Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1686: Nghiện giết đồng đội là bệnh, phải trị

Chương 1686: Nghiện giết đồng đội là bệnh, phải trị
Xích Đồng chớp mắt, nó cảm thấy sau khi nói đến đề tài này thì tiên sinh bỗng dưng khí phách lạ thường.
Trong các đạo hữu cùng lứa không ai có kinh nghiệm chết phong phú hơn tiên sinh? Nghe câu này thấy có gì đó sai sai… cứ như là tiên sinh chết rất thường xuyên vậy.
“Đã nói đến trải nghiệm về cái chết thì không thể không nhắc đến lần chết đầu tiên của ta. Đó cũng là lần mà ta chết nhiều nhất trong đời. Dù mới cách đây không lâu thôi nhưng ta luôn cảm thấy nó đã xảy ra từ thời xa xưa lắm.” Tống Thư Hàng nhớ lại.
Xích Đồng: “!!!”
Lần chết đầu tiên của tiên sinh? Chẳng lẽ còn có lần chết thứ hai nữa ư?
“Lần đầu tiên ta đứng trước cái chết là khi đối mặt với một đối thủ cường đại vô địch. Vị đại lão kia chỉ vươn một ngón tay đã nghiền chết cả ta và một đám tiền bối Nho gia. Đến tận bây giờ ta vẫn không thể nào quên được cảm giác tuyệt vọng ấy. Ta trơ mắt nhìn thân thể của mình bị nghiền nát như một con kiến hôi hết lần này đến lần khác mà không có chút khả năng phản kháng nào. Mùi vị của cái chết vừa đau đớn vừa đắng chát như bị ném vào vực sâu không đáy, không thể nào giãy giụa nổi. Ý thức thì mê man, máu thì tuôn như suối.” Đó là cảnh tượng Nho gia đối mặt với quả cầu kim loại lỏng. Tống Thư Hàng cũng không nhớ lúc đó mình đã chết đi rồi sống lại bao nhiêu lần.
Chuyện gì còn đáng sợ hơn cả cái chết? Là chết thảm đến hai lần.
Thế chuyện gì đáng sợ hơn chết thảm hai lần? Chính là chết đi chết lại vô hạn tuần hoàn…
Ý thức của Tống Thư Hàng chìm vào hồi ức.
Khi Tống Thư Hàng chìm vào hồi ức chết chóc, linh lực thiên địa quanh người dường như bị dẫn dắt, đi theo dòng kí ức, dần dần xây dựng nên hình thức ban đầu của chuỗi chết thảm liên hoàn ở thế giới Kim Liên trong trí nhớ của hắn.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối hơi nhíu mày, lùi về phía sau một quãng, thu lại khí tức của bản thân, không quấy rầy Tống Thư Hàng và cũng tránh để mình bị cuốn vào. Hình ảnh hiển hiện quanh người Tống Thư Hàng lúc này chính là hình thái đầu tiên của thực tại ảo thuộc về Tôn Giả thất phẩm.
Khi các Tôn Giả thất phẩm bế quan, chỉ cần một ý niệm, vạn giới sẽ sinh ra.
Đủ loại huyễn tượng sẽ hóa thành thực thể sinh động như thật, lấy Tôn Giả thất phẩm làm trung tâm để tạo dựng nên một thế giới huyền ảo.
Trong truyền thuyết, vào thời viễn cổ linh khí còn dồi dào, có một Tôn Giả cường đại bế quan trong lòng đất ngàn năm, ý niệm của hắn tạo nên một tòa thành khổng lồ trên mặt đất. Trong tòa thành ấy có cư dân sinh sống phồn vinh không khác gì người thật!
Trong thực tại ảo, tất cả huyễn tượng đều có lực sát thương thật sự. Bị đao chém trúng sẽ có vết đao, bị sét đánh sẽ bị điện giật, giống như sa mạc nóng bỏng của Bạch tiền bối trước kia vậy.
Trừ Tôn Giả thất phẩm, có một số Chân Quân lục phẩm vô cùng may mắn, trùng hợp đáp ứng đủ các điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa, sẽ có cơ hội trải nghiệm thực tại ảo sớm một bước.
Vận khí của Tống Thư Hàng hôm nay không tệ.
Mặc dù hắn vẫn còn ở cảnh giới ngũ phẩm, nhưng tố chất tổng thể đã đạt đến cảnh giới lục phẩm.
Sau đó trong lúc vô tình, hắn đã kết nối được với lực lượng thiên địa, chiếu ra hình thái ban đầu của thực tại ảo.
Bản thân Tống Thư Hàng vẫn chưa phát hiện ra biến hóa quanh người mình.
Tầng thực tại ảo này có phạm vi rất nhỏ, chỉ bao phủ được năm mét quanh Tống Thư Hàng mà thôi.
Xích Đồng bị cuốn vào trong đó.
Sau đó, nó lấy góc độ nửa đứng ngoài xem, nửa tự trải nghiệm để thể nghiệm thảm án trong thế giới Kim Liên của Nho gia một lần.
Xích Đồng cảm thấy dường như cả người mình bị chia làm hai nửa.
Một nửa đứng ngoài quan sát thế giới Kim Liên ngập ngụa máu tanh.
Nửa còn lại rơi vào thế giới Kim Liên, bị ngón tay kim loại nghiền nát hết lần này đến lần khác.
Cảm giác tuyệt vọng, muốn cầu cứu khi tử vong, dường như rơi vào vực sâu không đáy, ý thức mê man, toàn thân bất lực, đau đớn khôn cùng… nó đều được trải nghiệm hết thảy.
Thì ra đây chính là cảm giác của cái chết sao?
Có điều hình chiếu của Tống Thư Hàng còn chưa thể gọi là thực tại ảo chân chính, chí ít thì huyễn tượng không có lực sát thương thật sự.
Sau khi thảm án thế giới Kim Liên kết thúc, Xích Đồng đã túa mồ hôi như mưa.
Trong cả quá trình, nó không thể phát ra nổi một tiếng kêu, tiếng gào thét dường như đã bị phong ấn trong yết hầu, không thể thốt thành lời được.

“Sau đó là lần thứ hai chết thật. Ta chết trong thế giới Kim Liên rất nhiều lần, nhưng thôi cứ coi là một lần lớn đi. Lần thứ hai ta chết khá là oan, hơi ngớ ngẩn, vì ngu ngốc lấy thân luyện khí. Cái đáng nói là lấy thân luyện khí vẫn rất đau đớn.”
Theo lời kể chậm rãi của Tống Thư Hàng, Xích Đồng lại được trải nghiệm kiểu chết vì lấy thân luyện khí.
“Lần chết thứ ba… thực ra ta cũng không dám chắc làn đó ta có chết thật không. Bởi vì thân thể của ta ở trạng thái sương mù, không phải sống mà cũng không phải chết. Nhưng để an toàn thì ta vẫn dùng một pháp khí hồi sinh. Cũng may sau này ta có được thiên phú hóa thân thành sương mù, coi như bồi thường nho nhỏ. Chuyện này bỏ qua, không đề cập tới, vì trên cơ bản là không có cảm ngộ gì.”
“Kiểu chết tiếp theo khá nhẹ nhõm, lần thứ tư ta chết vì tự bạo. Người bình thường căn bản không thể hiểu nổi thảm trạng khi toàn thân nổ tung thành bọt máu là thế nào đâu. Cả cơ thể đều nổ tóe thành sương mù… nhưng cảm ngộ cũng không sâu, bởi vì cả quá trình ta ngủ như chết. Trong những lần chết của ta thì lần đó khá nhẹ nhõm sung sướng đấy.”
“Lần tiếp nữa là một vị tiền bối đã chém chết ta để bảo vệ ta, cho ta tiến vào trạng thái hồi sinh. Lần đó ta bị chém thành từng mảnh đều tăm tắp, nhờ kiếm pháp tinh diệu của tiền bối mà không đau đớn lắm. Nhưng áp lực trong khoảnh khắc đối diện với kiếm thuật của tiền bối và cảm xúc khi chết đi đều rất sâu đậm. Cảm giác tử vong đó cũng được ta ghi chép lại như một ấn kí vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Theo dòng hồi ức về kinh nghiệm tử vong của Tống Thư Hàng, hình thái ban đầu của thực tại ảo sau lưng hắn bị ép thành từng tầng chồng lên nhau, trong mỗi tầng đều có kinh nghiệm và ấn tượng của Tống Thư Hàng qua mỗi lần chết đi.
“Lần chết gần đây nhất của ta là vào mười ngày trước, thiên lôi khủng khiếp giết chết ta chỉ trong nháy mắt, uy lực khủng bố không thể chống cự ấy vẫn còn in sâu ấn tượng trong tâm trí ta. Ta kích hoạt toàn bộ pháp thuật phòng ngự trên người vẫn không thể ngăn trở đòn giáng ấy. Đây là lần đầu tiên ta chết dưới thiên kiếp, nhưng cũng sẽ là lần cuối cùng.” Tống Thư Hàng trầm giọng nói.
Hồi ức kết thúc, ý thức của Tống Thư Hàng trở về hiện thế.
Cùng lúc hắn kết thúc dòng hồi tưởng, tầng tầng lớp lớp thực tại ảo như Địa Ngục sau lưng hắn cũng sụp đổ và tan biến.
Trước mặt hắn, Xích Đồng mồ hôi đầm đìa, thân thể gầy nhỏ dường như có thể ngã gục bất cứ lúc nào.
“Ơ? Chuyện ta kể đáng sợ đến vậy ư?” Tống Thư Hàng hỏi bằng giọng nghi hoặc.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối trên không trung mắng thầm: “Nói nhảm, thằng nhóc này có thể kiên trì được đến giờ là vì thần kinh nó thô. Hoặc có thể vì nó ngốc nên khả năng chịu đựng khá mạnh cũng nên?”
Xích Đồng run rẩy nói: “Tiên sinh, ngài lợi hại quá.”
Trải nghiệm của tiên sinh quả nhiên không phải là điều mà người thường chịu đựng được.
Xích Đồng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, sau khi trải qua biết bao lần chết đi kinh khủng như vậy, rốt cuộc ý chí của tiên sinh phải mạnh mẽ cỡ nào thì mới có thể trò chuyện vui vẻ như xưa mà không phát điên đây?
Tống Thư Hàng mỉm cười: “Vậy bây giờ ngươi đã hiểu rõ cái chết hơn chưa?”
“Dạ.” Xích Đồng gật đầu.
Nó vừa đứng ngoài quan sát, vừa đích thân trải nghiệm những lần chết của Tống Thư Hàng, đã cảm nhận được rõ ràng sự tuyệt vọng và bất lực khi đối diện với tử vong.
“Có cảm tưởng gì không?” Tống Thư Hàng hỏi. Câu này hoàn toàn là thuận miệng thì hỏi, giống như hồi còn bé, sau khi thầy giáo dạy văn giảng xong đều thích hỏi học sinh có cảm tưởng gì không vậy.
Tống Thư Hàng cũng chỉ tiện thể hỏi một câu thôi.
Ai ngờ Xích Đồng suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu rồi đột nhiên đáp: “Tiên sinh, ta muốn chết một lần.”
Tống Thư Hàng mắc một ngụm máu trong cổ họng, suýt nữa thì phun thẳng ra.
Ý gì đây?
Sau khi nghe hắn miêu tả về cái chết, thằng nhóc này lại muốn đâm đầu đi chết là thế quái nào?
“Tiên sinh, nếu như chết rồi còn có thể sống lại thì ta muốn chết thử một lần. Đứng trước bờ vực tử vong, ta cảm thấy nhịp tim mình nhanh như trống nổi và trong lòng thì rất đỗi khát khao.” Xích Đồng đặt tay lên lồng ngực, nói đầy chân thành.
“Không phải ai chết rồi cũng có thể hồi sinh đâu…” Tống Thư Hàng cảm thán: “Hồi sinh không phải là chuyện dễ. Có những người mất cả cuộc đời cũng không thu thập đủ vật liệu để hồi sinh. Nếu không có thuật pháp hồi sinh thì ngươi chết rồi chính là chết thật đấy.”
Xích Đồng nghe xong bèn gật đầu.
Chết mà không được hồi sinh thì chính là kết thúc thực sự.
Nó còn muốn trở thành pháp sư chiến đấu để đi mạo hiểm cùng với anh trai mà.
“Trạng thái tinh thần của thiếu niên này không đúng.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói khẽ.
Vì sao sau khi trải qua hình thái ban đầu của thực tại ảo mà Tống Thư Hàng tạo ra, chẳng những Xích Đồng không sợ hãi tử vong mà trái lại còn khao khát được chết cơ chứ?
Chẳng lẽ trải nghiệm của Tống Thư Hàng đã trở thành kinh nghiệm độc hại, tiêm nhiễm vào đầu óc Xích Đồng cái quan niệm sai lầm rằng “Dù sao chết rồi vẫn có thể sống lại” hay sao?
“Thư Hàng, ngươi hỏi kĩ lại nó xem khao khát với tử vong cụ thể là thế nào?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối truyền âm nhập mật cho Tống Thư Hàng.
“Tiền bối cũng cảm thấy có gì đó sai sai phải không?” Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.
Nghe Xích Đồng miêu tả xong, hắn cũng cảm thấy hơi là lạ.
Đồng thời hắn không khỏi nhớ tới kết quả giám định khi giám định Xích Đồng lần trước.
“Đề nghị đăng kí tài khoản mới.”
Một người sống sờ sờ có phải là tài khoản game đâu, làm sao mà đăng kí lại được chứ?
Không lẽ phải nhét Xích Đồng vào bụng mẹ? Hay là cho hắn đầu thai lại à?
“Xích Đồng, ngươi miêu tả lại một lần cho ta nghe, khát vọng được chết là như thế nào?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ừm… tim đập nhanh hơn, cảm thấy cái chết không đáng sợ. Thậm chí khi nhớ lại những hình ảnh khi tiên sinh chết, trong lòng ta còn có xúc động muốn chết chung với tiên sinh.” Xích Đồng thành thật đáp.
“Ngại quá, ta không muốn chết cùng năm cùng tháng cùng ngày với ngươi đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Xích Đồng: “…”
Tống Thư Hàng lại đưa tay đặt lên đầu Xích Đồng rồi thôi động bí pháp giám định.
Nhưng kết quả vẫn giống hệt như lần trước, không hề thay đổi chút nào.
“Tiếc là đồng vàng hồi sinh của ta còn ở chỗ bản thể, nếu không, nói không chừng có thể cho Xích Đồng chết thử một lần.” Suy nghĩ ấy đột nhiên nảy ra trong đầu Tống Thư Hàng.
Trời đậu!
Hắn lập tức lắc đầu, gần đây hắn giết đồng đội nhiều quá nên nghiện rồi sao? Đến mức cứ thấy đồng đội là muốn đâm cho một nhát à?
Đây cũng là bệnh, phải trị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận