Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1269: Nicolas Đậu

Chương 1269: Nicolas Đậu
Tống Thư Hàng nói:
“Để ta xem, lần này đến thú giới cũng thu hoạch được không ít, nói không chừng lại tìm được thứ gì đó thích hợp.”
So với hôn lễ của Đậu Đậu thì hắn càng quan tâm đến vấn đề tân lang là ai hơn.
Là đại huynh của Phù Sinh Tiên Tử hay chính bản thân cô ấy lên sàn đây? Cũng có thể là đệ tử của Phù Sinh Tiên Tử thay sư phụ kết hôn chăng? Hay là người bên thứ tư gây rối?
Trong hôn lễ của Đậu Đậu chắc chắn sẽ có một màn kịch vô cùng ly kỳ đây.
“Đúng rồi Bạch tiền bối, Thông Nương và Tiểu Thải vẫn khỏe chứ?”
Tống Thư Hàng lo lắng hỏi thăm.
Đã qua một tuần rồi, không biết giờ hai người họ đã độ qua tâm ma kiếp hay chưa?
Bạch tiền bối trả lời:
“Tâm ma kiếp của Thông Nương đã ổn định nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mà tâm ma kiếp của Tiểu Thải lại hơi phiền phức. Bây giờ phân thân của ta đã hộ tống họ đến chỗ Tạo Hóa Pháp Vương. Tạo Hóa đạo hữu sắp mở một buổi concert nhỏ, mấy vị đạo hữu bị cuốn vào tâm ma kiếp gần đây đều được đưa tới đó rồi. Hy vọng giọng hát của Pháp Vương thật sự có tác dụng với tâm ma kiếp như những gì Linh Điệp đạo hữu nói.”
Tâm ma kiếp rất phiền phức, hiện giờ tất cả các tu sĩ độ kiếp đều chưa tỉnh lại. Mấy vị đạo hữu trong nhóm lấy tâm lý đi bước nào hay bước ấy nên đưa người đến chỗ Tạo Hóa Pháp Vương.
Ngỡ đâu giọng hát của Tạo Hóa Pháp Vương thật sự có tác dụng phá giải tâm ma kiếp như những gì Linh Điệp Tôn giả nói thì sao?
Thử một lần cũng chẳng chết ai, tuy rằng đúng là hơi đang sợ... nhưng nếu thật sự có tác dụng, hy sinh màng nhĩ một chút cũng không thành vấn đề.
“À mà, ta thấy mãi mà ngươi chưa về nên liền để Khinh Vũ huyễn hóa thành hình dáng của ngươi đến trường rồi. Nhưng tối 16 Khinh Vũ mới tới Giang Nam, ngươi vẫn xem như trốn học một ngày đấy.”
Bạch tiền bối tiếp tục nói.
Tống Thư Hàng thấy ấm long hẳn:
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
Bạch tiền bối còn suy nghĩ hộ hắn đến cả những chi tiết nhỏ như vậy, có một vị tiền bối thế này đúng là may mắn!
“Tiện tay thôi, ở thú giới có gặp chuyện gì thú vị không? Lát nữa nói cho ta nghe đi, ta mới chỉ đến thú giới một lần lúc còn nhỏ thôi, về sau vẫn bận bế quan, không có thời gian để đi du ngoạn nữa.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Chuyến này gặp được rất nhiều chuyện khó tin, đợi buổi tối tiền bối về ta sẽ từ từ kể lại cho ngươi nghe.”
Trận chiến ở Bích Thủy Các, hành tinh có mắt, pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú, chắc hắn Bạch tiền bối sẽ thấy hứng thú với những thứ này.
“Được, tối gặp nhé. Ngươi có muốn nói gì với A Thập Lục không?”
Bạch tiền bối dứt lời liền đưa điện thoại cho A Thập Lục.
“A lô, Thư Hàng, chào mừng trở lại.”
Tô thị A Thập Lục cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Ừm, coi như sống sót trở về.”
“Gặp nguy hiểm à? Có bị thương không?”
A Thập Lục hỏi
Tống Thư Hàng:
“Còn nghiêm trọng hơn bị thương nữa, ta sơ ý nên chết một lần rồi, cũng may là có mệnh phù. Đợi tối về ta sẽ kể lại cho cô nghe.”
“Được, tối gặp. Chú ý an toàn.”
Tô thị A Thập Lục đáp.
Tống Thư Hàng:
“Ừ, ta sẽ cẩn thận. Tối gặp nhé… đợi chút, A Thập Lục, ta thấy cách nói chuyện của chúng ta có chút vấn đề!”
Hắn cứ cảm thấy cách Tô thị A Thập Lục nói chuyện với hắn hiền lành quá mức.
“Có gì đâu, nếu như ngươi không quen thì lần sau ta sẽ đổi hình thức khác.”
Tô thị A Thập Lục bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng:
“Hả? Đổi hình thức khác?”
“Nói đùa thôi… thực ra là thời gian gần đây ta gặp được kỳ ngộ, nên tư duy bị ảnh hưởng. Nhưng Bạch tiền bối đã kiểm tra cho ta rồi, chỉ bị ảnh hưởng tạm thời thôi, qua hai ngày nữa là khỏi ấy mà.”
Tô thị A Thập Lục cười hì hì đáp.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, Thư Hàng. Gần đây ta lại cao thêm một chút, có cần ta mở video cho ngươi xem không?”
Tô thị A Thập Lục nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng:
“Phụt ~~”
Đây cũng là kết quả khi tư duy bị ảnh hưởng sao?
“Không muốn xem à? Dạo này ta cao lên một chút nữa, đây là lần cao thêm duy nhất của ta trong vòng năm năm trở lại đây đấy.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng: “Phụt ~~”
“Ầy, không mở video được. Thôi vậy, tối rồi nói sau. Hẹn gặp lại buổi tối.”
Tô thị A Thập Lục nói với giọng đầy nghiêm túc.
Tống Thư Hàng: “…”
“Còn nữa, Bạch tiền bối nói, nếu hôm nay ngươi rảnh thì đến chỗ Tạo Hóa Pháp Vương một chuyến đi. Dù gì Tiểu Thải và Thông Nương cũng là đệ tử và yêu sủng của ngươi. Lát nữa ta gửi tọa độ của Tạo Hóa tiền bối cho ngươi.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng:
“Được, nếu như kịp thì ta sẽ đi một chuyến.”
Trong thế giới hạch tâm, Diệp Tư cũng đang ở trong trạng thái tâm ma kiếp.
Nếu có thể đến kịp buổi concert thì phải chiếm một chỗ cho Diệp Tư mới được.
*********
Kết thúc cuộc gọi với Tô thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng lại lướt đến số điện thoại của bạn cùng phòng Cao Mỗ Mỗ.
Bạch tiền bối để liễu yêu Khinh Vũ đến trường thay hắn, hy vọng mọi chuyện đều ổn thỏa.
Cao Mỗ Mỗ nhận điện thoại rất nhanh:
“Đệch, mới hơn tám giờ sáng, mày gọi tao sớm thế làm gì hả Thư Hàng?”
“Không có gì, tự nhiên tao muốn nói chuyện với mày thôi.”
Tống Thư Hàng đáp.
Cao Mỗ Mỗ:
“Đậu mày! Tha cho tao đi, tối qua tao gõ chứ tới tận ba giờ sáng đây này.”
“Vẫn còn gõ chữ ư? Không “thái giám” à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Cao Mỗ Mỗ:
“Mày đã thấy tao “thái giám” bao giờ chưa? Nói đến thái giám tao không thể không nói chuyện này… Thư Hàng, có phải mấy hôm nay mày uống nhầm thuốc rồi không? Tao thấy dạo này mày khác lắm, bọn tao sắp hết chịu nổi rồi đây.”
“Hả?”
Trong lòng Tống Thư Hàng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cao Mỗ Mỗ:
“Tự mày không thấy thế à? Mấy nay mày ẻo lả lắm, giờ đi đường mày còn uốn éo nữa, nói chuyện thì thỏ thẻ, động một tí là xấu hổ. Lúc lên lớp lại còn thích chống cằm, thỉnh thoảng lại cười quyến rũ. Nha Y còn bảo tao, giờ mày còn giống con gái hơn cả cô ấy… Nói thật là tao, Thổ Ba và cả Dương Đức đều bị mấy thay đổi của mày dọa sợ hết hồn đây này.”
Tống Thư Hàng khóc một dòng sông:
“Đệch mợ.”
Khinh Vũ là một liễu yêu, hơn nữa còn là nữ yêu.
Nữ yêu trời sinh đã có thuộc tính quyến rũ nên trong sinh hoạt thường ngày sẽ bất giác bộc lộ ra vẻ yêu mị nữ tính.
Nếu như sự yêu mị này xuất hiện trên người một cô gái nào đó thì chính là khí chất đặc biệt, tăng thêm vẻ quyến rũ.
Nhưng nếu là nam… đệch mợ luôn!
Hốc mắt Tống Thư Hàng bỗng ươn ướt.
Giờ trong lòng hắn rất bối rối.
Hắn vừa biết ơn Khinh Vũ đã biến thành hình dáng của hắn để đi học giùm, hơn nữa cả tuần nay không để ai nhận ra cô ấy là hàng dỏm.
Nhưng mặt khác, Tống Thư Hàng version quyến rũ mà Khinh Vũ đóng để lại ấn tượng quá sâu đậm cho mọi người trong trường, hắn biết phải làm sao đây?
“Khụ, đó không phải là quyển rũ.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói:
“Thực ra, gần đây tao đang quay một bộ phim, trong đó có một nhân vật, vì tình tiết nên ở một vài phân đoạn sẽ có mấy hành động yêu kiều nhưu con gái. Mấy hôm nay tao vẫn đang âm thầm luyện tập để diễn tốt vai này.”
“Thì ra là thế, đáng lẽ mày phải nói sớm chứ, hại tao lo lắng mấy ngày liền.”
Cao Mỗ Mỗ thở phào nhẹ nhõm:
“Mày đóng phim gì thế?”
Tống Thư Hàng định bịa đại một cái tên.
Nhưng giọng nói của Cao Mỗ Mỗ lại đột nhiên vang lên từ bên kia điện thoại:
“Ầy, lẽ nào là bộ phim đó hả? Diễn viên thủ vai Tử Lãng trong bộ phim bom tấn ‘Cuộc đời phóng đãng của ta’ tên là Lãng Bá, trong danh sách diễn viên lại có người tên là Bá Đao, là mày à Thư Hàng?”
Tống Thư Hàng: “Hả?”
“Mày diễn vai gì trong bộ phim này thế? Lại là phim bom tấn nữa chứ, hóng quá đê, bao giờ thì phim ra rạp? Sau vai Cao Thăng sư huynh, mày lại muốn dựng nên hình tượng nhân vật phản diện nào nữa đây?”
Cao Mỗ Mỗ hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Chuyện này tao cũng không biết.”
Đợi đã, mình tham dự bộ phim điện ảnh tự tìm chết “Cuộc đời phóng đãng của ta” của Tam Lãng tiền bối từ khi nào vậy? Mình diễn vai gì chứ?
Chẳng lẽ là bộ phim mà Linh Điệp tiền bối bắt hắn đi đóng ư?
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng nghĩ một chút rồi gọi điện cho Vũ Nhu Tử.
“Chào Tống tiền bối.”
Giọng của Vũ Nhu Tử vang lên.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha, chào buổi sáng nha Vũ Nhu Tử. Ừm… bây giờ cô đang ở đâu thế?”
Hắn phải xác định xem hiện giờ Vũ Nhu Tử có đang ở cùng Linh Điệp Tôn giả hay không, nếu có thì hắn không hỏi vội.
“Ta đang trên đường bay tới chỗ concert của Tạo Hóa tiền bối, Lưu sư huynh đi cùng ta. Tống tiền bối cũng muốn tới buổi biểu diễn à?”
Vũ Nhu Tử vui mừng hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ừ, để ta xem đã, nếu như kịp thì ta sẽ đi một chuyến.”
“Thế thì tốt quá, ta nghe nói gần đây Tống tiền bối lại tham dự vào rất nhiều chuyện kích thích, đợi concert của Tạo Hóa tiền bối kết thúc thì Tống tiền bối nhất định phải kể lại cho ta mấy chuyện mạo hiểm này đấy nhé.”
Vũ Nhu Tử vui mừng nói.
Tống Thư Hàng:
“Không thành vấn đề.”
“Vậy chúng ta gặp lại ở buổi concert nhé.”
Vũ Nhu Tử cười nói.
Tống Thư Hàng:
“Đợi một…”
Còn chưa kịp nói thêm thì Vũ Nhu Tử đã ngắt máy.
Tống Thư Hàng: “…”
Thôi vậy, đợi sau khi buổi biểu diễn kết thúc thì lại hỏi Vũ Nhu Tử về chuyện bộ phim “Cuộc đời phóng đãng của ta” sau vậy.


Sau khi cúp máy, Tống Thư Hàng lại nhớ đến Lý Âm Trúc và Sở Sở ở Bích Thủy Các.
Khi ấy Bích Thủy Các bị truyền tống tới thú giới, nhưng Thời Quang Thành lại được Sở Các Chủ giữ lại ở hiện thế.
Không biết hiện giờ Thời Quang Thành đang ở đâu.
Ý thức của Tống Thư Hàng đi vào thế giới hạch tâm, liên lạc với Sở Các Chủ bên bờ suối nguồn sự sống.
“Sở tiền bối, ta đã về hiện thế rồi, giờ chúng ta có thể tìm được vị trí của Thời Quang Thành không?”
Tống Thư Hàng cất tiếng.
Sở Các Chủ mở mắt ra, đáp:
“Với trạng thái hiện giờ thì ta không thể xác định được nó đang ở đâu.”
Giờ cô chỉ còn lại có đúng một cái đầu, phải mượn sức mạnh của Tống Đầu Gỗ và suối nguồn sự sống để duy trì không bị tan biến, thậm chí còn không thể rời khỏi thế giới hạch tâm.
“Không biết Sở Sở và Âm Trúc ở trong Bích Thủy Các thế nào rồi?”
Tống Thư Hàng cười khổ hỏi.
Hai người họ vẫn còn ở tầng trên của Thời Không Thành.
Ở thế giới bên ngoài là bảy ngày, chắc hai người họ đã trải qua tám mươi tư ngày trong đó rồi.
“Yên tâm đi, ta đã để lại đủ số đan dược ở Thời Quang Thành, hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn nữa, ta truyền cho ngươi một trận pháp, ngươi tranh thủ luyện tập, nắm vững nó nhé. Đến lúc đó, dùng trận pháp này cộng thêm lệnh bài Bích Thủy Các là có thể thử xác định tọa độ của Thời Quang Thành. Chỉ cần nó không bị hủy thì cứ thử vài lần là ngươi sẽ nhanh chóng tìm được nó thôi.”
Sở Các Chủ nói.
“Cũng chỉ đành như vậy.”
Tống Thư Hàng đáp.
**************
Nếu như đã về đến đường Bạch Kình ở thành phố Văn Châu, Tống Thư Hàng liền tiện đường về nhà một chuyến thăm ba mẹ.
Trung Thu không về nhà, hôm nay về thăm bù luôn cũng được.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho mẹ mình:
“Mẹ, hôm nay con rảnh, đang định về nhà đây. Giờ mẹ có ở nhà không?”
“Thằng kia, sao dạo này cứ tắt máy suốt thế hả?”
Mẹ Tống nói:
“Mẹ đang ở nhà đây, à đúng rồi, mới sáng sớm nay nhà ta có vài vị khách đến tìm, nói là bạn của con, ở đây đợi con cả buổi sáng rồi đấy.”
“Mấy hôm nay điện thoại của con bị hỏng, vừa mới sửa xong, khách nào thế mẹ?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
“Là một người nước ngoài, tên là Nicholas Đậu. Trông ngốc ngốc, cười tươi lên cũng sáng sủa, nhìn có vẻ vô hại lắm, còn mang cả quà đến nữa.”
Mẹ Tống đáp.
Tống Thư Hàng:
“Không phải chứ ~~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận