Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2684: Giữa thế giới lạnh giá này, ta cần một cái chăn ấm áp

Chương 2684: Giữa thế giới lạnh giá này, ta cần một cái chăn ấm áp
Nguyên thần có năng lực di chuyển hàng vạn dặm chỉ trong chớp mắt, động một ý niệm là có thể đến nơi cách xa ngàn dặm. Cho nên về lý mà nói, giới hạn tốc độ cao nhất mà nguyên thần có thể tiếp nhận được hẳn là rất cao.
Nhưng lúc này, nguyên thần của Tống Thư Hàng đã chạm thẳng tới cực hạn mà nó có thể tiếp nhận được. Lực áp bách lớn lao khiến nguyên thần của hắn dường như muốn vỡ nát.
Quan trọng hơn là hắn căn bản không tìm thấy “dây an toàn” mà bé Bạch nói ban nãy. Đua xe không cài dây an toàn, chẳng có cảm giác an toàn gì hết!
[Dây an toàn đâu? Bạch tiền bối, dây an toàn ở đâu?] Nguyên thần của Tống Thư Hàng bắt đầu run rẩy, đồng thời phản ứng này cũng được thể hiện hoàn mỹ lên nhục thân của hắn.
Nhục thân của Tống Thư Hàng bị treo thành hình thập tự trên ngọn cây che trời, hai chân hắn bắt đầu lắc lư với tần suất ổn định 25 Hertz.
“Trông Tống tiền bối cứ như sắp hỏng đến nơi ấy.” Vũ Nhu Tử da đen bình luận.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ hơi lúc lắc, tỏ vẻ đồng tình: “Nhiệt độ bộ não của hắn đột nhiên tăng khoảng 20 độ, xem ra thần thức của hắn đang trải qua chuyện gì kích thích lắm đây.”
“Ta thấy hắn đang nhịn tiểu để đi tìm nhà xí thì có.” Bia đá đạo hữu nói.
Tạo Hóa Tiên Tử nghe xong câu đó, bèn nhìn đôi chân đang đung đưa không ngừng của Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ.
“Mới có bát phẩm mà đã chiếu thần thức của mình lên Kiếp Tiên Hư Không, đồng thời còn có cơ hội ký thác nguyên thần đến hư không… không hổ là Bạch Thánh.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ cảm thán. Cô nhớ về nỗi xót xa khi mình thăng cấp năm xưa, lại nghĩ đến trải nghiệm thăng cấp của Tống Thư Hàng, bỗng chẳng muốn nói gì nữa.
“Bạch ~ treo treo ~” Tạo Hóa Tiên Tử nói.
“Tạo Hóa Tiên Tử, khi ý thức của Thư Hàng không tỉnh táo, cô phải nói tiếng người.” Bia đá đạo hữu nhắc nhở. Bởi vì trừ Thư Hàng ra, chẳng còn ai có thể phiên dịch cho Tạo Hóa Tiên Tử cả.
Tạo Hóa Tiên Tử mỉm cười ngọt ngào, không đáp lời.
Cô nhẹ nhàng nhảy khỏi người Tống Thư Hàng, chạy chầm chậm đến bên cạnh Vân Tước Tử Tiên Tử.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tạo Hóa Tiên Tử nhấc một góc chăn của Vân Tước Tử Tiên Tử lên, thò đầu vào xem.
“Tạo Hóa Tiên Tử làm gì vậy?” Vũ Nhu Tử da đen hỏi.
Nếu Tạo Hóa Tiên Tử không phải là tiên tử thì động tác này đã bị quy thành tội quấy rối rồi.
Bạch Cốt Tiên Cơ suy đoán: “Nghe Thư Hàng nói Vân Tước Tử Tiên Tử là sư phụ của Thánh Nhân Nho gia? Có phải Tạo Hóa Tiên Tử có hứng thú với cô ấy hay không?”
Tạo Hóa Tiên Tử là đệ tử của Thánh Nhân Nho gia, chắc hẳn sẽ cảm thấy hứng thú với người dẫn đường tu hành cho sư phụ của mình nhỉ?
Khi mọi người đang nói chuyện, Tạo Hóa Tiên Tử quay người lại, thốt lên: “To ~”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Bạch Cốt Tiên Cơ: “…”
Vũ Nhu Tử da đen vô thức lùi về phía sau, chỉ sợ Tạo Hóa Tiên Tử cũng muốn xem cái “to” của mình.
Tạo Hóa Tiên Tử chớp mắt, buộc chặt lại cái chăn cho Vân Tước Tử Tiên Tử, sau đó cô suy nghĩ một lát, quay lại bên cạnh Tống Thư Hàng, lột áo của hắn xuống.
Vũ Nhu Tử da đen vội vàng bịt mắt lại: “Tiên Tử làm gì thế?”
Tống tiền bối sắp bị lột trần rồi!
“Y ~ alala ~” Tạo Hóa Tiên Tử đáp một câu trừ Tống Thư Hàng chẳng ai nghe hiểu. Sau đó cô cầm áo của Tống Thư Hàng, quay lại bên cạnh Vân Tước Tử Tiên Tử, cẩn thận mặc từng món đồ lên thân thể bên trong chiếc chăn của Vân Tước Tử.
[Thì ra là thế, hóa ra cô ấy nghĩ cho Vân Tước Tử Tiên Tử à?] Mọi người ngầm hiểu.
[Nhưng trong pháp khí không gian của Tống tiền bối có quần áo mà, sao Tạo Hóa Tiên Tử lại lột đồ trên người Tống tiền bối vậy?] Vũ Nhu Tử da đen nhìn Tạo Hóa Tiên Tử với vẻ hồ nghi.
Vù ~ xào xạc ~
Trên ngọn cây đại thụ che trời, gió lạnh thổi vi vu trong tán lá tạo nên những âm thanh tự nhiên êm tai.
Trong gió lạnh, tần suất thân thể Tống Thư Hàng run rẩy bỗng trở nên nhanh hơn, từ 25 Hertz vọt thẳng lên 28 Hertz, đồng thời còn tăng lên đều đều. Gió càng lớn, tần suất càng tăng theo tỉ lệ thuận.
Ở phía đối diện, sau khi mặc xong áo cho Vân Tước Tử Tiên Tử, Tạo Hóa Tiên Tử lại đánh mắt về phía hai chân đang run như cầy sấy của Tống Thư Hàng… hay nói đúng hơn là cái quần trên người hắn.
Sau khi nhận ra tầm mắt của Tạo Hóa Tiên Tử.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Bia đá đạo hữu: “…”
“Từ từ đã Tạo Hóa Tiên Tử, để lại cái quần cho Tống tiền bối đi!” Vũ Nhu Tử da đen vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Lột áo thì thôi, chứ lột cả quần để hở tênh hênh ra thì sẽ bị kiểm duyệt che mờ đấy, thật sự không ổn đâu.
Nghe xong, Tạo Hóa Tiên Tử gật đầu đầy tiếc nuối.
Sau đó cô quay lại thể nội của Tống Thư Hàng, chỉ thò mỗi cái đầu ra như đang lặn.
“Không có.” Tạo Hóa Tiên Tử lặn trên lưng Tống Thư Hàng bỗng nói bằng tiếng người.
Vũ Nhu Tử da đen nghi hoặc: “Không có gì cơ?”
“Cô muốn tìm thứ gì trên người Vân Tước Tử Tiên Tử à?” Sợi tóc ngố của Sở các chủ cũng hỏi.
“Ừa.” Tạo Hóa Tiên Tử chôn cả nửa khuôn mặt vào lưng Tống Thư Hàng, chỉ để hở đôi mắt ngập tràn ánh nhìn thất vọng.
Nếu Tống Thư Hàng hóa thành thể lỏng thì có lẽ Tạo Hóa Tiên Tử đã thổi bong bóng như Sở các chủ rồi.

Một phía khác.
Nguyên thần của Tống Thư Hàng không có dây an toàn mà thắt, đành cắn chặt răng chống đỡ thân thể sắp vỡ nát, dũng cảm tiến về phía trước.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, dường như thời gian xung quanh cũng dừng lại.
Chứng sợ tốc độ của Tống Thư Hàng +1 +1 +1 không ngừng.
Khi Tống Thư Hàng cảm thấy nguyên thần của mình không chịu nổi, bỗng có một luồng lực lượng thanh mát tràn tới từ sau lưng và dung nhập vào cơ thể hắn.
Đó là lực lượng của Thế Giới thụ. Nó mang theo sức mạnh từ pháp tắc Mộng Giới, tra dầu cho Tống Thư Hàng đang bị kéo đi với tốc độ cực hạn, cho hắn động lực sau cùng.
Tống Thư Hàng cảm thấy tốc độ di chuyển của nguyên thần lại tăng cao, đạt đến một điểm giới hạn.
Soạt!
Trong tầm mắt hắn, thế giới bắt đầu co lại.
Thế giới vốn đang ở trạng thái lập thể bị đè ép mãnh liệt, trở nên mỏng như tờ giấy. Khái niệm độ cao dần dần biến mất, trong thế giới của Tống Thư Hàng chỉ còn tồn tại chiều rộng và chiều dài.
Thậm chí cả suy nghĩ của hắn dường như cũng bị hạn chế, bị ép phẳng ra.
Trong lòng Tống Thư Hàng nảy ra suy nghĩ: “Chẳng lẽ đây chính là Kiếp Tiên Hư Không?”
Lúc này nguyên thần đã tiến vào một thế giới phẳng lì, khác hẳn với thế giới bình thường.
Tống Thư Hàng thử khuếch tán thần thức của mình ra ngoài.
Trong dĩ vãng, khi thần thức khuếch tán sẽ mở rộng theo hình cầu, bao phủ toàn bộ không gian trên trời dưới đất.
Thế mà bây giờ thần thức của hắn lại chỉ mở rộng theo mặt phẳng hình tròn.
Kiếp Tiên Hư Không là một thế giới 2D ư?
“Nơi này thích hợp cho bạch long tỷ tỷ ở nhất luôn đấy. Bạch long tỷ tỷ càng ngày càng phẳng, sớm muộn gì cũng biến thành một sinh vật 2D.” Ban đầu Tống Thư Hàng chỉ nghĩ đến Tô Thị A Thập Lục, ai ngờ sau đó đột nhiên nghĩ đến bạch long tỷ tỷ trên cổ cô nàng, cuối cùng suy nghĩ kỳ dị này nhảy vào đầu óc hắn, không sao xua đi được.
“Nếu đây chính là Kiếp Tiên Hư Không, vậy thì Bạch tiền bối đâu? Còn cả Thất Tu tiền bối, Linh Điệp tiền bối, Vân Tước Tử Tiên Tử tiên tử nữa, mọi người đâu cả rồi?” Tống Thư Hàng mở rộng thần thức trong phạm vi rộng nhất mà mình có thể và bắt đầu tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận