tử: “Ôi, muốn lấy chồng quá!”
Tống Thư Hàng: “Cái đệch!”
Diệt Phượng Công Tử vừa mới nói nguyện vọng của mình ra.
Cả đám người đều thảng thốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận