Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1226: Thiện Tâm

Chương 1226: Thiện Tâm
“Đi một vòng lớn, cuối cùng ngươi vẫn phải đến phân bộ này làm khách, tặng cho ngươi hai chữ nhé – Già mồm!”
Xích Tiêu kiếm nói.
Tống Thư Hàng nhìn trời, không còn lời gì để biện bạch.
Mấy phút sau, nam tử mặc vest đen dẫn Tống Thư Hàng về lại cửa thôn phân bộ Hắc Mã thuộc liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà.
Nam tử mặc vest đen đứng ở cửa thôn phân bộ hét lớn lên:
“Nói cho mọi người biết một tin mừng, vị ở bên cạnh ta đây...”
“Chào mừng Quy đại sư đến phân bộ Hắc Mã chỉ dẫn!”
Nhưng nam tử mặc vest đen còn chưa nói xong, trong thôn bỗng truyền ra tiếng hô nhiệt liệt chào mừng.
Tiếng chào mừng vang lên không ngừng, ắt hẳn là đã luyện tập qua. Tiếng hô đồng thanh vang lên hết đợt này đến đợt khác, tuy người hô không nhiều nhưng nghe có vẻ rất có khí thế.
Nam tử mặc vest đen sầm mặt hét to:
“Các ngươi thật là, nghe hết lời ta nói đã.”
Trong thôn lập tức im lặng lại.
“Khụ, thật ra Quy đại sư vẫn chưa đến nhưng chúng ta lại may mắn mời được một vị nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Ngài ấy chính là nghìn năm đệ nhất thánh, Bá Tống Huyền Thánh! Vâng đúng vậy, chính là vị Bá Tống tiền bối đã từng nhân tiền hiển thánh, Huyền Thánh giảng pháp nọ. Chúng ta hãy nhiệt liệt chào mừng Bá Tống Huyền Thánh đến thăm phân bộ Hắc Mã thuộc liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà chúng ta nào!”
Nam tử mặc vest đen hét lên.
Trong thôn lặng ngắt như tờ, dường như người ở đây vẫn chưa phản ứng kịp.
Nhưng qua chừng hai hơi thở sau, trong thôn bỗng vang lên tiếng hoan hô như sấm.
Nghìn năm đệ nhất thánh đến thăm phân bộ nhỏ của bọn họ!
Chuyện này đã đủ để bọn nở mũi trâu rồi, à không, bọn họ là phân bộ Hắc Mã nên không nói là nở mũi trâu được.
Ngay sau đó tấm thảm đỏ kia lại trải từ cửa thôn thẳng đến trước mặt Tống Thư Hàng lần nữa.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Cũng là cách chào mừng đó, có cần làm lại lần hai như vầy không?
Người của phân bộ Hắc Mã này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?
Nhưng phải công nhận hai hàng nữ đứng chào lúc nãy bổ mắt thật đấy.
Chiều cao ngang nhau, cách ăn mặc giống nhau, vóc người cũng tương tự nhau, lại còn dùng chất giọng ngọt ngào chào mừng khách đến thăm.
Vì mấy hình ảnh bổ mắt như vậy, cho dù được chào mừng lần nữa cũng không sao.
Tống Thư Hàng nói thầm trong lòng.
Nhưng hiện thực lại thường nằm ngoài dự đoán của mọi người...
Hai hàng thiếu nữ đứng chào lúc nãy không xuất hiện, thay vào đó là hơn mười cô bé trắng trẻo non mềm. Các bé cầm hoa tươi, cười khúc khích vừa đi vừa nhảy từ trong phân bộ ra.
Chiều cao của các bé không đồng đều như những thiếu nữ trước, hai hàng bé con xếp theo thứ tự từ thấp đến cao đứng ở hai bên thảm đỏ.
“Chào mừng Bá Tống Huyền Thánh đến phân bộ Hắc Mã bọn ta chỉ dẫn!”
Tiếng hô của các bé cũng không đều, có nhanh có chậm, có trầm có bổng. Nhưng được cái là các cô bé rất hoạt bát đáng yêu, làm bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.
Nếu chỉ xét riêng về bầu không khí chào mừng thì quả thật là tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Tống Thư Hàng:
“...”
Ơ kia, mấy thiếu nữ chào mừng đâu hết rồi? Tại sao tất cả đều thu nhỏ, mà còn nhỏ hơn nhiều thế này?
“Bá Tống tiền bối thấy thế nào? Ngài có hài lòng với đội chào mừng này không?”
Nam tử mặc vest đen đồng thời cũng chính là phân bộ trưởng của phân bộ Hắc Mã đắc ý hỏi.
Hình anh da đen đần mặt phiên bản Tống Thư Hàng.jpg
Xích Tiêu kiếm:
“Hắn nói, để bày tỏ lòng thành, hắn đã sai ngươi đổi một đội hình chào mừng khác, hỏi ngươi cảm thấy thế nào?”
Tống Thư Hàng cười gượng mấy tiếng. Người ta đã có lòng như vậy, hắn còn biết làm sao nữa?
Hắn chỉ có thể cố nặn ra nụ cười, khẽ gật đầu với phân bộ trưởng của phân bộ Hắc Mã.
Xích Tiêu kiếm dùng chữ lửa viết:
“Bá Tống Huyền Thánh rất hài lòng.”
Nam tử mặc vest đen nhếch miệng lên. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, bây giờ chắc chắn hắn đã để lại ấn tượng cực tốt trong lòng Bá Tống Huyền Thánh.
Dưới sự hướng dẫn nam tử mặc vest đen, Tống Thư Hàng bước lên thảm đỏ tiến vào thôn nhỏ phân bộ Hắc Mã.
Sau khi vào thôn, hắn mới phát hiện bên trong có không gian khác.
Bên trong thôn Hắc Mã là từng đồng cỏ rộng lớn, trên đó nuôi rất nhiều linh thú mã giới. Thành viên trong phân bộ ở trong những kiến trúc tương tự như lều Mông Cổ.
Mười mấy cô bé kia theo sát sau lưng Tống Thư Hàng, từng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng và rắn mỹ nhân rắn công đức xinh đẹp đứng phía sau hắn.
Nghìn năm đệ nhất thánh, đại nhân vật cấp bát phẩm, người thật bằng xương bằng thịt. Còn có ánh sáng công đức thực thể hóa, chân thực có thể thấy được. Đối với phân bộ loại nhỏ như Hắc Mã, đây đúng là cảnh tượng trăm năm khó gặp.
Trong đó có cô bé mạnh dạn đến gần Tống Thư Hàng, giơ hoa tươi trong tay mình lên.
“Cảm ơn.”
Tống Thư Hàng nhận lấy hoa tươi.
Xích Tiêu kiếm:
“Ha ha, Thư Hàng tiểu hữu, hoa tươi của bé gái cũng không phải là thứ có thể nhận bừa nhé. Bây giờ ngươi đang ở thú giới chứ không phải ở trái đất, phong tục tập quán nơi này khác với trên trái đất... Nói không chừng hành động tặng hoa này là một loại bày tỏ tình yêu thì sao?”
Tống Thư Hàng:
“Đậu xanh, không đến mức đó chứ? Đây chỉ là cô bé con thôi mà.”
“Nơi này là thú giới, là thế giới của tu luyện giả. Thoạt nhìn là cô bé con nhưng không chừng người ta đã hơn hai mươi tuổi rồi thì sao? Chuyện này rất bình thường.”
Xích Tiêu kiếm đáp.
Tống Thư Hàng:
“...”
Nghe vậy hắn lại căng thẳng nhìn cô bé kia.
Cũng may ít nhất ở trong phân bộ Hắc Mã này, hành động tặng hoa không mang ý nghĩa cầu hôn. Sau khi tặng hoa cho Tống Thư Hàng xong, cô bé dạn dĩ kia lại vui vẻ tung tăng chạy về bên cạnh các bạn mình.
Tiếp đó đám nhóc kia bắt đầu tranh nhau tặng hoa cho Tống Thư Hàng.
Phân bộ trưởng của phân bộ Hắc Mã đi trước dẫn đường, đưa Tống Thư Hàng đi đến nhà hắn. Trong nhà hắn có phòng khách trống, chuyên dùng để chiêu đãi khách.
Trên đường có đi ngang qua một kiến trúc hình hộp chữ nhật xây bằng đá rất lớn.
Kiến trúc hình hộp này vô cùng nổi bật giữa các kiến trúc mang phong cách lều Mông Cổ trên đồng cỏ bao la trong phân bộ Hắc Mã.
Hơn nữa, Tống Thư Hàng cảm ứng được một loại hơi thở quen thuộc từ nơi này.
“Nơi đó dùng để làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Xích Tiêu kiếm đang định dùng chữ viết phiên dịch lại thì bỗng có một giọng nói vang lên.
“Đó là nơi linh thú yên nghỉ, cũng là nơi bọn ta thu lấy linh thú tinh.”
Ngay lúc này, cô bé dạn dĩ kia đột nhiên dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn trả lời.
“Ồ?”
Tống Thư Hàng tò mò xoay đầu lại nhìn cô bé.
“Từ nhỏ ta đã có hứng thú với các loại ngôn ngữ, ta biết nói rất nhiều rất nhiều ngôn ngữ.”
Cô bé dạn dĩ kia cười khúc khích, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết.
“Vậy là... nãy giờ ta nói gì ngươi đều nghe hiểu hết à?”
Khóe miệng Tống Thư Hàng có triệu chứng bị chuột rút.
“Đúng vậy ạ, Bá Tống tiền bối yên tâm đi, ở chỗ bọn ta tặng hoa không phải có ý cầu hôn đâu.”
Cô bé cười khanh khách trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Nhìn trời.”
“Nhìn trời? Câu này có ý gì?”
Cô bé hiếu kỳ nói.
“Chỉ là một từ cảm thán phổ biến thôi, ngươi tên gì?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Nếu phiên dịch tên của ta sang ngôn ngữ của Bá Tống tiền bối thì chắc là ‘Thiện’.”
Cô bé trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Chỉ có một chữ thôi à?”
“Nếu đọc bằng ngôn ngữ thú giới thì sẽ nhiều chữ hơn, nhưng phiên dịch sang tiếng phổ thông thì có nghĩa là ‘thiện’ hoặc là ‘thiện lương’, ‘thiện tâm’.”
Cô bé nghiêm túc trả lời.
“Thiện, tên rất hay.”
Tống Thư Hàng cười nói, sau đó hắn lại nhìn về phía kiến trúc to lớn xây bằng đá kia.
Nơi linh thú yên nghỉ, đồng thời cũng là nơi thu lấy linh thú tinh.
Nhưng ngoại trừ Thú Thần Bộ ra, hình như ở trong mắt những tu luyện giả khác linh thú tính chẳng có tác dụng gì hết thì phải? Tu luyện giả bình thường không thể hấp thu linh lực trong linh thú tinh, chỉ cầm nó ngắm chơi thôi.
“Các ngươi thu lấy linh thú tinh làm gì vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Lẽ nào thú giới đã tìm ra được cách sử dụng linh thú tinh?
Thiện lắc đầu đáp:
“Ta cũng không biết, thu lấy linh thú tinh là truyền thống của bọn ta. Từ khi phân bộ Hắc Mã thành lập cho đến giờ, nếu như có linh thú tinh do linh thú loài ngựa yên nghỉ ngưng tụ ra, bọn ta sẽ gom chúng lại để cất giữ.”
“Ngựa cũng là một loại thần thú nguyên hình trong Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, mà người ở đây lại có tập tục thu gom cất giữ linh thú tinh, ắt hẳn chuyện này có liên quan đến Thú Thần Bộ.”
Chỉ là Tống Đầu Gỗ đã để lại truyền thừa ngầm của Thú Thần Bộ trong tổ chức yêu quái trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà, vậy thì còn để lại một tổ chức tương tư như thế ở thú giới làm gì?
Hai tầng đảm bảo ư?
Lối tư duy của Tống Đầu Gỗ quá kỳ lạ, làm người ta không cách nào đoán ra được.
××××××××××××××××
Nam tử mặc vest đen dẫn Tống Thư Hàng đến một chiếc lều Mông Cổ nằm tách biệt với các lều khác, sau đó mời hắn nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì Thiện có thể giao tiếp với Tống Thư Hàng nên được cho phép ở lại làm người phiên dịch cho hai bên.
“Phân bộ trưởng nói bây giờ ngài ấy đi chuẩn bị bữa tối cho Bá Tống tiền bối, mong là tiền bối sẽ thích những món ăn đặc sắc ở phân bộ Hắc Mã bọn ta.”
Cô bé Thiện phiên dịch cho Tống Thư Hàng nghe.
“Làm phiền phân bộ trưởng rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Tiểu Thiện tiếp nhận nhiệm vụ phiên dịch của Xích Tiêu kiếm.
Vậy nên Xích Tiêu kiếm thất nghiệp.
Nam tử mặc vest đen rời đi, để tiểu Thiện cùng với hai vị thành viên của phân bộ ở lại chơi với Tống Thư Hàng, bản thân hắn đi ra ngoài bắt đầu chuẩn bị bữa tối, đồng thời còn phải sắp xếp các hoạt động diễn ra sau đó nữa.
Nhân dịp Bá Tống Huyền Thánh đến thăm bộ lạc Hắc Mã, hắn phải chuẩn bị mấy hoạt động náo nhiệt, tốt nhất là có thể làm vui lòng Bá Tống Huyền Thánh để ngài ấy ra tay chỉ điểm cho đám hanh niên trong phân bộ.
...
Tống Thư Hàng lại hỏi thăm tiểu Thiện một số tin tức liên quan đến liên minh nhân loại trên toàn thế giới chung tay kết thành người một nhà. Nhưng vì tránh cho tiểu Thiện hoài nghi, những gì hắn hỏi đều là một số tin tức cơ bản.
Đồng thời hắn lại thông qua con mắt do mỹ nhân rắn công đức để lại ở Bích Thủy Các quan sát tình hình chiến đấu giữa Sở các chủ và bốn đại Kiếp Tiên kia.
Trận chiến vẫn đang diễn ra, trong màn hình thỉnh thoảng lại xuất hiện ánh sáng do vụ nổ tạo thành. Ngoài ra ống kính còn bắt được hình ảnh Sở các chủ bay vụt qua, thoạt nhìn trạng thái của cô vẫn tốt, không bị thương nặng gì.
Lúc Tống Thư Hàng xem trận chiến Kiếp Tiên, thánh ấn tự động hiện lên buff thêm cho hắn, giúp cho tinh thần lực của hắn không bị bị cảnh tượng chiến đấu ảnh hưởng đến.
Thánh ấn vừa xuất hiện, tiểu Thiện và hai thành viên khác của phân bộ Hắc Mã ở lại trong lều Mông Cổ lập tức cảm giác được có một loại áp lực to lớn phủ xuống.
Đặc biệt là Thiện người ngồi gần Tống Thư Hàng nhất, ngay cả hít thở cũng khó khăn vô cùng. Cơ thể không tự chủ được bắt đầu vận chuyển công pháp luyện thể
Thiện là tu sĩ cảnh giới nhất phẩm đã tu luyện đến khiếu thứ ba tị khiếu, còn một đoạn nữa mới đến khiếu thứ tư nhĩ khiếu.
Lúc này, áp lực do thánh ấn mang tới bao phủ quanh người Thiện.
Cô bé cảm thấy khó thở, lực lượng khí huyết trong tâm khiếu, nhãn khiếu và tị khiếu đều trở nên nặng nề, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô bé.
Ngay lúc Thiện cảm thấy như muốn nghẹt thở, trên người Tống Thư Hàng lại phát ra một luồng ánh sáng dịu dàng.
Lực lượng công đức cực kỳ tinh thuần phủ xuống người Thiện.
Tống Thư Hàng cũng mở mắt ra, tò mò nhìn cô bé.
Công pháp luyện thể của Thiệu có bóng dáng của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận