Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2136: Giải Pháp Lưu Trữ Trí Nhớ Trên Đám Mây

Chương 2136: Giải Pháp Lưu Trữ Trí Nhớ Trên Đám Mây
“Đừng sợ, chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi. Bây giờ A Thập Lục mất trí nhớ, vừa lúc bắt cặp với Tống Thư Hàng tạo thành bộ đôi mất trí nhớ. Không chừng sau khi pháp thuật nghịch chuyển thời gian kết thúc, hai ngươi còn có thế nhớ lại chuyện này, sẽ rất thú vị.” Bạch long tỷ tỷ dịu dàng an ủi.
Tô Thị A Thập Lục: “...”
Cô xoa mi tâm, bình tĩnh nói: “Bạch long tỷ tỷ, tốc độ mất trí nhớ của ta nhanh hơn của Thư Hàng rất nhiều, trí nhớ đang trở nên mơ hồ rất nhanh.”
Tống Thư Hàng còn đối thoại với cô bốn lần, đến lần thứ năm, trí nhớ mới bị tẩy trắng hoàn toàn. Mà cô phát hiện trí nhớ của bản thân đang mơ hồ hóa nhanh chóng với tốc độ có thể cảm nhận được.
Chẳng hạn như bây giờ.
Một giây trước cô đang định trả lời Tống Thư Hàng, giải thích mối quan hệ giữa cô và hắn.
Trước khi trả lời, trong đầu cô có đến mấy đáp án. Nhưng lúc mở miệng, tất cả đáp án trong đầu đều mơ hồ hóa, làm cô không nói được gì.
Những ký ức một giây trước còn ấn tượng sâu sắc, một giây sau đã bị xóa sạch.
“Đừng lo lắng, cứ thuận theo tự nhiên. Nếu pháp thuật nghịch chuyển thời gian này xuất phát từ tay Thiên Đạo tiền nhiệm, chắc chắn không đơn giản như vậy. Trí nhớ mơ hồ hóa hẳn là mấu chốt của pháp thuật, đừng nên chống cự.” Bạch long tỷ tỷ khuyên giải.
A Thập Lục há miệng, hình như đang muốn nói gì đó...
Đúng lúc này, hai tay của Tống Thư Hàng lại ôm lấy eo cô từ phía sau.
Đối với Tống Thư Hàng, trong thế giới xa lạ này chỉ có Tô Thị A Thập Lục có thể mang đến cảm giác quen thuộc và ấm áp cho hắn. Lúc A Thập Lục rời ngực hắn đứng dậy, hắn cảm thấy rất khó chịu bèn canh đúng thời cơ, lại ôm cô vào lòng.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Tô Thị A Thập Lục: “...”
Cô quay đầu mặt đối mặt với Tống Thư Hàng.
Chừng ba hơi thở sau.
“À... xin chào, xin hỏi ta tên gì?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Thư... hở?” Tô Thị A Thập Lục nhíu mày.
“Tô n? Tên này nghe hơi lạ.” Tống Thư Hàng ôm chặt thiếu nữ trong ngực: “Còn cô tên gì?”
“Tô... ơ?” Tô Thị A Thập Lục lại nhíu mày.
“Tô Y (1)? Tên cô cũng kỳ lạ giống ta.” Tống Thư Hàng cười hì hì.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Trí nhớ của A Thập Lục cũng sắp bị tẩy sạch rồi.
Xích Tiêu kiếm tâm ma ở bên cạnh đã cười đến rung người. Nếu nó không phải là một thanh kiếm, có lẽ bây giờ nó đã cười chảy nước mắt rồi.
Nhưng Xích Tiêu kiếm tâm ma đang cười khoái chí đột nhiên cứng họng.
Bạch long tỷ tỷ liếc nó, đại khái đã đoán được lý do nó cứng họng: “Ngươi cũng bắt đầu mất trí nhớ à?”
“Nhìn trời, trí nhớ của ta cũng xảy ra vấn đề. Ta quên chủ nhân của ta là ai rồi, đáng chết... Ta còn tưởng ta là thần binh Trường Sinh Giả, sẽ không bị ảnh hưởng.” Xích Tiêu kiếm tâm ma dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Trước kia ngươi vẫn nhớ chủ nhân của ngươi là ai à? Ta còn tưởng ngươi chơi vui quên trời quên đất, xem Tống Thư Hàng tiểu hữu làm chủ nhân của ngươi từ lâu rồi chứ.
...
Tốc độ mất trí nhớ của Xích Tiêu kiếm tâm ma còn nhanh hơn của Tô Thị A Thập Lục.
Chỉ sau năm hơi thở, nó đã bị tẩy trắng, hoang mang bay lơ lửng bên cạnh Tống Thư Hàng, theo bản năng muốn dựa sát vào hắn.
Sau khi mất đi nhận thức về thế giới, dường như bất kể sinh vật hay pháp khí đều sẽ tụ lại với nhau, theo bản năng muốn đến gần sự vật mà bản thân “quen thuộc”.
“Tiếp theo sẽ đến lượt ta ư?” Bạch long tỷ tỷ nói.
Giống như suy đoán của cô, sau khi Xích Tiêu kiếm tâm ma bị tẩy trắng, trí nhớ của cô cũng bắt đầu chịu ảnh hưởng.
Thật ra với cảnh giới và thực lực của bạch long tỷ tỷ, cho dù bây giờ không phải là bản thể, dù bản thể vẫn đang ở trạng thái chờ hồi sinh, cô vẫn có thủ đoạn có thể chống lại tác dụng trí nhớ mơ hồ hóa.
Thân là Trường Sinh Giả, là tồn tại đã bước ra đạo của bản thân, trong tay vẫn có một số thủ đoạn.
Nhưng bạch long tỷ tỷ lại chủ động phối hợp với tác dụng của pháp thuật nghịch chuyển thời gian, không chống cự lại sự ảnh hưởng của trí nhớ mơ hồ hóa.
Cô cũng không lo trí nhớ bị xóa sạch.
Bây giờ cô chỉ dùng hình thức tương tự như hóa thân công đức phụ thể ở trên người Tô Thị A Thập Lục, dù trí nhớ bị xóa sạch, trong bản thể được mai táng ở đảo thần bí có sao lưu một phần trí nhớ hoàn chỉnh.
Chỉ cần trở về trái đất ở hiện thế, cô có thể đồng bộ hóa với bản thể, khôi phục trí nhớ.
Giải pháp lưu trữ trí nhớ trên đám mây (2).
Thật ra ắt hẳn Xích Tiêu kiếm tâm ma cũng có chức năng tương tự.
**********
Một lúc lâu sau.
Trí nhớ của Bạch long tỷ tỷ cũng bị tẩy sạch.
Sau khi mất đi trí nhớ, cô không hề hoảng loạn, vẫn bình tĩnh lượn vòng trong hư không.
Ở bên dưới, Tống Thư Hàng dắt Tô Thị A Thập Lục, cõng Xích Tiêu kiếm tâm ma.
Hình như trong lòng có cảm ứng, A Thập Lục ngẩng đầu nhìn về phía bạch long tỷ tỷ. Dù đã mất trí nhớ nhưng quan hệ cộng sinh giữa hai người cũng không biến mất.
Bạch long tỷ tỷ suy nghĩ một chút sau đó thân hình thu nhỏ lại, lượn quanh người A Thập Lục.
Bây giờ bốn người đều là thể ý thức mất trí nhớ, không có mục tiêu gì cả.
Tống Thư Hàng đột nhiên lên tiếng: “Ta hơi đói rồi, các ngươi thì sao?”
“Ta cũng hơi đói, có đồ ăn không?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Chẳng biết tại sao lần này bốn người không hỏi tên của nhau... Có thể là trực giác của tu sĩ nói cho bọn họ biết có hỏi cũng vô ích nên không cần hỏi nhảm nữa.
Bạch long tỷ tỷ nhìn quanh một vòng sau đó lắc đầu: “Không thấy thứ gì ăn được hết.”
Tống Thư Hàng nhìn bạch long tỷ tỷ, suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên xua tay nói: “Nói trước nhé, ta ăn không ngon đâu.”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Sau khi nói xong, Tống Thư Hàng lại quay đầu nhìn về Xích Tiêu kiếm tâm ma: “Ngươi ăn được không? Nhìn ngươi rất ngon miệng, giòn tan.”
“Ta là đao, ngươi nhìn cho rõ đi, ta là một thanh đao. Đao có ăn được không hả?” Xích Tiêu kiếm tâm ma tức giận nói.
“Đao là cái gì?” Tô Thị A Thập Lục ở bên cạnh hỏi.
Tống Thư Hàng nghiêm túc trả lời: “Đao là thứ không ăn được.”
Sau khi nói xong, hắn lại ngẩng đầu nhìn bạch long tỷ tỷ.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Cô thề nếu tên này dám nhắm vào cô, muốn ăn cô, cô sẽ xuống “miệng” cắn đứt đầu tên ngu xuẩn này trước.
“Trông ngươi có vẻ rất ngon miệng, ngươi có ăn được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch long tỷ tỷ há miệng to, lộ ra hàm răng sắc bén.
“Khoan đã, sợi dài trắng tỷ tỷ, ta không hỏi tỷ.” Tống Thư Hàng xua tay lia lịa, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh bạch long tỷ tỷ: “Ta đang hỏi nó.”
Mọi người nhìn theo ngón tay của Tống Thư Hàng.
Chỉ thấy ở đó có một vật thể lớn bằng viên dango (3) đang lơ lửng trong hư không, trông có vẻ rất mềm, rất ngon miệng.
Vật thể kia cứ chìm nổi trong hư không, không nói gì.
“Nó không trả lời, xem ra là có thể ăn.” Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn tiến lên một bước, bắt lấy viên tròn màu trắng rồi đưa cho bạch long tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, tỷ có muốn ăn không?”
Mặc dù bị mất trí nhớ nhưng gói ngôn ngữ và một số thường thức cơ bản nhất vẫn còn.
Đối với thứ xa lạ tốt nhất là không nên ăn, nếu thật sự muốn ăn thì tốt nhất là phải thử độc trước, xác định không có vấn đề gì mới được ăn.
Bạch long tỷ tỷ mỉm cười, cô nhận lấy viên tròn màu trắng, đột nhiên vung móng vuốt tạo ra một loạt tàn ảnh, nhét viên tròn vào trong miệng Tống Thư Hàng.
Trên mặt tên này như đang viết “không biết thứ này có ăn được không, để sợi dài trắng tỷ tỷ thử độc trước đã”, đây là lần đầu tiên cô thấy một sinh vật có vẻ mặt phong phú đến vậy đấy.
Chú thích:
(1) 嗯(ân)-恩(ân) và咦 (di)-伊 (y) có cách đọc khá giống nhau nên TTH mới nhầm.
(2) Tất cả các dịch vụ được người dùng lựa chọn để upload dữ liệu lên lưu trữ online đó được gọi là hình thức lưu trữ đám mây (cloud storage).
(3) Dango là một loại bánh trôi trong ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp. Bánh này thường được ăn với trà xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận