Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1019: Thiên kiếp 5+1

Chương 1019: Thiên kiếp 5+1
Lại có thêm người đến à?
Hôm nay rốt cuộc là làm sao thế, nửa đêm nửa hôm mà khách khứa cứ kéo đến nườm nượp thế này.
Nhưng sao cái giọng này nghe quen thế nhỉ... giọng đặc biệt vang thế này hình như mình chỉ mới nghe đâu đây thôi.
À nhớ ra rồi, là giọng của Bỉ Ngạn Ma Quân.
Giọng của Bỉ Ngạn Ma Quân khá đặc biệt, nói chuyện toàn có khí thế như đang quát to ấy. Có thể là do hắn thích nghiên cứu chế tạo mấy món đồ phát nổ, sống trong cảnh nổ mạnh thường xuyên nên lúc nói chuyện với người khác hắn toàn dùng cách gào lên, dần dà cũng quen thói nói lớn.
“Có, Bỉ Ngạn tiền bối, ta ở trong này.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Bỉ Ngạn Ma Quân vốn nói là tối mai mới đến nhưng nay lại đến sớm như thế, nhưng đến sớm cũng đúng lúc lắm!
“Ha ha, ta vốn định tối mới đến, kết quả tên Thường Viễn Tử kia chủ động tìm đến tận cửa, hơn nữa hắn lại ở ngay khu Giang Nam nên ta đỡ tốn công tìm, thành ra vừa rạng sáng ta đã đến đây rồi. Không làm phiền việc nghỉ ngơi của ngươi đấy chứ?”
Bỉ Ngạn Ma Quân vừa cười to vừa bước vào trong.
Bỉ Ngạn Ma Quân mặc một bộ đồ bảo hộ dày cộp, bộ đồ bảo hộ này chính là pháp bào của hắn, rất hợp với tính cách của hắn. Dù sao thì hắn cũng có sở thích nghiên cứu chất nổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ phát nổ. Pháp bào dạng đồ bảo hộ thế này có thể bảo vệ hắn khỏi những tổn thương do vụ nổ mang đến.
Sau lưng Bỉ Ngạn Ma Quân lại có một nam tử khí chất xuất trần, trên mặt nam tử kia nở một nụ cười rất ôn hòa, dung mạo lại cực kỳ tuấn mỹ.
“Nhìn trời.”
Sau khi thấy nam tử kia thì Tống Thư Hàng kềm lòng không đặng mà than dài.
Nam tử này chính là Thường Viễn Tử, cũng chính là vị đạo hữu giữa trưa hôm qua đã chặn đầu thuyền tiên của Biệt Tuyết Tiên Cơ để tỏ tình với cô ấy.
Đừng thấy hắn ngơ ngáo trong tình cảm mà lầm, hắn cũng là thiên tài trong việc tu hành đấy. Tuổi còn trẻ mà đã là ngũ phẩm đỉnh phong, bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn thiên kiếp. Chỉ cần vượt qua thiên kiếp thì hắn chính là đại nhân vật cấp bậc Chân Quân lục phẩm rồi! Nói cách khác, đây cũng là một quả bom hàng khủng có thể nổ bất cứ lúc nào.
Hôm nay nổi gió quỷ gì mà cả bầy sắp sửa độ kiếp lại tập trung về một mối thế này.
Tèo rồi.
Tống Thư Hàng cảm giác hôm nay mình tèo chắc rồi.
Nếu như thế giới hạch tâm của hắn có thể ngăn cách được thiên kiếp thì hắn còn đường sống, nếu thế giới hạch tâm không ngăn được thiên kiếp, tối nay lỡ mà có người dẫn thiên kiếp thì cả đám sắp sửa độ kiếp ở đây đều toi cơm.
“Đệt!”
Bỉ Ngạn Ma Quân vừa mới bước vào trong thì không nhịn được mà chửi thề một câu.
Xung quanh căn nhà này có kết giới do Dược Sư + Bạch Tôn Giả bố trí, ngăn cách không cho người bên ngoài thăm do vào trong nên đứng ở ngoài không thể cảm ứng được khí tức ở bên trong.
Sau khi bước vào sân xong thì Bỉ Ngạn Ma Quân lapạ tức nhìn thấy mấy người sắp sửa độ kiếp như Tống Thư Hàng, Thất Sinh Phù Phủ Chủ. Thiên Nhai Tử và lão giả vô danh kia.
Thường Viễn Tử cũng ngu người, nụ cười cứng lại trên môi.
“Bốn người các ngươi tụ lại cùng chơi mạt chược đấy à! Bốn tên sắp độ kiếp tập trung lại thế này là ngại mình chết không đủ nhanh chắc?”
Bỉ Ngạn Ma Quân móc máy, thêm cả Thường Viễn Tử mà hắn dẫn đến thì vừa đủ năm người.
Ba người chơi cờ tỷ phú, bốn người chơi mạt chược, thế năm người thì chơi gì đây?
Chơi cờ bốn nước à? Đủ bốn người chơi thêm một người làm trọng tài. Sau đó chơi hoài chơi mãi, năm người bị thiên kiếp đánh chết mất xác!
Tống Thư Hàng:
“Ngoài ý muốn, đây là một sự cố ngoài ý muốn thôi.”
Thiên Nhai Tử đạo trưởng:
“Ta chỉ đi ngang qua thôi, đang định đi ngay đây này. Các vị đạo nữu này, nếu như không còn gì nữa thì ta đi trước đây nhé. Tạm biệt các vị, sau này gặp lại nhé.”
Tốt nhất là trong khoảng thời gian sắp tới đừng có gặp lại nhau làm gì. Chuyện tà năng Cửu U đã không còn quan trọng nữa. Ở đây có nhiều đạo hữu như thế thì chắc là tà năng Cửu U đã bị xử lý xong xuôi rồi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ nói:
“Khụ, thật ra ta và vị đạo hữu kia có chút hiểu lầm thôi, nhưng hiểu lầm của ta và hắn sắp sửa gaiỉ quyết xong rồi, đợi giải quyết xong là ta và hắn sẽ rời khỏi đây ngay. Dù sao thì cả đám sắp độ kiếp chúng ta tập trung lại một chỗ thế này cũng quy hiểm lắm.”
“Tất cả giải tán hết đi, thấy cả đám các ngươi tụ lại một chỗ thế này làm ta hoảng quá.”
Bỉ Ngạn Ma Quân nói, nhìn cả năm người lại tụ lại một chỗ khiến hắn thấy mệt tim dễ sợ.
Nói xong hắn lại quay sang nói với Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi định độ kiếp ở đâu thế? Ta nhìn ngươi thì có vẻ như thực lực lại tăng thêm không ít, có thể độ kiếp bất kỳ lúc nào luôn đấy nhỉ? Thời gian không đợi người đâu, chúng ta tìm một chỗ để bố trí trận pháp độ kiếp thôi, nói thật, sắp độ thiên kiếp đến nơi rồi mà còn chăm chỉ tu luyện như Thư Hàng tiểu hữu ngươi cũng hiếm gặp lắm đấy.”
Tống Thư Hàng nghe vậy thì khóc một dòng sông:
“Ngoài ý muốn thôi, tất cả đều là ngoài ý muốn cả. Mấy hôm nay ta vẫn luôn khống chế tiến độ tu luyện, chỉ tranh thủ rèn luyện thể chất với minh tưởng để tăng tinh thần lực, nhưng đêm nay liên tục gặp phải hai sự cố ngoài ý muốn nên tu vi của ta tăng một phát lên hai đoạn, thiếu chút nữa đã độ kiếp rồi.”
Bỉ Ngạn Ma Quân:
“Sự cố ngoài ý muốn mà ngươi gặp phải đúng là tà môn, sắp đến lúc độ kiếp rồi mà còn có thể gặp được hai kỳ ngộ tấn cấp như thế, không biết nên nói ngươi hên hay xui nữa. Nếu như bình thường ngươi mà may mắn như thế thì tốc độ tấn cấp phải nhanh như tên lửa ấy chứ. Bình thường ngươi có hay gặp mấy sự cố ngoài ý muốn tà môn như thế không.”
“Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng cười khan hai tiếng:
“Bình thường không được như thế đâu, kém hơn một chút cơ.”
Ừ, là kém hơn một chút, chỉ một chút thôi.
“Bỉ Ngạn ngu ngốc, là ngươi đấy à.”
Lúc này Bạch Hạc Chân Quân lại mở to mắt ra nói, khi nãy hắn vẫn luôn nhắm mắt điều tức, khôi phục trạng thái.
“Ha ha, Hạc biến thái đấy hả. Cái ngoại hình gái tánh này của ngươi khiến ta không nhìn ra đấy.”
Bỉ Ngạn Ma Quân cười nói đầy quái dị.
Hình như hai người này quen nhau thì phải?
“Hửm?”
Bạch Hạc Chân Quân cười lạnh:
“Ta biến thái ư? Cái thứ thích nghiên cứu bom nổ như ngươi mới là biến thái đấy.”
“Thích nghiên cứu bom nổ chỉ là một sở thích thôi, đàn ông thích bom nổ thì có gì sai? Có mà ngươi ấy, mau đi tìm người thương thật lòng để kết làm một thể đi. Cứ mỗi lần gặp ngươi lại lúc đực lúc cái thế này làm ta mắc mệt hà.”
Bỉ Ngạn Ma Quân lại nói.
Ngay khi ma quân và Chân Quân đấu võ mồm với nhau thì Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng chắp tay từ biệt mọi người, nhưng đúng lúc này lại có một người bước vào trong tiểu viện.
Đạo thân ảnh này là một vị tu sĩ mặc đạo bào màu đen, có tu vi nhị phẩm bình thường.
“Xin hỏi, ở đây ai là Tống Thư Hàng thư sinh?”
vị tu sĩ nhị phẩm kia lễ phép lên tiếng hỏi.
Đông Phương Lục Tiên Tử nhìn người đến một cái:
“Ơ? Là tiểu đạo hữu của Huyền Phong Cốc đấy à.”
Huyền Phong Cốc là một tông môn luyện đan có chút tiếng tăm, bọn họ chủ yếu làm việc luyện đan thay cho tán tu. các tán tu muốn luyện đan gì thì có thể đưa cả dược liệu ddến Huyền Phong Cốc cầu đan. Tuy rằng kỹ thuật luyện đan của Huyền Phong Cốc không thể sánh bằng những đại tông môn chuyên luyện đan, nhưng giá cả của họ rất phải chăng, cũng có chút tiếng tăm trong giới tán tu.
Nhưng Tống Thư Hàng tiểu hữu căn bản không hề thiếu đan dược mà? Trước đây không lâu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi Bạch Chân Quân xuất quan xong thì các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đã chung tay tặng cho Tống Thư Hàng một cái bao lì xì bự thiệt bự, có pháp bào, có đan dược, mớ đan dược đó cũng đủ cho Tống Thư Hàng dùng hơn nửa năm kia mà.
Tống Thư Hàng nhìn vị tu sĩ nhị phẩm kia với vẻ tò mò:
“Ngươi là ai? Xin hỏi ngươi tìm ta có việc gì không?”
Hắn không hề quen vị tu sĩ của Huyền Phong Cốc này mà.
Vị tu sĩ nhị phẩm kia nhìn Tống Thư Hàng một cái, mỉm cười vô cùng ôn hòa:
“Không sai, ngươi chính là Tống Thư Hàng đạo hữu.”
“Đạo hữu tìm ta có việc gì à?”
Tống Thư Hàng lại hỏi tiếp.
Tu sĩ Huyền Phong Cốc khẽ gật đầu:
“Ta nhận ủy thác của người khác, muốn giao một vật cho đạo hữu.”
Nói xong, tu sĩ của Huyền Phong Cốc vói tay vào ngực mình lấy ra một cái hộp nhỏ rồi mở ra.
Ngay khi cái hộp kia được mở ra thì trong nháy mắt, dường như có một phong ấn nào đó trên người của tu sĩ Huyền Phong Cốc kia đã được mở ra.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức trên người của tu sĩ Huyền Phong Cốc tăng vọt, tu vi từ nhị phẩm bình thường kéo lên đến cảnh giới nhị phẩm đỉnh phong.
Chân khí mạnh mẽ tuôn ra ào ào từ trong đan điền bản mệnh, đan điền long vĩ, long trảo, long khu, long chưởng, long cảnh, long thủ, long giác của hắn, dẫn dắt lực lượng thiên địa.
Tiếp theo, trên bầu trời có kiếp vân cuồn cuộn xuất hiện, nhanh chóng ngưng tụ lại.
Những biến hóa này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Trên mặt của tên tu sĩ Huyền Phong Cốc kia vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa, nói với Tống Thư Hàng:
“Ta được người khác ủy thác, thiên kiếp này chính là món quà ta dành cho Thư Hàng đạo hữu.”
Đậu xanh! Mợ nó chứ đây là tên điên nào, căn bản chẳng quen chẳng thân gì, nói không tới hai câu đã dẫn thiên kiếp là sao.
Bây giờ trong tiểu viện này đang có năm tu sĩ sắp sửa tập trung lại một chỗ đó, thiên kiếp này mà giáng xuống là sẽ thành thiên kiếp 5+1! Đến lúc đó không ai có thể ngăn cản được thiên kiếp khủng bố ấy đâu!
“Con đường cách mạng!” (chửi thề nói trại đi)
Người ở gần tu sĩ Huyền Phong Cốc kia nhất chính là Thường Viễn Tử. Hắn hét lên một câu dở hơi rồi bay lên tung một cước đá ngang phần eo của tên tu sĩ Huyền Phong Cốc kia.
Chỉ cần giết chết tên tu sĩ Huyền Phong Cốc kia trong nháy mắt trước khi thiên kiếp trên trời chưa thành hình thì chúng sẽ tản đi.
Chỉ là một tu sĩ nhị phẩm như thế, Thường Viễn Tử búng tay một cái là có thể giải quyết nhanh gọn.
Tu sĩ Huyền Phong Cốc không hề chống cự, vì làm gì cũng thế mà thôi, đối phương là Linh Hoàng ngũ phẩm, hơn nữa còn là đỉnh phong, hắn không thể cản nổi công kích của đối phương.
Nhưng hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Rắc rắc!
Một cước này của Thường Viễn Tử đã trực tiếp khiến cho eo của tu sĩ Huyền Phong Cốc gãy làm hai.
Nhưng trong vết thương gãy làm đôi của tu sĩ Huyền Phong Cốc kia lại hoàn toàn không có máu tươi mà chỉ chảy ra một loại chất lỏng khá giống dầu nhớt.
“Ha ha ha.”
Tu sĩ Huyền Phong Cốc cười thảm, trong mắt lộ ra vẻ như được giải thoát.
Tống Thư Hàng thấy vết thương của đối phương thì lập tức hiểu ra đây là một người đã bị biến thành con rối hoàn toàn.
Đồng thời hắn cũng lập tức biết là ai đã phái hắn ta tới, chính là kẻ dùng con rối mà hắn đã gặp phải lúc ở trong cấm địa.
Kẻ kia có kỹ thuật có thể biến người thành con rối, thậm chí có cả kỹ thuật biến tu sĩ thành con rối da người. Hơn nữa đối phương còn sở hữu vô số thân thể con rối, giết xong con này lại lòi ra con khác, không thể nào giết hết được, khiến cho người ta đau đầu vô cùng.
“Đánh nát thân thể của nó! Bằng không nó sẽ không chết đâu, nó mà không chết thì thiên kiếp vẫn sẽ tiếp tục thành hình.”
Đông Phương Lục Tiên Tử lập tức nói, đồng thời cô cũng nhanh chóng đánh ra một pháp thuật.
Ngay sau đó, Thất Sinh Phù Phủ Chủ, Tống Thư Hàng, Bỉ Ngạn Ma Quân, Thiên Nhai Tử đạo trưởng cũng đồng loạt ra tay, tấn công về phía thân thể của tu sĩ Huyền Phong Cốc.
Nhưng lúc này, thiên kiếp của tu sĩ Huyền Phong Cốc trên bầu trời cũng đã hoàn toàn thành hình.
Thiên kiếp này vừa xuất hiện thì năm người Tống Thư Hàng lập tức cảm ứng được bản thân mình cũng bị dẫn dắt, thiên kiếp của họ cũng nhanh chóng thành hình.
Trên bầu trời lại có năm mảng kiếp vân xuất hiện và kết hợp lại với nhau.
“Chết rồi, chết chắc rồi!”
Lão giả kia lẩm bẩm, hắn ta thật sự sẽ chết chung với Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận