Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2493: Đừng Hòng Ném Nồi Cho Vận Mệnh!

Chương 2493: Đừng Hòng Ném Nồi Cho Vận Mệnh!
Tống Thư Hàng xe nhẹ đường quen tiến vào không gian đầm Thánh Tịch.
Sau đó, hắn lập tức nhìn thấy Hằng Hỏa tiền bối đã tiến vào trước hắn một bước.
Lúc này Hằng Hỏa tiền bối ngồi ở chỗ ngồi vốn là của ‘Thánh Nhân rất trâu’, gương mặt nghiêm túc.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Vì sao Hằng Hỏa tiền bối lại ngồi ở chỗ này?
Hắn quay đầu nhìn một vòng.
Không thấy tung tích thiếu nữ tóc vàng kia đâu.
Còn có đầm Thánh Tịch hình dáng Thánh Nhân do ‘bộ phận tồn tại của quả cầu Thiên Đạo’ sau khi bị Thánh Nhân Nho gia cắn hóa thành, cũng không thấy tăm hơi.
Lần trước lúc đám người Tống Thư Hàng đi vào, chân thần đầm Thánh Tịch hóa thành dáng vẻ Thánh Nhân Nho gia ngồi xếp bằng ở đó, phát hình cuộc đời rất trâu bò của Thánh Nhân Nho gia cho mọi người… chung sức gánh vác trọng trách ‘truyền thừa Thánh Nhân’.
Hiện tại, vị trí này đổi thành Hằng Hỏa tiền bối.
Lá gan Tống Thư Hàng không khỏi đau âm ỉ. Đau gan là gia truyền nhà hắn. Ba Tống cũng giống như thế này, gặp chuyện không thuận thì chắc chắn gan phải đau trước một đợt. Bệnh di truyền, không chữa được.
[Hiện thực luôn gầy đét khiến người ta khó chịu.] Tống Thư Hàng sờ vào chỗ lá gan của mình.
Mỗi khi người ta cảm thấy hiện thực đã đủ thon thả, không cách nào gầy thêm nữa… Hiện thực lập tức sẽ co lại một vòng không có hạn cuối, trở nên gầy đét hơn nữa.


Tống Thư Hàng một tay sờ lá gan, mà Hằng Hỏa tiền bối thì dõi theo hắn bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Hằng Hỏa tiền bối, cái kia, đầm Thánh Tịch đâu?” Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng Tống Thư Hàng cần xác minh với Hằng Hỏa tiền bối một chút.
Đồng thời, hắn chuyển động ý niệm, để mỹ nhân rắn công đức lui ra khỏi không gian đầm Thách Tịch trước, trở lại Vạn Thư Sơn tìm tiểu cô nương tóc vàng kia.
Nếu như nhìn thấy tiểu cô nương tóc vàng thì trước tiên khóa mục tiêu cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi thế giới Kim Liên của Nho gia. Nơi này là thế giới Kim Liên của Nho gia, tiểu cô nương tóc vàng muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng như vậy!
Mỹ nhân rắn công đức gật đầu, thân hình cô rời khỏi không gian đầm Thánh Tịch, đi lùng tìm tung tích thiếu nữ tóc vàng.
Sự tình trọng đại, cô có thể cảm ứng được tâm tình nôn nóng trong lòng Tống Thư Hàng, cho nên cô không hề nhây vào lúc này mà nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ.
“Thì ra là ngươi à.” Lúc này, Hằng Hỏa tiền bối mở miệng, dùng một giọng tang thương nói: “Đáng tiếc, ngươi vô duyên với truyền thừa của Thánh Nhân, ngươi và Nho gia cũng hữu duyên vô phận.”
Tống Thư Hàng: “…”
Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không?
Chuyện ta và Nho gia hữu duyên vô phận, chúng ta có thể đừng nhắc tới không!
Mặt khác, giọng điệu này của Hằng Hỏa tiền bối… chẳng lẽ là đầm Thánh Tịch phụ thể ư?
Vì sao đầm Thánh Tịch lại hợp thể với Hằng Hỏa tiền bối?
Trước khi hắn tiến vào Vạn Thư Sơn, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Tống Thư Hàng nổi lên một chuỗi nghi hoặc.
“Không sai, bởi vì nguyên nhân rất phức tạp, hiện nay ta đang mượn tạm thân thể của truyền nhân Nho gia này để hiện hình.” Hằng Hỏa tiền bối mở miệng nói với vẻ tang thương.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn đưa tay sờ mặt mình, mặt nạ vẫn còn đó. Cho nên… đây không phải thuật đọc mặt, mà là thuật đọc tâm xúc phạm ‘quyền riêng tư’!
“Mặc dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng đầm Thánh Tịch tiền bối ngươi còn ở đây là tốt rồi.” Triệu chứng đau gan của Tống Thư Hàng hơi thuyên giảm một chút.
Thiếu nữ tóc vàng là bởi vì hắn mà vào được thế giới Kim Liên. Nếu như bởi vì cô ta mà khiến đầm Thánh Tịch quan trọng nhất Nho gia gặp chuyện bất trắc, Tống Thư Hàng không biết sẽ áy náy cỡ nào. Ngoài ra, thứ quý giá như đầm Thánh Tịch nhất định rất đắt, hắn nghĩ hẳn là bản thân không có nhiều khả năng bồi thường nổi.
“Vậy tiền bối, ngươi có nhìn thấy một tiểu cô nương tóc vàng không?” Tống Thư Hàng tiếp tục hỏi.
“Rời đi rồi, cô ta thu lại thứ thuộc về mình từ ra rồi rời đi.” Hằng Hỏa bị đầm Thánh Tịch phụ thân trầm ổn nói.
“Thứ thuộc về cô ta?” Đầu óc Tống Thư Hàng bắt đầu ra sức vận chuyển, nhưng đáng tiếc di chứng từ Nhân Quả đao còn chưa tan, bệnh trạng đầu óc đứng máy còn đang trong quá trình thuyên giảm, hiệu suất vận chuyển đầu óc không cao.
Vì sao tiểu cô nương tóc vàng lại dính líu đến đầm Thánh Tịch? Cô ta có gì để che giấu tung tích? Thứ ‘thuộc về cô ta’ là cái gì?
Tống Thư Hàng khổ sở suy nghĩ, phỏng đoán.
Sợi tóc ngố Sở các chủ nhạy bén nhận ra nhiệt độ xương sọ của Tống Thư Hàng tăng lên.
Cô gõ nhẹ lên sọ Tống Thư Hàng rồi nói với đầm Thánh Tịch: “Đạo hữu có thể kể lại chuyện đã xảy ra sau khi tiểu cô nương tóc vàng kia tiến vào không?”
“Nói đơn giản thì… trước đó không lâu, ta đột nhiên cảm ứng được sự tồn tại của cô ta. Mà cô ta, cũng cảm ứng được sự tồn tại của ta. Mặc dù ta và cô ta chưa từng gặp mặt, nhưng giữa bọn ta bắt đầu ấp ủ một loại duyên phận cùng chung chí hướng. Cô ta hấp dẫn ta, ta hấp dẫn cô ta. Cuối cùng, vận mệnh dẫn cô ta tới trước mặt ta.” Đầm Thánh Tịch lên tiếng.
“Thì ra là thế, tổng kết lại, đó là nồi của ngươi.” Bia đá đạo hữu bình luận đúng trọng tâm. Đừng hòng ném nồi trách nhiệm cho vận mệnh!
“Ngươi sai rồi, cô ta đi đến trước mặt ta, là vận mệnh chân chính! Bởi vì, sứ mệnh của ta đã hoàn thành rồi.” Đầm Thánh Tịch nghiêm túc trả lời.
Trong nháy mắt khi Thiên Đạo sụp đổ, sứ mạng của nó đã kết thúc.
Thiên Đạo đã vong, một bộ phận tồn tại bị Thánh Nhân ‘cắn nuốt’ của quả cầu Thiên Đạo đã mất đi ý nghĩa.
Nó cũng không cần ẩn nấp trong Vạn Thư Sơn nữa, nó tự do rồi.
Mà lúc nó không còn bị hạn chế, duyên phận lại dẫn thiếu nữ tóc vàng tới trước mặt nó, đây là sự chỉ dẫn của vận mệnh.
Ngay lúc đầm Thánh Tịch nói đủ loại từ ngữ rất cao cấp như vận mệnh này, duyên phận nọ, sứ mệnh kia… Tại đại sảnh trong không gian này đột nhiên chiếu ra một màn hình.
Trong màn hình.
Tiểu cô nương tóc vàng mờ mịt đứng trong đại sảnh.
Mà Thánh Nhân rất trâu do đầm Thánh Tịch biến thành ngồi xếp bằng trước mặt cô.
Tiểu cô nương tóc vàng lên tiếng hỏi: “Nơi này là chỗ nào? Có phải tôi chết rồi không? Chủ… chủ quán đâu?”
“Nơi này là không gian đầm Thánh Tịch trong Vạn Thư Sơn.” Thánh Nhân do đầm Thánh Tịch biến thành trầm giọng nói: “Cô là ai?”
Tiểu cô nương tóc vàng: “Tôi là…”
[Ta tới, lấy lại đồ của ta.] Đột nhiên, trên người cô phát ra một giọng nói tựa như máy móc.
Mắt trái của tiểu cô nương tóc vàng sinh động như thật, nhưng là kết cấu cơ giới.
Bao gồm cả thân thể cô, cũng có phần lớn là trạng thái cải tạo cơ giới.
[‘Tồn tại’ bị Thánh Nhân Nho gia cướp đi, hiện tại, ta muốn lấy về.] Thân thể tiểu cô nương tóc vàng không tự chủ được mà đến gần thân thể của đầm Thánh Tịch.
Đầm Thánh Tịch muốn chống cự cô, nhưng thủ đoạn chống cự của nó không có hiệu lực.
Cuối cùng, bàn tay thiếu nữ tóc vàng thành công đặt lên người đầm Thánh Tịch.
Từ trong cơ thể đầm Thánh Tịch, có một luồng huyết dịch kim loại hóa lỏng bị rút ra, hòa vào trong cơ thể thiếu nữ tóc vàng. Thậm chí, ngay cả nhục thân của đầm Thánh Tịch cũng đồng thời bị cướp lấy.
Không chỉ có tồn tại của quả cầu Thiên Đạo bị cắn nuốt, ngay cả truyền thừa của Thánh Nhân Nho gia, cô ta cũng phải lấy đi.
“Không muốn, không muốn, tôi không muốn bị cải tạo tiếp nữa. Chủ quán cứu tôi ~” Tiểu cô nương tóc vàng vừa khóc vừa hét.
Nhưng cô không cách nào ngăn cản mọi chuyện.
Đầm Thánh Tịch cũng bất lực.
Sau mấy hơi thở.
Mắt thấy đầm Thánh Tịch sắp bị hấp thu hoàn toàn…
[Hạch tâm đâu? Hạch tâm của ta đâu?] Giọng nói kim loại kia đột nhiên nghi hoặc nói: [Rõ ràng khi tỉnh lại, ta còn cảm ứng được sự tồn tại của nó.]
Sau khi ngừng lại mấy hơi thở.
Đột nhiên, thiếu nữ tóc vàng bỗng xoay người, vứt bỏ đầm Thánh Tịch bị hút khô, rời khỏi không gian đầm Thánh Tịch. Dường như cô cảm ứng được khí tức của hạch tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận