Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 483: Tại sao ta lại phải chạy?

Chương 483: Tại sao ta lại phải chạy?
Người mặc đồ đen kia chính là chủ nhân đứng phía sau của tổ chức sát thủ “Tam Thập Tam Thú Thần Tông”, cũng chính là kẻ đã dùng “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công” để đổi những tên thuộc hạ bị Tống Thư Hàng bắt làm tù binh từ chỗ Dược Sư về lần trước.
Hắn dùng công pháp gọi ba tên thuộc hạ của mình về, đồng thời trong quá trình giao hoán hắn cũng âm thầm hút lấy “chân khí bản nguyên” trên người vài tên thuộc hạ bị bắt làm tù binh khác.
Nhưng sau khi hắn mang ba tên thuộc hạ trao đổi kia về căn cứ của mình, không bao lâu sau, trên người hắn lại xảy ra đủ loại triệu chứng.
Nôn mửa, choáng váng, không thể nào tập trung được tinh thần lực.
Trong khi tu luyện lại thường xuyên xuất hiện các loại ảo giác, chân khí cũng không thể nào bảo trì giữ được độ thuần tịnh.
Hơn nữa toàn thân hắn còn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi rã rời một cách kỳ lạ, ngày nào cũng phải ép buộc mình ngủ mười tiếng trở lên. Đáng sợ hơn là mấy ngày này trong lúc ngủ hắn đều liên tục mơ thấy bản thân mình có bầu sinh con.
Cái cảm giác lúc sinh con kia quả thực đau đớn tột cùng, vô cùng vô cùng đau đớn. Mà hắn là đàn con mẹ nó ông kia mà! Tại sao hắn phải mơ thấy giấc mơ sinh con giống như thật như vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, lời giải thích duy nhất cho trạng thái bây giờ của hắn chỉ có thể là trúng độc.
Hắn nghi ngờ… trong lúc trao đổi thuộc hạ lần trước, hắn đã bị tên cao nhân đó âm thầm hạ độc.
Bởi vì “trúng độc” nên tình trạng thân thể hắn ngày càng kém, toàn thân mềm nhũn, không làm được gì.
Rõ ràng có thực lực tam phẩm đỉnh phong, nhưng bây giờ lại chỉ có thể phát huy ra chiến lực của kẻ vừa mới bước vào tam phẩm.
Bây giờ, trong đầu của người mặc đồ đen này chỉ có một ý niệm duy nhất mà thôi —— đó chính là bắt Tống Thư Hàng để đổi lấy thuốc giải!


“Công pháp tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công mà tên nhãi này tu luyện đã không còn bí pháp mà ta hạ lên, ta không thể hấp thu được chân khí bản nguyên trên người hắn nữa. Đã thế thì…”
Người mặc đồ đen cắn răng, nắm chặt cái búa nhỏ nói:
“Trực tiếp bắt hắn lại! Dùng hắn đổi lấy giải dược từ chỗ tên ‘cao nhân’ kia!”
Lúc này, Tống Thư Hàng đã lao đến trước mặt người mặc đồ đen, vung chưởng tâm lôi vang dội đánh về phía hắn.
“Chỉ là một chưởng tâm lôi cỏn con…”
Người mặc đồ đen khinh thường, nhưng mới nói được một nửa thì:
“… Đậu xanh, thằng nhãi âm hiểm này!”
Hắn nhìn thấy dưới sự yểm hộ của chưởng tâm lôi, trong tay Tống Thư Hàng vẫn còn một tấm phù bảo đang phát sáng nữa.
Trên tấm phù bảo này truyền đến khí tức của cấp bậc tứ phẩm. Đây là tấm phù bảo công kích sở hữu lực sát thương tứ phẩm, nếu bị đánh trúng chính diện, dù không chết thì hắn cũng phải trọng thượng.
Người mặc đồ đen lập tức dừng lại, hai chân phát lực, thân hình uốn éo như sợi mì, di chuyển về phía sau lưng Tống Thư Hàng hệt như một con rắn.
Mặc dù công pháp hắn tu luyện là Trư Thiên trong tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công, nhưng thân hình không hề vụng về như lợn mà lại linh hoạt như rắn.
Khả năng di chuyển trong phạm vi nhỏ thật xảo diệu!
Chưởng tâm lôi trong tay Tống Thư Hàng đánh hụt vào khoảng không.
“Tránh thoát mất rồi.”
Nhưng hắn cũng không hề kinh hoảng.
Hắn cũng không muốn dùng một tấm kiếm phù để giết chết đối phương, dù sao thì đối phương cũng là tu sĩ cấp bậc tam phẩm.
Sau khi đánh hụt, Tống Thư Hàng thu hồi lại kiếm phù, thân thể nhanh chóng lăn sang một bên.
Thân pháp “Quân tử vạn lý hành” của nho môn chính là tuyệt như thế. Sau khi luyện đến cảnh giới đại thành, cho dù là lăn đi như một con lừa lười thì dáng lăn cũng vô cùng đẹp trai, lăn vô cùng nhanh.
Tống Thư Hàng liên tục lăn tròn, sau đó xoay mình đứng dậy, phong độ nhẹ nhàng.
“Phản ứng nhanh đấy, tiểu tử.”
Người mặc đồ đen chuyển động cái búa, lạnh lùng nói:
“Nhưng ngươi không chạy thoát nổi đâu.”
Tống Thư Hàng cười ha ha, nói:
“Tại sao ta phải chạy?”
Bây giờ hắn đang mặc trên người bộ pháp y có lực phòng ngự cực cao, trong tay cầm bảo đao Bá Toái, túi cũng có vài xấp phù bảo, đã được trang bị tận răng rồi. Cho dù không nắm chắc sẽ đánh thắng được những tu sĩ tam phẩm khác, nhưng bảo vệ tính mạng tuyệt đối không thành vấn đề.
Hai mươi tấm giáp phù, cộng thêm cà sa ngọc bích, người mặc đồ đen kia muốn bắt Tống Thư Hàng, đúng là nằm mơ!
Ở một bên khác... Mặc dù con ngựa đen tinh trên trời kia rất đáng sợ, nhưng Diệt Phượng Công Tử còn mạnh hơn.
Tuy đám chiến sĩ nhím biển rất phiền toái nhưng bất kể là số lượng hay là sức chiến đấu thì phía người bắt yêu đều vượt xa đám chiến sĩ nhím biển. Mấy con chiến sĩ nhím biển này không còn là phiền phức nữa rồi.
Chỉ cần Tống Thư Hàng cố gắng chống đỡ người mặc đồ đen kia một lúc nữa, chờ khi Diệt Phượng Công Tử giải quyết xong đối thủ trở lại, chẳng lẽ còn không bắt được người mặc đồ đen này sao?
Hơn nữa… trên đầu Tống Thư Hàng vẫn còn ẩn giấu Ngư Kiều Kiều cấp bậc tứ phẩm nữa cơ mà!
Hắn muốn chạy trốn cái quần ấy!
“Ha ha, ta muốn xem xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào.”
Người mặc đồ đen cười nhạt, tay phải hắn bóp pháp ấn một cái, một lá bùa xuất hiện trong bàn tay hắn.
Tuyệt đối không thể để thằng nhãi này chạy thoát được!
Phải nhanh chóng bắt hắn lại… “Kịch độc” trong cơ thể mình dường như lại bắt đầu phát tác rồi, cơn buồn ngủ đang dâng lên.
“Phong Phược Thuật!”
Người mặc đồ đen khẽ quát lên.
Tu sĩ tam phẩm trở lên đã có thể nắm giữ rất nhiều đạo thuật. Sau khi thi triển đạo thuật, trên lá bùa màu vàng lập tức xuất hiện ánh sáng màu xanh.
“Đi!”
Lá bùa bị người mặc đồ đen ném ra, nửa đường hóa thành một dây xích gió màu xanh, cuốn về phía Tống Thư Hàng.
“Pháp thuật trói buộc!”
Tống Thư Hàng lập tức vung đao chém về phía dây xích gió màu xanh kia.
Chỉ có điều khi một đao này vừa chém xuống, dây xích gió màu xanh kia lại nương theo đao phong, nhẹ nhàng né tránh được, sau đó xoáy tròn quấn lấy thân thể của Tống Thư Hàng.
“Bắt được ngươi rồi!”
Người mặc đồ đen cười gằn, vung búa bổ về phía Tống Thư Hàng.
Đúng lúc này, cà sa ngọc bích trên người Tống Thư Hàng không gió mà bay. Cà sa khẽ phồng lên, dây xích gió màu xanh đang quấn lấy thân thể của hắn lập tức bị căng nổ.
Phong Phược Thuật bị phá!
“Thằng nhãi đáng ghét, trên người lắm bảo vật thật đấy!”
Người mặc đồ đen cắn răng nói, một lát sau hắn bấm pháp quyết một lần nữa. Lần này, hắn không sử dụng Phong Phược Thuật nữa mà đổi sang dùng thuật ẩn nấp.
Một lát sau, bóng người của hắn biến mất ngay trước mặt Tống Thư Hàng, đến tinh thần trinh sát cũng không thể tra ra được vị trí của hắn.
“Còn ẩn thân nữa à, đúng là coi trọng ta thật, ta chỉ là tu sĩ nhị phẩm thôi mà.”
“Ngoài ra, phải dời chiến trường đi chỗ khác mới được. Nơi này là du thuyền, với sức tàn phá của tu sĩ tam phẩm, chắc chắn sẽ phá hủy nơi này.”
Tống Thư Hàng lầm bầm nói.
Tầm mắt của hắn rơi vào “Không gian bắt yêu” đang dính lên trên chiếc du thuyền sang trọng.
Không có chiến trường nào thích hợp hơn chiến trường này nữa rồi.
Vì thế, Tống Thư Hàng thuận thế tung người lên nhảy về phía “Không gian bắt yêu” mà cái người bắt yêu đó bày ra.
Có điều… không gian bắt yêu là do người bắt yêu bố trí, Tống Thư Hàng không thể chắc chắn được mình có thể tiến vào không gian đó hay không.
Nhưng cho dù không thể tiến vào không gian bắt yêu thì hắn vẫn có thể tiến vào trong biển cơ mà.
Khả năng bơi lội của Tống Thư Hàng khá ổn, quan trọng hơn là đại dương chính là địa bàn của Ngư Kiều Kiều.
Keng!
Sau khi nhảy xuống, hai chân của Tống Thư Hàng giẫm lên trên không gian bắt yêu giống như là giẫm ở trên mặt đất, không thể nào tiến vào.
Quả nhiên, chỉ có người bắt yêu mới có thể trực tiếp tiến vào cái không gian đặc biệt này từ bên ngoài.
“Thế thì chuyển chiến trường xuống đáy biển đi!”
Tống Thư Hàng nhảy mạnh một cái, thả mình xuống biển không chút do dự.
Đinh!
Gần như là trong nháy mắt Tống Thư Hàng xoay người nhảy xuống biển, một thanh đoản đao đâm vào vị trí hắn vừa đứng trước đó.
Người mặc đồ đen một tay cầm dao, một tay cầm búa từ từ xuất hiện khỏi trạng thái ẩn giấu, hắn nhìn về phía Tống Thư Hàng một cách lạnh lùng.
“Nguy hiểm thật.”
Tống Thư Hàng thả mình xuống biển.
“Muốn thoát thân từ trong nước sau? Ngây thơ!”
Người mặc đồ đen cười nhạt, hắn ấn thủ ấn một cái, thân hình lập tức lại được che giấu đi.
“Kiều Kiều, có thể hành động được chưa?”
Tống Thư Hàng hạ thấp giọng xuống hỏi.
“Lặn sâu thêm một chút nữa.”
Ngư Kiều Kiều cười hì hì, nói.
“Được, một hơi bắt hắn lại!”
Tống Thư Hàng vừa cười hắc hắc, vừa móc điện thoại ra, lướt đến số điện thoại của Bạch Tôn Giả…
Bạn cần đăng nhập để bình luận