Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2967: Quá hiển nhiên, ngươi không phải người mà ta đang chờ đợi!

Chương 2967: Quá hiển nhiên, ngươi không phải người mà ta đang chờ đợi!
Trình Lâm vàng chói.
Nhưng cũng không phải là Trình Lâm!
Tống Thư Hàng biết quá rõ Trình Cẩu Đản.
Tuy Trình Cẩu Đản không bám dính trên người Tống Thư Hàng như Cọng tóc ngố của Sở các chủ, Tạo Hóa Tiên Tử và @#%× Tiên Tử, nhưng cô luôn là một tool hack tầm xa của hắn, thậm chí còn là cầu nối giữa Tống Thư Hàng và cha Cẩu Đản.
Cho nên, tuy Trình Lâm vàng chói này giống Trình Lâm như đúc, khí chất cũng giống đến tám, chín phần, nhưng Tống Thư Hàng vừa nhìn đã nhận ra Trình Lâm này không phải là Trình Lâm kia.
Huống hồ bây giờ Tống Thư Hàng còn đang nhìn xuống nhân gian thông qua thị giác của Thiên Đạo.
Trình Lâm vàng kim đứng trước quan tài thủy tinh trong Long mộ với vẻ mặt bình tĩnh, tay phải cô đặt trên quan tài, miệng dường như đang lẩm bẩm gì đó.
Trên long mộ có hai người đang đứng, một vị tiên tử tóc bạc mang vết thương trên lưng và một vị tiên tử đầu trọc. Dường như họ đang quan sát biến hóa trong mộ.
Cách đảo thần bí không xa, Thiên Đế Tử mới hồi sinh bọc một cái chăn, đứng chân trần giữa hư không, nhìn xuống đảo thần bí. Song cô không tấn công ngay mà dường như đang dừng chân theo dõi tình hình.
Trong hư không gần đảo thần bí còn một đại lão đang nửa ẩn nửa hiện. Mặt mũi và khí tức của đại lão kia giống Đồng Quái tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đến mấy phần.
Ở phía xa hơn có hai bóng người đang tiến lại gần.
Một người là Kim Quái tiền bối đã hoàn thành giao hẹn với đám Tống đầu gỗ, nghi thức Thiên Đạo 8.5 đã kết thúc.
Hắn đang chạy về đảo thần bí.
Sau đó chỉ đợi Thiên Đạo “Đạo Tử” hoàn thành việc đã giao kèo với hắn, tập trung toàn bộ Thiên Đế chi đạo lên người hắn, để hắn trở thành Thiên Đế hai đời độc nhất vô nhị trong Chư Thiên Vạn Giới.
Một người khác là Bạch Cốt Tiên Cơ. Chẳng biết vì sao trong lòng cô dấy lên linh cảm, thế là cô cũng đi cùng Kim Quái đảo chủ về đảo thần bí.
Sau khi quét một lượt toàn bộ đảo thần bí qua tầm nhìn Thiên Đạo, Tống Thư Hàng tập trung ánh mắt về chỗ Trình Lâm vàng kim, khóa chặt Trình Lâm vàng kim và tiên tử đầu trọc kia.
“Ban đầu ta nghĩ có thể kéo dài thêm một chút thời gian… Ít nhất chờ hết thảy nguy cơ ở thế giới bên ngoài đều kết thúc rồi mới đến gặp ngươi. Nhưng bây giờ xem ra thời gian của ta không còn nhiều lắm.” Trình Lâm vàng kim dịu dàng nói với quan tài thủy tinh.
Nhưng lần này bạch long tỷ tỷ không ở trong long mộ và cũng không trở về ngay được. Cô còn đang giúp Tô Thị A Thập Lục độ kiếp.
Trình Lâm vàng kim nhoẻn cười xinh đẹp. Cô nâng tay đỡ lấy đạo quan xiêu vẹo của mình, hệt như Trình Lâm thực sự.
Sau đó, cô đi tới vị trí “rãnh lấy máu” của quan tài thủy tinh.
Lần này những quan tài thanh đồng vây quanh quan tài thủy tinh không có động tĩnh gì, đống khí linh cốt long trong quan tài thanh đồng thì yên tĩnh chờ đợi.
Trình Lâm vàng kim vươn tay, nhẹ nhàng co lại giữa không trung.
Một thanh đại đao răng cưa xuất hiện trong tay cô.
Cô cầm thanh đại đao răng cưa, chém mạnh xuống cổ tay mình.
Đại đao răng cưa điên cuồng ma sát với cổ tay làm tóe ra những tia hoa lửa chói mắt.
Dưới sự khống chế của Trình Lâm vàng kim, âm thanh khi đại đao răng cưa chém vào cổ tay cô còn phát ra tiếng đàn cello – “Nước mắt Jacqueline” của Offenbach.
Tống Thư Hàng: “…”
Chẳng biết tại sao, cảnh tượng này lại mặn mòi mùi hài hước.
Cứ như Trình Lâm vàng kim đang tuyên bố với người khác: Này các đồng bào đồng chí, lực phòng ngự của các ngươi thế nào? Hãy xem lớp phòng ngự của ta đây! Giáp sắt vàng kim, đại đao răng cưa chém vào tóe lửa, không xước vệt nào!
Chẳng biết mài bao nhiêu lâu, cuối cùng lớp phòng ngự trên cổ tay của Trình Lâm vàng kim cũng bị phá.
Từ cổ tay cô có dòng máu vàng óng không ngừng tuôn chảy, đổ vào rãnh máu trên quan tài thủy tinh.
Khi Tống Thư Hàng thấy cảnh này thì bất giác muốn nắm cổ tay mình. Nếu đổi thành hắn mà dùng đại đao răng cưa chém như thế, thì có khi cổ tay hắn sẽ chủ động rời khỏi khuỷu tay, nhưng máu thì khỏi cần nghĩ tới.
Bây giờ Bá Tống hắn có bị chẻ thành mười khúc cũng chẳng đổ giọt máu nào!
Đây chính là ưu thế của hắn.
Trong tầm nhìn của Tống Thư Hàng.
Trình Lâm vàng kim rót máu vàng vào rãnh máu. Dòng máu chảy theo rãnh lan ra bốn phía của quan tài thủy tinh, bao bọc toàn bộ quan tài.
Cảnh tượng giống hệt như Tống Thư Hàng rót máu tươi lên quan tài lúc trước.
Máu vàng chảy thành một trận pháp tinh xảo trên nắp quan tài thủy tinh.
Quan tài thủy tinh sinh ra cộng hưởng với dòng máu vàng.
[Cuối cùng bạch long tỷ tỷ cũng sắp sống lại rồi sao?] Tống Thư Hàng hơi nghĩ.
Nhưng một lát sau, trận pháp màu vàng đang cộng hưởng bỗng tối đi.
Trình Lâm vàng kim: “???”
Cô trợn to mắt, nhìn tiểu bạch long trong quan tài thủy tinh với vẻ khó tin.
Dường như chuyện này khiến cho cô rất bất ngờ.
“Lẽ nào do ta rót quá ít máu?” Trình Lâm vàng kim hỏi.
“Không, đạo hữu đã rót đủ máu rồi.” Khí linh cốt long trong quan tài thanh đồng bên cạnh thò đầu ra, đáp.
“Vậy… là khâu nào của nghi thức có vấn đề?” Trình Lâm vàng kim lại hỏi.
Khí linh cốt long: “Không, từ đầu tới cuối nghi thức chẳng có vấn đề gì cả.”
“Vậy tại sao cô ấy không hồi sinh?” Trình Lâm vàng kim thắc mắc.
“Quá hiển nhiên.” Khí linh cốt long đáp: “Cô không phải là người mà chủ nhân ta đang chờ đợi.”
Trình Lâm vàng kim: “…”
Khí linh cốt long: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
“Có phải quy trình sai hay không? Hay là ta lấy máu thử lần nữa nhé?” Trình Lâm vàng kim hỏi.
Khí linh cốt long chẳng thèm nhận ý tốt của cô: “Nếu đạo hữu muốn thì cứ thử bao nhiêu lần tùy thích.”
Trình Lâm vàng kim không tin vào chuyện lạ đời ấy, lại cầm đao răng cưa cắt lên tay mình.
Một lúc lâu sau.
Dòng máu vàng lại nhỏ xuống.
Khi dòng máu vàng sắp nhỏ xuống, Trình Lâm vàng kim vung một tay khác qua dòng máu ấy.
Phần màu vàng trong dòng máu vàng kim bị tách ra, trôi lơ lửng bên cạnh.
Sau đó, dòng máu đỏ chỉ mang theo một vệt vàng kim rơi xuống rãnh máu.
Dòng máu và quan tài lại một lần nữa cộng hưởng với nhau.
“Lần này được rồi.” Trình Lâm vàng kim vỗ quan tài thủy tinh, nói: “Bạch long tỷ tỷ, ra đi, đừng quậy nữa. Thời gian của ta thực sự không nhiều.”
Két ~ Kẹt ~
Quan tài thủy tinh rung động dữ dội trong chốc lát.
Sau đó lại im lặng.
Trình Lâm vàng kim: “!!!”
“Lại thất bại rồi, đạo hữu.” Khí linh cốt long chậm rãi nói: “Đừng cố chấp quá, ngươi thực sự không phải là người mà chủ nhân ta đang chờ.”
Trình Lâm vàng kim: “…”
Bầu không khí trở nên gượng gạo.
Trong hư không, Thiên Đế Tử cũng nhịn hết nổi.
Không khí ngột ngạt này làm cô bứt rứt trong lòng.
Thế là cô ra tay.
““Tương lai kiếm” đồng thọ cùng thiên địa, tỏa sáng cùng nhật nguyệt!” Kiếm quang trong tay Thiên Đế phóng ra.
Kiếm này xuyên qua “hiện tại”, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Trình Lâm vàng kim.
Khéo làm sao, Trình Lâm vàng kim lại vô thức tránh về bên trái.
Động tác tránh này khiến cô đụng trúng ngay kiếm quang của Thiên Đế.
Kiếm quang chém xuống, bóc lớp sơn vàng phủ ngoài Trình Lâm vàng kim, để lộ thân thể đẹp như pha lê bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận