Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 316: Xin lỗi, cầm nhầm bản thảo mất rồi!

Chương 316: Xin lỗi, cầm nhầm bản thảo mất rồi!
Càng tới cần cổ điện đồng xanh kia, Tống Thư Hàng cảm giác thân thể ngày càng lạnh lẽo, rét lạnh thấu xương. Cổ hàn ý này cũng không phải hàn khí tự nhiên tạo thành, mà là linh lực có thuộc tính hàn băng.
Khí huyết trong khiếu huyệt trên người Tống Thư Hàng tự động bốc lên, chống lại cỗ hàn ý này, thế mới khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cửu Đăng cô nương bước lên trước một bước, đẩy cánh cửa chính của cổ điện đồng xanh ra. Ngay sau đó, một mảnh khói lạnh mà mắt thường có thể thấy được phả vào mặt, giống như mở cửa hầm lạnh ra vậy.
Tống Thư Hàng rùng mình một cái, chủ động khống chế khí huyết chi lực trong cơ thể dâng lên, chống lại hàn ý kia:
“Lạnh quá.”
Lẽ nào vị đại tiền bối bên trong cung điện đồng xanh tu luyện công pháp có thuộc tính hàn băng hay sao? Lại có thể biến cung điện đồng xanh này thành một cái tủ lạnh như thế.
“Nơi này vốn là như thế đấy, hôm nay xem như ấm hơn nhiều rồi, mấy lần trước ta tới đây, thiếu chút nữa là đã bị đông cứng rồi.”
Cửu Đăng cô nương chân giẫm kim liên, bay tới trước mặt Tống Thư Hàng. Đồng thời, cô giơ tay vỗ nhẹ một cái, đám khói lạnh phả tới trước mặt bị cô đánh bay ra hai bên:
“Đi thôi, chúng ta vào đi.”
Có cô đi trước ngăn cản hàn ý, Tống Thư Hàng ở phía sau lập tức cảm thấy thân thể ấm áp hơn rất nhiều.
Bên trong cung điện đồng xanh, khắp nơi đều là khói lạnh, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều.
Bởi vì bên trong màn khí lạnh này ẩn chứa linh lực cường đại, nên dù Tống Thư Hàng đã mở được nhãn khiếu thì cũng chỉ có thể nhìn xa được chừng ba thước ở trong này mà thôi. Nên hắn đành đi theo sát Cửu Đăng cô nương, lỡ như lạc mất, hắn sẽ bị hàn ý bên trong cung điện đồng xanh này đông thành đá mất.
“Đến rồi.”
Cửu Đăng cô nương đang dẫn đường ở phía trước đột nhiên nói.
Cô dừng lại trước mặt một cái bàn nhỏ.
“Ắt xì ~ hắt xì ~”
Tống Thư Hàng hắt hơi mấy cái, ôm hai tay run rẩy.
“Há miệng ra.”
Cửu Đăng cô nương cười nói.
Tống Thư Hàng ngoan ngoãn há miệng ra, sau đó hắn cảm giác như có một vien đan dược chui vào trong miệng. Khi viên đan dược này mới vào miệng thì lập tức tan ra, sau đó toàn thân hắn lập tức trở nên ấm áp. Khiến hắn thoải mái buột miệng rên nhẹ một tiếng.
Tống Thư Hàng hỏi dò:
“Đây là đan dược gì thế.”
“Ngự hàn hoàn, không thể xem là đan dược. Nhưng lại có hiệu quả khá tốt, dùng khi thám hiểm một ít bí cảnh hoặc động thiên lạnh lẽo.”
Cửu Đăng cô nương nói.
Tống Thư Hàng không khỏi nhìn cô với vẻ u oán:
“Cửu Đăng cô nương, nếu như cô đã có đan dược tốt như thế thì nên đưa ta dùng sớm hơn mới đúng chứ, khi nãy ta lạnh run như cầy sấy luôn.”
“Ha ha ha, run như cầy sấy, dùng từ tốt lắm. Ta rất thích!”
Cửu Đăng cô nương giơ ngón tay lên.
“Hơn nữa, nếu như ta cho ngươi dùng sớm hơn thì ngươi sẽ phải hối hận đấy.”
Cửu Đăng cô nương chỉ vào mảnh khí lạnh ở bên cạnh, nói:
“Tuy rằng chúng khiến ngươi lạnh run như cầy sấy, nhưng cũng là một loại rèn luyện đối với thân thể của ngươi, linh lực ẩn chứa bên trong cũng có thể tăng cường thể chất của ngươi rất nhiều. Chàng trai à, chịu được khổ trong khổ mới là người trên người!”
“Hắt xì ~ hắt xì ~”
Tống Thư Hàng không thể trả lời đươc, vì hắn phải hắt hơi thêm hai cái. Rõ ràng dùng viên ngự hàn hoàn kia xong, thân thể đã ấm áp hơn rồi, nhưng trước mặt lại có một cỗ hàn ý đặc biệt lạnh lẽo đang ập tới.
Tống Thư Hàng bất giác nhìn về phía chỗ phát ra hàn khí —— chỉ thấy không biết từ bao giờ. Trên chiếc bàn nhỏ ở cách bọn họ ba chước kia, lại xuất hiện một đạo thân ảnh mặc áo trắng.
Chiếc áo bảo màu trắng rộng thùng thình bao phủ toàn thân, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ kim loại vô cùng tinh xảo. Ngoại trừ hai cánh tay lộ ra bên ngoài áo bào ra thì toàn thân người nọ chẳng lộ ra chút thịt da nào.
Tống Thư Hàng không khỏi nhìn bàn tay để lộ ra ngoài của thân ảnh mặc áo bào trắng kia vài cái, đấy là một màn tay trắng nõn như ngọc, bên tay còn lại thì lại đỏ lòm.
“Thật ngại quá, tiểu hữu. Địa bàn của ta hơi lạnh một chút, xin thứ lỗi.”
Thân ảnh áo trắng kia phát ra giọng nam trầm. Xem ra đây chính là đại tiền bối mà Cửu Đăng đã nói.
Lúc này, một con thỏ lông dài chui ra từ bên dưới áo bào trắng của người nọ. Thân ảnh mặc áo trắng kia ngồi xổm xuống, ôm chặt con thỏ lông dài trắng muốt đó. Bàn tay trắng nõn nà như ngọc kia vuốt ve bộ lông của nó.
“Xin chào tiền bối!”
Tống Thư Hàng nói, lại tò mò nhìn cái mặt nạ kim loại ở trên mặt của đại tiền bối. Hắn cứ cảm giác trên chiếc mặt nạ này có một cỗ ma lực nào đó. Khiến cho hắn rất muốn bước lên kéo phăng cái mặt nạ đó xuống để nhìn thấy bộ dạng thật sự của đại tiền bối.
Cửu Đăng đứng bên cạnh vỗ Tống Thư Hàng một cái nhẹ:
“Chàng trai à, đừng nó nhìn chằm chằm vào mặt nạ của tiền bối như thế... Tiền bối đã từng tiếp xúc với áo bí của trường sinh. Với thực lực của ngươi bây giờ, dù hắn đã đeo mặt nạ che lại rồi, nhưng nhìn vào mặt của hắn quá lâu vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng với đạo tâm của ngươi đấy.”
Đã từng tiếp xúc với áo bí của trường sinh? —— Lúc nãy hắn từng nghe Cửu Đăng cô nương nói qua, đỉnh cao của tu sĩ chính là cảnh giới trường sinh. Trên trường sinh, tiến thêm một bước nữa thì chính là gánh lấy thiên mệnh, biến thành Thiên Đạo mới!
Thiên Đạo là duy nhất. Trừ khi Thiên Đạo cũ tự nhiên biến mất không còn nữa. Nói cách khác, cảnh giới trường sinh này chính là đỉnh phong của tu sĩ bình thường.
Vị đại tiền bối trước mặt, dù chỉ là ‘từng tiếp xúc’ thôi chứ vẫn chưa đạt tới cảnh giới trường sinh... Nhưng đã từng tiêp xúc với áo bí của trường sinh cũng đủ nói rõ sự đáng sợ của hắn rồi.
Tống Thư Hàng vội chuyển tầm mắt của mình sang nơi khác, không nhìn chằm chằm vào mặt của vị đại tiền bối kia nữa.
“Xin lỗi Thư Hàng tiểu hữu, không thể dùng gương mặt thật để gặp ngươi được.”
giọng của đại tiền bối vẫn nặng nề như trước, nhưng đã cố gắng dịu giọng xuống:
“Xích Tiêu Tử đạo hữu vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Đại tiền bối, ngươi biết Xích Tiêu Tử đạo trưởng sao?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc nhìn về phía vị đại tiền bối kia.
“Xích Tiêu Tử đạo hữu cũng có thể xem như bạn lâu năm của ta, ta thấy ngươi kế thừa hỏa diễm đao đặc biệt của hắn, hắn còn đi lại ở trong trần thế à?”
Đại tiền bối cất lời hỏi.
“Chắc là vẫn còn.”
Tống Thư Hàng đáp, ít nhất thì theo trí nhớ của Thông Nương và tán tu Lý Thiên Tố thì ba trăm năm trước, Xích Tiêu Tử đạo trưởng đã trồng Thông Nương, hơn nữa lại thu nhận Lý Thiên Tố làm đệ tử ở một triều đại cổ đại nào đó.
Đại tiền bối khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nhiều nữa, hắn chỉ cần biết vị lão hữu của mình vẫn còn đi lại ở thế gian là đã an tâm rồi.
Xích Tiêu Tử đã chọn con đường khác với hắn, đại đạo ba nghìn, không ai dám nói con đường mình chọn là đúng nhất, con đường mà đối phương đi lại sai cả.
...
Đại tiền bối ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, đặt con thỏ lông dài kia lên đầu gối, rồi mới nói với Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, lúc ngươi bước vào nơi đây, chắc là có thể đoán ra chúng ta đang trùng kiến Thiên Đình đúng không?”
Tống Thư Hàng nhẹ nhàng gật đầu.
“Như vậy, ngươi có muốn biết tại sao bọn ta lại phải mạo hiểm, lén lút cẩn thận gầy dựng lại Thiên Đình ở ngay dưới mí mắt của Thiên Đạo mới hay không?”
Đại tiền bối ướm lời hỏi.
Tống Thư Hàng lập tức lắc đầu cật lực —— quá tò mò sẽ hại chết mèo đấy!
Hắn tuyệt đối không muốn tò mò đâu, hắn chỉ cần ngoan ngoãn phong ấn trí nhớ, sau đó cắp mông đi ra khỏi thiên giới đảo này ngay lập tức, quay lại hưởng thụ cuộc sống bình thường, lâu lâu động kinh cùng với Bạch tiền bối, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng thôi.
Nhưng trong lúc hắn đang lắc đầu cật lực thì lại có một đôi bàn tay trắng nõn chụp lấy đầu hắn, đè đầu hắn gật hai cái.
Ấy chính là Cửu Đăng cô nương.
Đừng mà, ta không muốn nghe đâu. Có một số việc biết càng nhiều thì lại càng nguy hiểm đó!
Tống Thư Hàng vùng vẫy hai cái, nhưng thực lực của hắn và Cửu Đăng cô nương cách biệt rất lớn, không thể thoát khỏi bàn tay của cô được.
“Là gật đầu đúng không, vậy ta sẽ kể cho ngươi nghe, lý do vì sao bọn ta lại phải trùng kiến Thiên Đình nhé!”
Đại tiền bối hớn hở nói.
Ê ê... Đại tiền bối mắt ngươi bị mù rồi hả? Ta bị người ta đè đầu ép phải gật mà! Tống Thư Hàng mắng to trong lòng —— sở dĩ hắn không mắng thẳng ra khỏi mồm là vì hắn biết, dù hắn có mắng ra thật thì đại tiền bối cũng sẽ bị chứng điếc ngắn hạn, không nghe thấy mấy lời hắn mắng. Rõ ràng đối phương đang muốn tiến hành chương trình phổ cập kiến thức khoa học “bí mật của việc trùng kiến Thiên Đình” với hắn mà. Hơn nữa còn là phổ cập bắt buộc luôn.
“Dù sao thì phần ký ức này tạm thời cũng sẽ bị phong ấn lại thôi, ngươi nghe đại tiền bối nói một lát cũng được mà. Hắn ở thiên giới đảo một năm chẳng có mấy cơ hội được giảng giải đâu, nếu không lèm bèm với người khác một lát thì hắn sẽ nín tới mức phát điên lên mất.”
Lúc này, Cửu Đăng cô nương truyền âm nhập mật, cười hì hì nói:
“Nghe hắn nói xong thì hắn sẽ cho ngươi chỗ tốt gì đó. Nếu như ngươi có thể tạm thời bỏ tiết tháo qua một bên thì lát nữa hùa theo hắn nói thêm mấy câu đi, sẽ được nhiều chỗ tốt lắm.”
Nói xong, Cửu Đăng cô nương buông bàn tay đang ôm lấy đầu của Tống Thư Hàng ra, ngồi xếp bằng trên kim liên, lơ lửng bên phải Tống Thư Hàng.
“Chỗ tốt á?”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng, thứ có thể được Cửu Đăng cô nương gọi là chỗ tốt chắc là không kém đi đâu được nhỉ? Nếu như có thể nhận được chỗ tốt nào khá khẩm một chút thì thứ như tiết tháo gì đấy cứ ném lại cho đất mẹ cho rồi!
Dù sao ngủ một giấc dậy thì thứ này nó lại tràn đầy thôi ấy mà.
“Khụ khụ.”
Lúc này, đại tiền bối trên đài ho hai tiếng.
Bộ dạng này của hắn khiến Tống Thư Hàng không khỏi nhớ tới mấy vị lãnh đạo trong trường, mỗi lần lên bục chuẩn bị phát biểu đều ho hai tiếng như thế, sau đó là: “Thầy chỉ nói ngắn gọn hai câu thôi.”
“Ta chỉ nói ngắn gọn vài câu thôi.”
Quả nhiên, đại tiền bối quay sang nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Đầu tiên ta muốn hỏi tiểu hữu ngươi một vấn đề —— ngươi có biết tại sao tất cả công pháp tu chân, mặc kệ là loại công pháp nào, đều chỉ có thể tu luyện tới cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm, nhưng không thể tu luyện tới cảnh giới Trường Sinh hay không?”
Đại tiền bối vuốt ve bộ lông của chú thỏ, chầm chậm cất lời.
“...”
Tống Thư Hàng im lặng.
Một lát sau, hắn mới nhắc nhở:
“Đại tiền bối à, vấn đề này ngươi hỏi nhầm người rồi. Ta chỉ là một tiểu tu sĩ nhất phẩm nho nhỏ mà thôi, ngay cả công pháp cấp bậc nhị phẩm ta còn chưa từng tiếp xúc tói. Cho nên ta căn bản không biết công pháp cửu phẩm là gì đâu.”
Đại tiền bối nghe thế xong thì lập tức sững người.
Sau đó hắn giơ tay điểm vài cái trong hư không, giống như đang lật một quyển sách vô hình nào đó thì phải?
“Khụ khụ, ngại quá. Lật nhầm kịch bản mất rồi, cái bản thảo này là để dành hỏi mấy tu sĩ lục phẩm đổ lên.”
Đại tiền bối ho khan nói, sau đó hắn lại làm động tác lật giở ở trên quyển sách vô hình kia tiếp.
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt ra nhìn —— đọc nhầm bản thảo?
Đại tiền bối, ngươi ra vẻ bí hiểm như thế, hóa ra là đang đọc bản thảo đấy hả? Vì nói mấy câu thôi mà, có cần phải làm quá như thế không!
“Khụ khụ, nhưng ngươi không có phán đoán hoặc cái nhìn nào về vấn đề ban nãy à?”
Đại tiền bối cố giữ mặt mũi nên hỏi tiếp.
“Cái nhìn hay suy đoán gì sao?”
Tống Thư Hàng sờ sờ cằm, người trên thiên giới đảo đều thích cho người ta đoán mò hết à?
Sau khi nghĩ ngợi xong, Tống Thư Hàng đáp:
“Được rồi, nếu như chỉ là đoán thì ta cũng đoán thử vậy —— Có phải là vì tầng cảnh giới cuối cùng không thể nào dựa vào một bộ công pháp cố định để luyện thành, mà cần ngộ ra đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận