Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2301: Bạch Tiền Bối Two Giúp Ta Với

Chương 2301: Bạch Tiền Bối Two Giúp Ta Với
Nghĩ tới đây, Cao Mỗ Mỗ bình tĩnh tắt phần mềm chat đi, tiếp tục vùi đầu viết bản thảo.
Tống Thư Hàng ở đối diện nhếch khóe miệng lên. Tốt lắm ~ xong một em.
Tiếp theo, hắn lại đăng nhập vào tài khoản ‘Đông Phương Nguyệt Dạ’ và ‘Hồng Mai Chân Quân’.
Thành công ở chỗ Cao Mỗ Mỗ chứng minh huyễn thuật của hắn có hiệu quả.
Mặc dù chỉ là huyễn pháp ‘mang tính chất ám chỉ dẫn đường’ căn bản nhất, nhưng có thêm nguyên anh Thận Long, hiệu quả huyễn thuật còn tốt hơn dự đoán của Tống Thư Hàng.
Chờ sau khi thêm ba đứa bạn cùng phòng vào nhóm, ‘con rối’ của Hoàng Sơn tiền bối cũng sắp được gửi đến rồi.
Đến lúc đó, hắn sẽ kích hoạt đám con rối này rồi để biệt thự của Dược Sư tiền bối, tiếp đó khống chế chúng từ xa, lặng lẽ dẫn dắt bạn cùng phòng vào con đường tu luyện.
Lúc cần thiết, còn có thể phái đám người mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Thông Nương sắm vai nhân vật trong nhóm. Tựa như Vũ Nhu Tử, A Thập Lục, Dược Sư tiền bối đã mở ra con đường tu hành cho hắn trước đây.
Trước mắt năng lực của hắn có hạn, chỉ làm được bấy nhiêu cho bạn cùng phòng thôi.
Chờ tương lai, sau khi năng lực của hắn mạnh hơn… có lẽ có thể làm tốt hơn một chút.
Sau đó Tống Thư Hàng lại giở mánh cũ.
Lợi dụng huyễn thuật âm thầm dẫn đường, dùng tài khoản Đông Phương Nguyệt Dạ kết bạn với Thổ Ba, dùng tài khoản Hồng Mai Chân Quân kết bạn với Dương Đức, rồi kéo họ vào hai nhóm [Giang Nam Phái] và [Người Chăm Chỉ].
Sau khi xong xuôi, Tống Thư Hàng vui mừng gật đầu.
“Thư Hàng.” Lúc này, Thổ Ba đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Mày nói xem trên đời này có cao thủ võ lâm không?”
“Tao nghĩ… chắc là có. Cá nhân tao cảm thấy thế giới này nhất định có võ công chân chính.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Công hiệu của huyễn thuật ám chỉ dẫn đường mạnh vậy ư? Mới đó mà Thổ Ba đã bắt đầu suy xét đề tài ‘cao thủ võ lâm’ rồi à?
“Ừm, đây là nguyên nhân mày dạy “Thời đại vẫy gọi” cho ba của Kỷ Song Tuyết à?” Dương Đức đột nhiên ngẩng đầu, đẩy kính mắt, mỉm cười.
Tống Thư Hàng: “…”
“Sau này tao từng nghe Gia Cát Nguyệt nhắc tới, ba của Kỷ Song Tuyết vẫn siêng năng luyện “Thời đại vẫy gọi” mỗi ngày, trong kỳ nghỉ hè còn chạy đến Văn Châu mua một căn hộ ở nhà mày hả Thư Hàng?” Cao Mỗ Mỗ cũng không ngẩng đầu, lên tiếng hỏi.
Lúc nhắc tới Gia Cát Nguyệt và Kỷ Song Tuyết, cùng với người cha Joseph của Kỷ Song Tuyết, Cao Mỗ Mỗ chợt cảm thấy ký ức phủ đầy bụi trong đầu mình càng trở nên rõ ràng hơn.
Tống Thư Hàng cười khan hai tiếng.
Đang lúc nói chuyện, điện thoại của Thư Hàng đổ chuông.
Là một số điện thoại lạ, địa chỉ điện tới lại là khu Giang Nam.
“Chuyển phát nhanh à?” Tống Thư Hàng mở điện thoại, hiệu suất làm việc của Hoàng Sơn tiền bối thật cao.
“Alô, là bạn Thư Hàng phải không?” Trong điện thoại truyền đến giọng một cô gái.
“Là tôi, bạn là ai vậy?” Tống Thư Hàng lễ phép hỏi.
Giọng con gái, vậy hơn phân nửa không phải là giao hàng nhanh rồi. Dù sao đầu năm tay tỷ lệ shipper nữ khá là ít.
“Tôi là Kỷ Song Tuyết, cậu còn ấn tượng không?” Cô gái kia đáp.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trởi.
Trùng hợp thật, cả đám vừa mới tán gẫu về cô xong.
Vì vậy hắn gật đầu nói: “Nhớ chứ, bạn Song Tuyết, tìm tôi có việc gì à?”
Lúc nghe thấy câu này của hắn, Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba, Dương Đức lập tức ngừng động tác trong tay, tất cả mọi người nín thở, tai vểnh lên.
Mới vừa nhắc tới Kỷ Song Tuyết, đối phương lập tức gọi điện thoại tới, thật trùng hợp.
Vậy Kỷ Song Tuyết gọi tới tìm Tống Thư Hàng là có chuyện gì?
Chẳng lẽ cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, gọi điện đến để trách cứ chuyện Tống Thư Hàng dạy ba cô “Thời đại vẫy gọi” ư?
“À… bạn Thư Hàng này… trên thế giới này thật sự có võ thuật ư?” Kỷ Song Tuyết đầu bên kia điện thoại lên tiếng hỏi.
Lúc này Kỷ Song Tuyết rất căng thẳng.
Sáng sớm hôm qua cả cô và hàng xóm trong tiểu khu, tất cả đều lâm vào sự kiện hôn mê.
Hôm qua xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ nổi.
Ấn tượng duy nhất lưu lại chính là cảnh tượng người cha Joseph giơ thanh kiếm khổng lồ lên cao, lớn tiếng gào thét. Trong trí nhớ, trên thân kiếm của ba lóe lên hào quang khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Cậu có tin không?” Tống Thư Hàng trả lời. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức cảm thấy câu trả lời này của mình đặc biệt giống thầy mo.
Nhưng vì có lịch sử đen tối như dạy ba người khác “Thời đại vẫy gọi”, Tống Thư Hàng cũng không tiện trực tiếp trả lời một cách khẳng định.
Phía bên kia, Kỷ Song Tuyết trầm mặc một hồi.
Hình ảnh người cha mỗi ngày khổ luyện “Thời đại vẫy gọi” cứ mãi hiện diện trong đầu cô.
“Cảm ơn ~ sau khi có được câu trả lời của bạn Thư Hàng, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Dường như Kỷ Song Tuyết ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tạm biệt, bạn Thư Hàng.”
Tống Thư Hàng kết thúc cuộc gọi với vẻ mặt đần thối ra.
Vừa rồi mình có nói cái gì đặc biệt trâu bò, đặc biệt có thiền ý ư?
Hay giọng nói của mình tự mang theo hiệu quả chữa trị?
Sau khi thấy Tống Thư Hàng kết thúc cuộc gọi, Cao Mỗ Mỗ nhịn không được hỏi: “Bị chỉ trích à?”
“Không.” Tống Thư Hàng lắc đầu.
“Tính cách của cô nàng này thật sự tốt đến không nói nên lời luôn, nếu như đổi lại là tao, tao đã sớm lén tẩn cho mày một trận rồi.” Thổ Ba cảm thán.
Tống Thư Hàng thương hại nhìn Thổ Ba. Không phải hắn khoác lác, với lực công kích của Thổ Ba, hắn nằm bất động rồi từ bỏ linh lực hộ thể, Thổ Ba cũng không phá được phòng ngự của hắn.
Thổ Ba: “…”
Vì sao lúc hắn nói ‘lén tẩn Thư Hàng một trận’, Thư Hàng lại trưng ra nụ cười dịu dàng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn vậy kìa?


Lớp học buổi chiều.
Tống Thư Hàng và ba thằng bạn cùng phòng chọn vị trí bên trái phòng học gần cửa sổ, ánh sáng khá tốt, thỉnh thoảng có thể nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Chương trình học buổi chiều khá quan trọng nên ba đứa bạn cùng phòng lắng nghe rất chăm chú.
Tống Thư Hàng tiếp tục lật cuốn ‘Ngôn ngữ viễn cổ căn bản’ ra, dùng huyễn thuật ngụy trang. Đồng thời, hắn làm nhiều việc cùng lúc, dựa theo khuôn mẫu trò chuyện của nhóm Cửu Châu số 1, bắt đầu chế tạo riêng ghi chép trò chuyện trong nhóm chat cho Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba và Dương Đức trong ý thức.
Ban đầu khi mới vào nhóm Cửu Châu số 1, cả ngày hắn xem các tiền bối trong nhóm trò chuyện kinh nghiệm tu luyện, xông vào bí cảnh, luyện đan vân vân.
Hắn bèn lấy những ghi chép tán gẫu này làm cơ sở, lại cải tạo thêm.
Đến lúc đó, chờ khi con rối của Hoàng Sơn Tôn Giả được đưa tới thì có thể sắp xếp đám con rối phân thân này dựa theo thiết lập và kịch bản, bắt đầu tán gẫu trong nhóm, tranh thủ sáng tạo ra bầu không khí cho ba nhóm chat của cao thủ võ lâm.
Tống Thư Hàng làm đến say mê.
Đến tiết thứ hai, Thông Nương đi chơi mệt tìm được vị trí của Tống Thư Hàng bèn lặng lẽ trở về, nhảy vào trong túi Tống Thư Hàng.
[Chơi mệt rồi à?] Tống Thư Hàng truyền âm hỏi.
[Ừ.] Thông Nương đáp một tiếng nhỏ xíu.
Mặt khác, cô có chuyện xấu hổ không muốn nói. Lúc đi chơi, cô đột nhiên có chút hoảng hốt. Xuất phát từ bản năng, cô nhanh chóng tìm được vị trí của Tống Thư Hàng.
Trong tiềm thức, đối với cô thì vị trí của Tống Thư Hàng là một nơi an toàn.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ Thông Nương một cái.
Sau đó, hắn khép quyển sách ‘Ngôn ngữ viễn cổ căn bản’ lại.
Phịch ~ loảng xoảng ~
Một tràng tiếng kính vỡ vang lên.
Dường như phần kính bên trái phòng học đã chịu đòn nghiêm trọng, vỡ ra tan tành!
“Đến rồi!” Lúc này, người bắt yêu gầy yếu Trương Tiểu Phiền ở phòng học bên cạnh bật người đứng dậy.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lướt qua đám kính vỡ vụn.
Niệm lực quét ngang qua.
Toàn bộ kính vỡ ở bên cạnh bị đẩy ra.
Nhìn kính vỡ vụn đầy đất, Tống Thư Hàng nhanh chóng liên hệ Bạch tiền bối two: [Bạch tiền bối, Bạch tiền bối có đó không? Có việc xin giúp đỡ ~]
Bạch tiền bối two: “…”
Sau khi thở dài, hắn trả lời: [Bên ngươi lại gặp phải tai nạn gì rồi?]
Hắn vừa mới rời khỏi chốc lát thôi mà.
[Bạch tiền bối, nghe nói ngài có một chiêu pháp thuật có thể khôi phục thủy tinh trong nháy mắt đúng không?] Tống Thư Hàng hỏi, hắn nhớ số Hamster đã từng nhắc đến việc này.
Bạch tiền bối two: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận