Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1335: Mời Ý Thức Của Ngươi Đi Chết Một Lần Được Không?

Chương 1335: Mời Ý Thức Của Ngươi Đi Chết Một Lần Được Không?
“Thiên kiếp tới đây đi tới đây đi nào! Ta muốn thiên kiếp chính tông, chứ cái loại ma kiếp cùi bắp lúc trước ai mà muốn độ chứ.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử vui vẻ nói.
Linh lực cấp Tôn Giả trong cơ thể điên cuồng bộc phát, đẩy cảnh giới của cô lên cấp bát phẩm.
Sau đó dưới ảnh hưởng của pháp tắc độ kiếp, Vân Tước Tử rời khỏi phòng tối thiên đạo, tiến vào thế giới thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm.
“Ha ha ha, ta thông minh quá đi mất! Thế giới thiên kiếp, thiên kiếp chính tông, không phải ma kiếp gà bệnh. Quẫy thôi, kích thích quá.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử cười to.
Lôi hải cuồng bạo ngưng tụ trên đỉnh đầu cô.
Trong lôi hải ngập tràn khí tức hủy diệt, quy mô vượt xa thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm bình thường.
“Rất hợp ý ta!”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử lộ ra vẻ hài lòng.
Cô vừa nói xong, đột nhiên có một bóng người từ trong hư không rơi phịch xuống trước mặt Vân Tước Tử.
Đó là một thiếu niên mặt mũi hiền lành vô hại. Lúc này thiếu niên đang trần truồng nằm trước mặt cô, thân hình vặn vẹo khác thường.
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử:
“...”
Cô ngồi xổm xuống, chìa tay ra chọt thiếu niên mấy cái.
“Cái định mệnh, là người sống.”
Vân Tước Tử kinh hãi, đây rõ ràng là thiên kiếp của cô, sao lại có một thiếu niên rơi vào đây thế này?
“Chờ đã, nhìn thiếu niên này quen quen thế nhỉ.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử lật mặt thiếu niên lại xem thử:
“Ể... người này là Bá Tống mà!”
Có thể là do Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử bị giam vào phòng tối trước Tống Thư Hàng, cũng có thể là do bản thân cô khá kỳ lạ, tóm lại là cô vẫn có thể nhớ Tống Thư Hàng, vừa liếc mắt đã nhận ra hắn.
“Này, Bá Tống tiểu hữu, sao ngươi lại chạy đến đây thế hả? Đây là thiên kiếp của ta mà, ngươi nhảy vào hóng hớt làm gì chứ?”
Vân Tước Tử tiếp tục chọt Tống Thư Hàng.
Nhưng Tống Thư Hàng lại chẳng có chút phản ứng nào.
“Ngủ rồi ư? Hay là hôn mê? Quái, thiên đạo làm việc kiểu gì thế này? Sao lại kéo Bá Tống đạo hữu vào thiên kiếp của ta chứ?”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử xoa cằm trầm ngâm suy nghĩ.
Cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nghĩ đến cả nửa ngày.
Đột nhiên cô vỗ tay cái đét:
“Quân tâm đến nguyên nhân làm chi cho mệt, có thêm Bá Tống Huyền Thánh đến hóng hớt, uy lực của thiên kiếp sẽ trở nên mạnh hơn, vậy thì sẽ kích thích chứ sao! Bá Tống đạo hữu, chúng ta cùng nắm tay nhau vượt qua thiên kiếp lần này, sau đó ưỡn ngực kiêu ngạo nhân tiền hiển thánh nào. Nếu chúng ta thuận lợi độ kiếp thành công, nhân tiền hiển thánh, ta phải nói cho Tam Lãng đạo hữu biết chuyện ta nhàm chán đến mức muốn mang thai mới được.”
Khi cô nói ra hai chữ ‘mang thai’, đột nhiên cảm thấy mắt trái chợt nóng lên. Dường như hai chữ này đã kích hoạt chức năng gì đó trong mắt trái?
Vân Tước Tử đưa tay che mắt trái lại:
“Đúng rồi, nhớ ra rồi, mắt trái của ta là mắt của hắn, mắt mang thai của Thánh Nhân Nho gia.”
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử bất giác nhìn xuống Bá Tống Huyền Thánh ngã sấp trên đất.
Bá Tống Huyền Thánh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, có nên cho hắn một phát trừng mắt mang thai, lợi dụng cơn đau đẻ làm hắn tỉnh lại không nhỉ?
Vân Tước Tử nghĩ tới đây, trong lòng rục rịch muốn thử.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cô lắc đầu từ bỏ.
Không được, thiên kiếp sắp giáng xuống rồi mà tác dụng của trừng mắt mang thai lại kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, lỡ may Bá Tống đạo hữu vì đau đẻ mà chết dưới thiên kiếp thì xem như cô mang tội rồi.
Cô thích đi tìm đường chết nhưng cô cũng là một cô gái có nguyên tắc.
Nếu việc tự tìm đường chỗ chết của cô lại hại chết đạo hữu khác, vậy thì tuyệt đối không được.
Dù sao không phải ai cũng thích tự đi tìm đường chết như cô.
Không biết có phải do tránh được một kiếp hay không mà thân thể Bá Tống Huyền Thánh khẽ co giật một chút...
Bá Tống còn chưa tỉnh lại nhưng lại có một ý thức khác tỉnh lại trước.
[Thế giới thiên kiếp? Fuck!]
Phần ý thức nhỏ nhoi của đại lão Cửu U – quả cầu kim loại thể lỏng ở lại trong cơ thể Vân Tước Tử đã tỉnh lại, nhưng ý thức của nó đang ở thế hạ phong, không thể cướp lấy quyền khống chế thân thể.
Đùa gì thế này? Sao lại ở trong thế giới thiên kiếp chứ?
Nó vốn là tồn tại bên Cửu U, bị thiên kiếp khắc chế. Đối với nó, thế giới thiên kiếp này chẳng khác gì địa ngục.
[Ha ha ha, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi.]
Vân Tước Tử hoan hô.
Một mình cô chịu đựng sự buồn chán trong thế giới thuần trắng quá lâu, khó khăn lắm mới tìm được một đối tượng có thể nói chuyện, cô cười tươi như hoa, vui vẻ vô cùng.
[Tại sao lại ở trong thế giới thiên kiếp hả?]
Đại lão Cửu U giận dữ hét to.
[Bởi vì chán chứ sao.]
Vân Tước Tử trả lời:
[Trong thế giới thuần trắng kia không có ai tám với ta hết, không có ai trò chuyện với ta. Ta nhàm chán đến mức muốn sinh con nhưng chẳng có ai phối hợp với ta. Thế nên ngoài việc độ kiếp ra ta còn biết làm gì nữa đây?]
[Ngươi tự tìm đường chết đấy à? Chẳng có bất kỳ chuẩn bị gì hết lại dám đi độ thiên kiếp bát phẩm, hơn nữa... ngươi còn mang clone tới độ kiếp, ngại chết không đủ nhanh hả?]
Đại lão Cửu U điên tiết quát.
Vân Tước Tử đưa tay vuốt mái tóc dài màu lam của mình. Trong hư không, lôi hải nổ đùng đùng, mái tóc dài của Vân Tước Tử không gió tự bay.
Cô hé miệng, nhẹ giọng nói:
“Thiếp thân...”
Ầm~~
Một tiếng sấm rền vang lên, sấm sét cuồng bạo trong lôi hải trên hư không đánh xuống.
Tiếng sấm át cả tiếng của Vân Tước Tử.
Không ai nghe rõ Vân Tước Tử đang nói gì.
Lôi hải nổ tung, đợt thiên kiếp thứ nhất tập hợp vạn loại vũ khí. Thiên kiếp trong lôi hải hóa thành hơn nghìn loại pháp khí, mỗi một loại đều đạt cấp bấc thất phẩm đỉnh phong.
“Tới hay lắm.”
Vân Tước Tử vỗ nhẹ lên người mình, trên thân thể lập tức xuất hiện một bộ trang phục.
Đây là một bộ trang phục chiến đấu bó sát, để lộ ra dáng người hoàn mỹ của Vân Tước Tử. Trên đầu cô đội một chiếc mũ nhỏ màu trắng, mái tóc dài màu lam rủ xuống đến bắp chân.
“Lần này dùng bí pháp băng hệ này thử xem sao.”
Vân Tước Tử chắp hai tay lại, một thanh băng nhận dài ba mươi mét thành hình trên tay cô.
Không ai biết Vân Tước Tử đã sống bao lâu, thậm chí chính cô cũng không nhớ rõ. Tu vi của cô cũng rất kỳ quái, đến bây giờ cũng vẫn chỉ đạt đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm.
Mà trong cuộc đời dài đằng đẳng của mình, Vân Tước Tử nắm giữ vô số bí pháp. Có một số thậm chí đã thất truyền ở ngoại giới, chỉ có trong trí nhớ của cô mà thôi.
Cô vung băng nhận, đối đầu chính diện với hơn nghìn thanh pháp khí thiên kiếp.
Băng nhận tung hoành ngang dọc, chém nát từng thanh pháp khí thiên kiếp.
Nhưng có một phần sấm sét thiên kiếp truyền dọc theo băng nhận tràn vào thân thể Vân Tước Tử.
Bản thân Vân Tước Tử không có cảm giác gì nhưng ý thức đại lão Cửu U trong cơ thể cô lại la hét vô cùng thảm thiết.
Năng lượng mà đại lão Cửu U dự trữ trong cơ thể Vân Tước Tử càng ngày càng ít.
[A, đúng như ta nghĩ.]
Vân Tước Tử nói:
[Thiên kiếp là khắc tinh của ngươi, chỉ cần thời gian ta độ kiếp đủ dài, dấu ấn ngươi để lại trong cơ thể ta cũng sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.]
[Ngươi cố ý ư?]
Cầu kim loại thể lỏng cắn răng nói.
[Không có, do nhàm chán quá nên ta mới đi độ kiếp thật mà. Ta cũng rất bất ngờ khi thấy thiên kiếp gây thương tổn cho ngươi, vốn dĩ ta còn nghĩ có thể trò chuyện với ngươi một lát, bàn về hình thức sống chung giữa hai chúng ta nữa mà.]
Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử dồn sức ném băng nhận.
Băng nhận nổ tung trong hư không, lực tàn phá kinh khủng lan ra bốn phương tám hướng.
Vụ nổ thổi bay mái tóc lam của Vân Tước Tử, một phần tóc bay về trước, che khuất nửa khuôn mặt của Vân Tước Tử.
Vẻ ngoài của Vân Tước Tử có chút giống người lai trung tây, ngũ quan vừa có nét tinh xảo giống người phương đông lại vừa có nét góc cạnh giống người phương tây.
Bình thường cô luôn mỉm cười tươi tắn, nhìn rất hiền hòa.
Mà khi nửa khuôn mặt cô bị che khuất, chỉ lộ ra ánh mắt màu lam như lúc này... trông ánh mắt Vân Tước Tử cực kỳ sắc bén.
[Nhưng bây giờ xem ra... giữa thiếp thân và ngươi không cần bàn bạc gì nữa. Mời ngươi hãy đi chết một lần trong thức hải của thiếp thân được không?]
Vân Tước Tử nhẹ giọng nói.
Lúc này đây, cô như biến thành một người khác.
Đại lão Cửu U chỉ cảm thấy Vân Tước Tử trước mắt thật xa lạ, hoàn toàn không phải chị đại Vân Tước Tử thích đi tìm đường chết mà nó biết.
Nói xong, Vân Tước Tử cong chân dài móc thân thể Bá Tống đạo hữu đang nằm sấp dưới đất lên, thân hình tức tốc lui về sau, tránh dư âm của vụ nổ.
[Chỉ là thiên kiếp bát phẩm cỏn con mà cũng muốn xóa bỏ ý thức của ta à? Đúng là mơ hão.]
Cầu kim loại thể lỏng nói.
Vân Tước Tử khẽ rũ mắt xuống:
[Vậy ư?]
Nói xong hai chữ này, Vân Tước Tử không nói gì thêm nữa, sau đó đột nhiên chui vào trong thiên kiếp.
Lần này cô chủ động dẫn lực lượng thiên kiếp vào trong thân thể.
Ý thức của cầu kim loại thể lỏng vừa tức vừa lo, nhưng nó không thể khống chế thân thể Vân Tước Tử.
[Chẳng ai thích bị người khác khống chế thân xác mình, thiếp thân đương nhiên cũng không ngoại lệ.]
Vân Tước Tử từ bỏ việc chống cự, thậm chí còn chủ động dẫn lực lượng thiên kiếp vào cơ thể làm xóa mờ ý thức của đại lão Cửu U.
Mà trong lúc Vân Tước Tử toàn lực đối kháng thiên kiếp, có không ít dư âm thiên kiếp đánh trúng thân thể Bá Tống Huyền Thánh.
Lần này chủ thể độ thiên kiếp là Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, chẳng biết tại sao Bá Tống Huyền Thánh trở thành vật phẩm tặng kèm của thiên kiếp.
Tuy đối tượng công kích chính của thiên kiếp là Vân Tước Tử, nhưng thiên kiếp cũng có thể dành ra chút ít năng lượng đánh vào thân thể Bá Tống Huyền Thánh.
Đùng đùng đùng~~
Tiếng sấm sét nổ tung vang lên, mấy luồng sấm sét thiên kiếp đánh vào thân thể Bá Tống Huyền Thánh đáng thương, giật hắn cháy khét, biến thành một miếng thịt ngoài khét trong mềm.
××××××××
Ở một nơi khác, trong phòng tối.
Tống Thư Hàng vốn đang tu luyện bỗng mở mắt ra, cả người hắn cứ run rẩy giống như bị điện giật.
“A a a a~”
Tống Thư Hàng nhảy bắn lên trong máy kéo tay quay, toàn thân co giật dữ dội.
Bạch tiền bối còn đang kiên nhẫn câu cá tò mò xoay đầu lại:
“Thư Hàng, ngươi sao vật? Bị chuột rút à?”
Mọi người đợi mãi mà chẳng thấy rùa tai ương khổng lồ xuất hiện, vì vậy theo đề nghị của Bạch tiền bối, Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử đều tiến vào trạng thái tu luyện. Một mình Bạch tiền bối ở đó kiên nhẫn câu cá... À, nói chính xác phải là câu rùa mới đúng.
“Không phải, hình như ta bị điện giật, cường độ của dòng điện này rất mạnh, ta suýt bị giật chết.”
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
“Tống tiền bối, không có ai lấy điện giật ngươi hết.”
Vũ Nhu Tử mở mắt ra nói.
Tô thị A Thập Lục vội đưa tay chạm khẽ vào người Tống Thư Hàng, sau đó lắc đầu:
“Không có điện.”
“Lạ thật, mới vừa rồi như có sấm sét bổ vào trên người ta ấy... A a a a~~ lại tới nữa, lại tới nữa.”
Tống Thư Hàng run rẩy nói.
Hắn bị giật đến mức chảy cả nước bọt, ngất ngây con gà tây.
Cứ cảm thấy mùi vị bị điện giật này rất quen thuộc.
“A, ta nhớ ra rồi. Lần trước lúc cho Bạch tiền bối mượn tay trái khi ngài ấy độ kiếp trong thế giới thiên kiếp, ta cũng có cảm giác này. Cường độ dòng điện kiểu này không lẫn đi đâu được!”
Tống Thư Hàng nói chắc như đinh đóng cột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận