Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2785: Tuyệt vọng, còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc rồi!

Chương 2785: Tuyệt vọng, còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc rồi!
Tiền bối ba mắt ngầu lòi nha, điều bất công lớn nhất trong ván cược lần này chính là ta mang theo cánh tay của Bạch tiền bối!
“Chẳng biết tại sao, ta cứ cảm thấy đạo hữu đeo mặt nạ ngươi đang tìm đường chết.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ hạ xuống bờ vai Tống Thư Hàng, nói bên tai hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
Ta tìm đường chết, có rõ ràng đến vậy à?
Trong lúc nói chuyện, cánh tay của Bạch tiền bối trong hư không đã ngừng xoay tròn.
Bàn tay Bạch tiền bối chỉ về một vị trí, chính là chỗ của ‘cổ thần’ Slime màu xanh lông dài mốc meo.
Cũng là nói, ‘bảo vật’ thuộc về thiếu niên tiền bối ba mắt đang ở trên người cổ thần!
Tống Thư Hàng ngẩng đầu: “Nhìn trời.”
[Quả nhiên trước đó ta không nghe nhầm, là câu cửa miệng này.] Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ hơi động trong lòng.
Chẳng lẽ vị đạo hữu đeo mặt nạ này cũng là một đạo hữu nào đó của Thiên Đình viễn cổ?
Hơn nữa, rất có thể là thành viên có quan hệ khá tốt với Quy Quy nhà Bắc Phương Đại Đế.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ bắt đầu tò mò với thân phận thật sự của đạo hữu đeo mặt nạ, mặc dù biết đối phương đeo mặt nạ chính là vì không muốn bại lộ thân phận chân chính, nhưng biết thì biết, thứ như tò mò này không phải bản thân có thể khống chế được.
Tối đa cô có thể làm là khắc chế mình, không chủ động đi tìm tòi nghiên cứu thân phận của đạo hữu đeo mặt nạ này. Nhưng nếu như bị động có được một ít tin tức, suy đoán ra thân phận của đạo hữu này, vậy thì không thể trách cô.
“Bảo vật… là cổ thần này ư?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ ngẩng đầu nhìn cánh tay thoạt trông rất có sức hấp dẫn trong không trung, lên tiếng hỏi.
Mặc dù chỉ là một cánh tay, nhưng chẳng biết tại sao, thoạt nhìn chính là tràn đầy sức hấp dẫn, khiến người ta có loại xung động muốn chiếm hữu nó.
“Bảo vật không phải cổ thần, tuyến thời gian không khớp.” Tống Thư Hàng chậm rãi nói.
‘Bảo vật’ của thiếu niên tiền bối ba mắt phóng đến hiện thế từ rất lâu sau khi cha Cẩu Đản nhậm chức. Sau đó bị Thiên Đạo cha Cẩu Đản ném vào trong phòng tối Thiên Đạo.
Mà cổ thần lại vừa bị Tống Thư Hàng tống vào phòng tối Thiên Đạo trước đó không lâu.
Hơn nữa, trước đây lúc Tống Thư Hàng ở tiểu thế giới người khổng lồ, đã từng tiếp xúc với một bộ phận ký ức liên quan tới ‘cổ thần’, cũng đã diễn hóa chúng nó ra.
Lúc ấy, cổ thần đột nhiên rơi vào trạng thái cuồng bạo cũng là bởi vì hình ảnh ‘hình chiếu tròng mắt khổng lồ vỡ vụn’ xuất hiện trong hư không. Đó là tình huống hình chiếu Thiên Đạo thứ hai ‘Thiên Đạo ba mắt’ sụp đổ, toàn bộ chư thiên vạn giới đều sẽ xuất hiện.
Nói cách khắc, cổ thần đã tồn tại lúc Thiên Đạo ba mắt còn sống.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nói: “Như vậy, là bảo vật đang trên người cổ thần này?”
“Đúng, hẳn là vậy không sai được. Nhức đầu thật.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn cũng không muốn kích thích cổ thần đang ngủ say quá mức.
Dứt lời, hắn dùng mắt thần thứ ba khóa chặt cổ thần ngủ say, lùng tìm trong cơ thể nó. Thân từng là giới chủ, thân thể cổ thần vô cùng đặc thù. ‘Bảo vật’ bị nó cất giấu thế mà lại có thể ngăn cách thăm dò của ‘mắt thần thứ ba’.
Tống Thư Hàng dùng mắt thần thứ ba quét một lần, không có bất kỳ thu hoạch gì.
[Lẽ nào, muốn ta khiên cả ‘cổ thần’ lên, mang về hiện thế, giao cho thiếu niên tiền bối ba mắt?] Tống Thư Hàng xoa cằm.
Nói thật, hắn không muốn dẫn tên này về hiện thế… Tên này là một phiền toái lớn, không cẩn thận sẽ là tai họa hủy diệt một vị diện nhỏ.
Trên lý luận mà nói, để nó tiếp tục ở lại trong phòng tối Thiên Đạo mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi suy tư chốc lát…
Trong lòng Tống Thư Hàng quyết tâm: “Được rồi, tiền bối ba mắt. Lần này ngươi lời rồi, mua một tặng một, thu hồi bảo vật được tặng thêm một cổ thần.”
Cổ thần ngủ say, hơn nữa còn là hệ xúc tu, hẳn là sẽ phù hợp với thẩm mỹ của tiền bối ba mắt.
“Muốn đem toàn bộ cổ thần ra ngoài ư?” Phượng Nghi Cầm Chủ hỏi.
“Không sai.” Tống Thư Hàng duỗi tay, thu hồi kim chỉ nam cánh tay Bạch may mắn trong hư không, lắp vào khuỷu tay trái của mình.
Tiếp đó hắn vung tay lên: “Tụ Lý Càn Khôn!”
Cổ thần bị bỏ vào trong không gian Tụ Lý Càn Không, đồng thời đám xúc tu bị Tống Thư Hàng nặn thành viên cầu đầy lông cũng bị bỏ vào.
“Tiếp theo, chúng ta lập tức trở về hiện thế.” Tống Thư Hàng nhanh chóng nói.
Loại tồn tại cường đại như cổ thần, nếu như không phải đang ngủ say, Tống Thư Hàng căn bản không cách nào bỏ nó vào Tụ Lý Càn Khôn. Cho nên, phải thừa dịp trước khi chưa mang đến kích thích càng lớn hơn cho cổ thần, lấy tốc độ nhanh nhất đưa nó đến chỗ tiền bối ba mắt.
“Được, ta đây tiếp tục tĩnh lặng.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ trả lời.
Mặc dù vừa rồi cô rất sinh động, nhưng sau khi trở lại hiện thế, cô lại lâm vào trạng thái tĩnh lặng lần nữa, yên tĩnh tiếp nhận sự thật rằng bản thể của mình toang rồi.
Tống Thư Hàng: “…”
Dáng vẻ tĩnh lặng của Phượng Nghi tiên tử cô rất có phong cách bế quan của ta.


Một lát sau.
‘Tiên thuyền mai rùa’ của Tống Thư Hàng tăng tốc, vèo ~ một tiếng, đột phá hạn chế nhà tù Thiên Đạo, xuất hiện trong không gian hiện thế.
Lần này, điểm đặt chân hắn chọn là thế giới Thiên Đế sụp đổ.
Lúc vừa tiến vào thế giới Thiên Đế, móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ cứng đờ… Thế giới Thiên Đế này, cô không thể quen thuộc hơn được. Dù sao lúc chế tạo thế giới này, cô cũng từng ra sức.
“Thế giới Thiên Đế thế mà đã sụp đổ thành thế này?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ đột nhiên muốn khóc.
Đây chính là thế giới mà cô và đông đảo các đạo hữu Thiên Đình kiến tạo ra từng chút một vào thời đại Thiên Đình viễn cổ, tràn đầy hồi ức tốt đẹp của cô.
Thiên Đình viễn cổ sụp đổ rồi, không ngờ ngay cả thế giới Thiên Đế cũng bị hủy đi.
Thương cảm nồng đậm hiện lên trong lòng cô.
“Ơ? Ngươi lại về rồi?” Đông Phương tiền bối đang rèn sắt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tiên thuyền mai rùa. Trước đây không lâu, dường như hắn đã quên mất hình chiếu nguyên thần của Bá Tống.
Một lát sau đó, dường như hắn lại nhớ ra.
Nhưng chốc lát sau, hắn lại quên mất.
Hiện tại, hắn lại nhớ ra hình chiếu nguyên thần của Tống Thư Hàng.
Ta mẹ nó bị chứng mất trí nhớ của người già ư? Hay là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Nội tâm Đông Phương Đại Đế hỏng mất.
“Đông Phương tiền bối, Bạch Cốt Tiên Tử, ta đi một chút rồi về.” Tống Thư Hàng nhanh chóng kêu lên.
Sau đó, không đợi móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ trên vai kịp phản ứng, hắn nhanh chóng độn vào không gian của thiếu niên tiền bối ba mắt sau tán tài vương tọa.
Bởi vì, bản thể của hắn còn đang nhóm lửa trước Thiên Hỏa lô.
Không thể để móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn thấy khuôn mặt bản thể của hắn…
Hắn phải làm chút biện pháp đề phòng.
Ngoài ra, không biết có phải ảo giác hay không, Tống Thư Hàng cứ cảm thấy dường như bên trong nhục thân bản thể của mình có thêm chút đồ vật dư thừa?


Thế giới tiền bối ba mắt.
“Vừa rồi là Đông Phương Đại Đế? Còn có Bạch Cốt Tiên Tử?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ kích động quắp lấy vai Tống Thư Hàng: “Đạo hữu đeo mặt nạ, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi cũng là thành viên Thiên Đình ư?”
“Đừng hoảng hốt, Phượng Nghi Tiên Tử. Ta cũng không phải thành viên Thiên Đình viễn cổ… Tóm lại, lát nữa ta dẫn cô đi gặp bọn họ. Hiện tại, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Tống Thư Hàng an ủi Phượng Nghi Cầm Chủ.
Lát nữa, trước tiên hắn đem giấu đầu của bản thể vào thế giới hạch tâm, sau đó lại thông qua pháp khí mà Bạch tiền bối two cho hắn trước kia, áp chế thánh hào trên người.
Chỉ cần không nhìn thấy đầu, chỉ nhìn thân thể, hẳn là Phượng Nghi Cầm Chủ không nhận ra thân phận thật sự của hắn.
Nếu như Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn thân thể không đầu kia mà vẫn nhận ra hắn, vậy hắn không còn lời nào để nói!
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nghe vậy thì yên tĩnh lại.
Dù sao Đông Phương Đại Đế và Bạch Cốt Tiên Tử đều ở bên ngoài, cũng không chạy mất.
Càng quan trọng hơn là, cô không thể không yên tĩnh. Bởi vì cô đã nhận ra lực áp bách đáng sợ truyền ra từ trên người thiếu niên ba mắt đối diện. Chúa… chúa tể Cửu U?
“Tiền bối ba mắt, ta về rồi nè!” Tống Thư Hàng nói.
Sau khi vừa vào phòng, trước tiên hắn lặng lẽ ‘truyền âm riêng’ cho tiền bối ba mắt và quản gia nhãn cầu, xin tiền bối ba mắt và quản gia nhãn cầu đừng gọi ra thánh hào và tên thật của hắn, đừng để lộ thân phận của hắn.
Làm xong, hắn chuẩn bị lấy cổ thần từ trong Tụ Lý Càn Khôn ra.
“Tiểu Hàng, ván này… ta thua rồi.” Còn chưa đợi Tống Thư Hàng lấy cổ thần ra, thiếu niên tiền bối ba mắt đã trưng ra vẻ mặt tuyệt vọng trả lời.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
“Tiểu Hàng, lần này lão gia thua thảm rồi.” Quản gia nhãn cầu nhảy lộc cộc ra, giải thích: “Hóa thân và tiên thuyền mai rùa của hắn vừa tiến vào trong nhà tù Thiên Đạo, đã bị một thủ đoạn ẩn giấu trong nhà tù Thiên Đạo bắt giữ. Bây giờ, hóa thân hiện đang bị vây hãm trong nhà tù Thiên Đạo, ngay cả tiên thuyền mai rùa quý giá cũng bị tịch thu. Hóa thân chỉ có thể truyền tin tức tuyệt vọng này về vào phút chót. Hơn nữa, ta hoài nghi hóa thân có thể truyền tin tức này ra ngoài cũng là trình tự đâm tim mà không gian nhà tù Thiên Đạo đó đã được thiết lập từ sớm.”
“Là con rồng ngốc toàn thân trùm vớ sọc đen trắng kia, đây là âm mưu hèn hạ nó lưu lại.” Thiếu niên tiền bối ba mắt oán hận nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn ngẩn tò te một lúc lâu mới phản ứng lại.
Thì ra là thủ đoạn của Thiên Đạo cha Cẩu Đản.
Nó lưu lại chuẩn bị phía sau nhằm vào thiếu niên tiền bối ba mắt trong phòng tối Thiên Đạo.
Rất có thể là vào thời đại thái cổ, sau lần đầu tiên thiếu niên tiền bối ba mắt phóng ‘bảo vật’ ra ngoài, bị Thiên Đạo cha Cẩu Đản bắt được, ném vào trong phòng tối Thiên Đạo, Thiên Đạo cha Cẩu Đản bèn tiện tay tăng thêm một vài thiết lập cho nhà tù Thiên Đạo, bố trí thủ đoạn nhắm vào thiếu niên tiền bối ba mắt.
Thiên Đạo cha Cẩu Đản đã sớm dự liệu được thiếu niên tiền bối ba mắt khẳng định sẽ nghĩ cách đi lấy bảo vật trong phòng tối Thiên Đạo, cho nên mới lưu lại thủ đoạn hố mắt như vậy.
Mặc dù không biết giữa thiếu niên tiền bối ba mắt và Thiên Đạo cha Cẩu Đản có gút mắc gì… Nhìn từ trước mắt, hai tên này là oan gia.
“Nói cách khác, ván cược này vừa bắt đầu, thiếu niên tiền bối ba mắt ngươi đã lập tức game over rồi ư?” Tống Thư Hàng cười ha ha, hắn đưa tay vuốt tóc mình, vuốt cho mình kiểu tóc dựng đứng lên trời: “Tiền bối, ngươi không thể không thừa nhận, đây chính là vận khí! Ha ha ha ha.”
Ầm ầm ~ trên bầu trời, sấm vang chớp giật, bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ mưa đá.
[Bá Tống đạo hữu, ngươi mau xóa mấy lời này đi, để ta nói cho.] Quản gia nhãn cầu trò chuyện riêng nhắc nhở: [Nếu ngươi không thể tiết lộ thân phận của mình, vậy đừng đâm tim lão gia quá mức. Tránh cho lão gia giận dữ, rống to đạo hiệu của ngươi, bại lộ thân phận của ngươi, bị móng vuốt nhỏ trên vai ngươi phát hiện.]
Tống Thư Hàng giật mình trong lòng, vội vàng đè đám tóc vuốt dựng lên trời của mình về lại: “Khụ, tiền bối ba mắt, ván đánh cược này, ngươi không thua bởi vận khí, mà là thua ngoài ý muốn. Việc này không thể trách ngươi, chỉ có thể nói Thiên Đạo cha Cẩu Đản đa mưu túc trí.”
[Thiên Đạo cha Cẩu Đản?] Trong lòng móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ khẽ động. Đạo hữu đeo mặt nạ là con riêng của Thiên Đạo ư?
“Ta thích nghe lời này của ngươi.” Lúc thiếu niên tiền bối ba mắt nghe cái xưng hô ‘cha Cẩu Đản’, tâm tình bèn trở nên vui vẻ.
“Tiếp đó tiền bối, lần này ta tìm được bảo vật của ngươi rồi, hơn nữa còn mua một tặng một.” Tống Thư Hàng dứt lời, tay áo vung lên, ném Cổ Thần ra ngoài.
Lúc nhìn thấy cổ thần, khóe mắt cả ba con mắt của thiếu niên tiền bối ba mắt đồng thời co giật.
Hắn liếc mắt là có thể nhìn ra, cổ thần này là thứ phiền toái, đang trong trạng thái cuồng bạo, một khi tỉnh lại sẽ phá hủy tất cả mọi thứ bên cạnh.
“Tiểu Hàng ngươi khách khí quá rồi.” Thiến niên tiền bối ba mắt nói: “Bảo vật ta có thể thu hồi, quà tặng thêm thì vẫn nên trả lại cho ngươi. Ta nhận không nổi.”
“Tiền bối ngươi đừng khách khí, đây là một chút tâm ý của ta.” Tống Thư Hàng khách khí + bá đạo trả lời: “Vật Tiểu Hàng ta đã tặng thì không có đạo lý thu hồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận