Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2627: Đây là bản thể tự tay chế tạo cho ngươi.

Chương 2627: Đây là bản thể tự tay chế tạo cho ngươi.
“Chỗ ta đang có một ít hạch tâm tà vọng đây, nhưng Bạch tiền bối ơi, ta đang ở trong không gian hiển thánh giảng pháp, tạm thời không thoát thân được. Ta nhờ công đức tiên tử giao đến cho ngài nha.” Tống Thư Hàng đáp.
Mỹ nhân rắn công đức sau lưng hắn nghe xong bèn nghiêng đầu một cái.
Sau đó cô nhẹ tay đẩy sau lưng Tống Thư Hàng không xương một cái. Đại lão Bá Tống mềm oặt biểu diễn tại chỗ cho toàn bộ người tu luyện trong chư thiên vạn giới và tà ma Cửu U xem một màn nghệ thuật nhu thể với độ khó cao!
Người tu luyện trong chư thiên vạn giới: “…”
Bá Tống tiền bối không giảng pháp mà muốn biểu diễn thể thao trong không gian Huyền Thánh giảng pháp cho bọn ta xem sao?

Cùng lúc đó, trong một khu dân cư nằm gần đại học Giang Nam.
Đệ tử ký danh Joseph của Tống Thư Hàng đang lặng lẽ vung một thanh kiếm lớn, trên người bắt đầu ngưng tụ thánh quang mờ nhạt. Trong sự kiện tà vọng ở đại học Giang Nam lúc trước, hắn đã thức tỉnh một tia lực lượng thánh quang trong trạng thái còn chưa Trúc Cơ. Từ một khía cạnh nào đó thì hắn thực sự là một tuyệt thế thiên tài để tu luyện lực lượng hệ thánh quang, đáng tiếc là tuổi hơi bị lớn.
Trong sự kiện tà vọng trước đó, hắn được Tống Thư Hàng âm thầm giúp đỡ, nhờ một giọt suối nguồn sự sống mà cả người giống như trẻ ra.
Gần đây hắn vẫn luôn đến đại học Giang Nam, âm thầm tiếp xúc với sư phụ “Tống Thư Hàng”. Tiếc rằng chẳng hiểu sao sư phụ ở trong trường lại giả vờ không biết hắn, chẳng nói năng gì với hắn, chỉ thi thoảng mời hắn ở lại uống trà, ăn trái cây, chứ chẳng thảo luận gì về vấn đề “tu luyện” với hắn cả.
Joseph chắc đây là một khảo nghiệm mà sư phụ dành cho mình.
Lưu Bị đến nhà tranh ba lần mới mời được Gia Cát Lượng xuống núi mà.
Chắc sư phụ đang khảo nghiệm mình tương tự như thế đây!
Thánh quang mờ ảo trên thân kiếm khiến Joseph tuyệt đối tin tưởng vào sư phụ “Tống Thư Hàng” của mình.
“Ha!” Joseph dồn hết sức mạnh toàn thân chém ra một kiếm, mơ hồ cảm thấy sức mạnh thánh quang cường đại thêm một chút.
Khi chém ra kiếm này, đột nhiên Joseph có cảm giác kỳ lạ. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Một khắc sau, một hình ảnh ẩn ẩn xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn thấy sư phụ Tống Thư Hàng của mình đang ở trên không như một vị thần!
Lúc này nửa người dưới của sư phụ ngồi xếp bằng, nửa người trên dang rộng hai tay nằm sấp xuống đất, mềm oặt không xương.
Hình như đây là một chiêu tuyệt học mới thì phải?
Sau sự kiện tà vọng lần trước, Joseph đã hoài nghi sư phụ mình không chỉ là một cao thủ võ lâm bình thường. Lực lượng mà sư phụ thể hiện ra với hắn cứ như một nhân vật trong thần thoại vậy.
Mà bây giờ sư phụ đang ở giữa không trung, thực hiện cho hắn xem một thức thần công?
Hình ảnh này chỉ lóe lên một chút rồi biến mất.
Khi Joseph muốn nhìn lại thì chẳng thấy gì.
“Chẳng lẽ cuối cùng sư phụ cũng bị mình làm cảm động, cho nên mới dùng phương thức thần kỳ này để truyền thụ thần công cho mình?” Joseph mừng rơn trong dạ.
Tư thế mà sư phụ vừa thực hiện trên không trung nhất định ẩn giấu đạo lý thâm sâu, có thể là một môn bí tịch võ học mà phải tu luyện Thời Đại Vẫy Gọi và Thánh Quang kiếm pháp xong mới học được.
Thế là Joseph đặt thanh kiếm của mình sang bên cạnh.
Sau đó hắn ngồi khoanh chân xuống, cố hết sức thả lỏng nửa người trên, muốn ép thân thể xuống mặt đất theo tư thế của sư phụ, để nửa người trên của mình mềm mại không xương.
“Với một người có tuổi như mình, tư thế này đúng là không đơn giản.” Joseph đau đớn nói: “Nhưng ta nhất định sẽ không từ bỏ.”
Trên tầng.
Vợ của Joseph nhìn thấy chồng mình tự nhiên thay đổi tư thế rèn luyện thì khóe miệng co giật.
“Em yêu ơi, em có rảnh không? Rảnh thì giúp anh một tay với.” Joseph đang cố ép nửa người trên thấy vợ mình đang phơi quần áo, bèn gọi toáng lên: “Anh không cẩn thận bị trẹo eo rồi, không dậy được, help anh!”
“…” Cô vợ day day huyệt thái dương, gọi cô con gái đang nghỉ ở nhà: “Song Tuyết, ra kéo ba con kìa.”
“Vâng!” Cô con gái ngoan ngoãn đáp lời rồi chạy xuống nhà.
Sau sự kiện đường xá và nhà cửa tự nhiên nổ tung lần trước, vợ của Joseph phát hiện ra con gái bắt đầu ủng hộ ông chồng ngốc nhà mình luyện võ công.
Hình như con bé còn muốn luyện chung với ba nó nữa.

Trong không gian hiển thánh.
Tống Thư Hàng không xương nằm rạp xuống đất, lười chảy nhớt, đồng thời lòng hắn khẽ động, mơ hồ cảm nhận được gã đệ tử ký danh Joseph của mình.
Giữa vị đệ tử ký danh mặt dày và hắn giống như thật sự có một mối “duyên”.
Chờ bao giờ về hiện thế thì đến thăm ông ta vậy.
Joseph đã qua mất tuổi tu luyện tốt nhất từ lâu, nhưng chỉ cần cố gắng thì đời này vẫn có hi vọng hoàn thành cảnh giới Trúc Cơ.
Tống Thư Hàng chỉ cần cho Joseph một ít thối thể dịch và Khí Huyết đan mà thôi. Với hắn bây giờ thì đó chỉ là một chút đồ nhỏ, có thể cho vô tư. Đã kết duyên thì cứ thuận theo tự nhiên mà theo đuổi cho hết đi vậy.
[Nhưng khi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh… đừng quá không cam lòng.] Tống Thư Hàng khẽ nói. Tuy tuổi hắn còn trẻ, nhưng trải qua nhập mộng nên tuổi tâm lý của hắn chẳng còn trẻ trung như vẻ bề ngoài.
Khi hạ quyết định, hắn đã có thể tiên đoán được tương lai. Khi Joseph dần dần già đi, nằm trên giường bệnh, hắn đến thăm Joseph… nhất định là một chuyện vô cùng buồn rầu.
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư thì mỹ nhân rắn công đức lại kéo hắn lên.
Đồng thời, Bạch tiền bối nhắn tin cho hắn: [Hiện tại ta đang ở giai đoạn cực kỳ quan trọng, chuyển đồ qua công đức tiên tử quá phiền phức. Ta sẽ gửi thẳng một phân thân qua chỗ ngươi để di chuyển hạch tâm tà vọng, ngươi chú ý nhận lấy… mặt khác, ta cần một lượng lớn hạch tâm tà vọng, càng nhiều càng tốt!]
“Nhưng ta đang ở trong trạng thái giảng pháp, không sao chứ?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn vừa dứt lời thì một thanh phi kiếm dùng một lần đã cưỡng chế xuyên qua không gian, cắm xuống ngay bên cạnh hắn.
Thanh phi kiếm dùng một lần này cao đến hơn hai mét, trông không khác gì một cái hộp dài hình kiếm.
Trên thân thanh kiếm này điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp, có vẻ là một tác phẩm mà Bạch tiền bối mất rất nhiều công sức để hoàn thành chứ không phải tiện tay làm ra.
Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì một phía của phi kiếm bật mở, một cái nắp được đẩy ra.
“Ta lại ra ngoài rồi!” Một vị Bạch tiền bối tóc dài chạm lưng bước ra khỏi phi kiếm một cách đẹp trai và ngầu lòi, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc.
Toàn bộ thế gian đều sáng bừng lên theo động tác này của hắn.
“Đúng rồi Thư…. Bá Tống tiểu hữu, đây là chiếc quan tài mà bản thể của ta tự tay chế tạo cho ngươi.” Bạch tiền bối phân thân đẹp trai vươn tay vỗ chuôi phi kiếm bằng gỗ to oành, nở một nụ cười mê hồn với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Quan tài mà Bạch tiền bối tự tay chế tạo cho ta?
Trong một tình huống vô tình nào đó, ta lại bất cẩn chọc giận Bạch tiền bối và sắp chết thêm một lần nữa hả?
[Tin hot: Bạch Thánh Quân tự tay tặng quan tài cho Bá Thánh!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận