Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1808: Tiền bối có còn tuyển nhân viên không?

Chương 1808: Tiền bối có còn tuyển nhân viên không?
Tống Thư Hàng bị dị ứng với con mắt, tuy rằng hắn còn chịu khó thay con mắt của Thánh Nhân Nho gia hơn là thay kính, nhưng trên thực tế, hắn có ám ảnh tâm lý với các loại mắt đẹp.
Không vì lí do gì khác, chỉ vì hắn bị nhét hành nhiều rồi.
Đại lão hành tinh mọc mắt tìm được cơ hội là muốn đập hắn. Hắn có thể sống được đến bây giờ khó khăn cỡ nào?
Còn có Thánh Nhân trâu bò tựa như một cơn ác mộng, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, giải thích cho hắn các tri thức về con mắt thứ ba trên trán, hai đồng tử bẩm sinh rồi thậm chí là phương án nghiên cứu mắt nhện nữa.
Ngoài ra, hắn còn từng bị một ‘thần linh’ có hình dáng con mắt đánh, nếu như đổi thành hệ tu sĩ thì hắn ta phải có cảnh giới cửu phẩm đấy.
Mấy vị này toàn là những vị tai to mặt lớn, trên thực tế còn có rất nhiều bọn con mắt lâu la gây sự với hắn, không kể chi tiết nữa.
“Xin chào tiền bối.”
Tống Thư Hàng nhìn thiếu niên này, thể hiện phép lịch sự cơ bản.
“Không cần câu nệ thế.”
Thiêu niên mỉm cười đi tới bên cạnh bàn ghế trong hoa viên rồi ngồi xuống, ra hiệu cho Tống Thư Hàng cứ ngồi tự nhiên.
Thực ra Tống Thư Hàng không hề câu nệ, vì đến cả đại lão như chúa tể Cửu U Bạch tiền bối two mà hắn cũng gặp hằng ngày nữa kìa… Chỉ là hắn lịch sự quá thôi.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thiếu niên kia, hỏi:
“Tiền bối, chúng ta quen nhau à?”
Vừa rồi khi hắn đẩy cửa đi vào, tiền bối chào hỏi hắn một cách tự nhiên cứ như gặp người quen vậy.
“Không, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ta tự nhiên quen thôi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Thiếu niên vẫn cười khà khà.
Xem ra, tính cách của vị tiền bối này khá tốt, còn dễ nói chuyện nữa.
Trong khi nói chuyện, trên bầu trời có mây đen tụ lại, chẳng bao lâu sau bắt đầu đổ mưa phùn.
“Ơ? Dự báo thời tiết nói là hôm nay nắng cơ mà nhỉ?”
Thiếu niên tiền bối lên tiếng.
Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên:
“Thưa chủ nhân, dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ nắng, còn hôm nay là có nắng rồi chuyển sang mưa nhỏ.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Aizzz, nếu biết sớm thì ta đã không sắp xếp địa điểm gặp mặt ở vườn hoa rồi, đáng lẽ chúng ta phải gặp nhau trong phòng.”
Thiếu niên đứng dậy với vẻ đầy tiếc nuối, nói với Tống Thư Hàng:
“Ừm, vì một số nguyên nhân nên sự tồn tại của ta chịu hạn chế rất lớn. Hiện giờ đến cả dự đoán thời tiết ta cũng cố tận dụng dự báo thời tiết của địa phương.”
“Nhưng đúng lúc hôm nay có thể phá lệ một lần.”
Thiếu niên dứt lời thì búng tay một cái.
Mây đen trên bầu trời nhanh chóng tan đi, mưa cũng tạnh dần, mặt trời tiếp tục chiếu những tia nắng xán lạn của nó xuống vườn hoa.
Trên gương mặt Tống Thư Hàng chẳng có biểu cảm gì… bởi vì hắn là người nhanh mồm nhanh miệng + mặt cũng nhanh nốt. Những lúc thế này, để tránh bị đọc nội tâm, hắn phải cố gắng giữ cho gương mặt không có cảm xúc gì.
“Ảnh hưởng đến khí hậu một chút, trong một phạm vi cực nhỏ, như thế sẽ không làm ảnh hưởng đến thế giới. Bá Tống đạo hữu, ngươi cũng có thể làm được.”
Thiếu niên lại ngồi xuống, nói:
“Đúng rồi, tên của ta, tồn tại của ta, thân phận của ta đều không thể nói cho ngươi biết. Ngươi không bận tâm chứ?”
“Không bận tân, ta hiểu mà.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Cảm ơn.”
Thiếu niên mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng nâng tay lên.
Ở đằng xa có một… nhãn cầu xinh đẹp như đúc thành từ kim cương bay tới. Nhãn cầu có một đôi tay dài, nó bay tới, dâng tiên trà cho Tống Thư Hàng và thiếu niên.
Lại là nhãn cầu, hơn nữa nhãn cầu dâng trà này nhìn có vẻ rất quý giá. Nếu như mang nó đi bán thì chắc là được không ít linh thạch đâu nhỉ?
“Đây chính là tiên trà do ta tự tạo ra, tạm thời vẫn chưa đặt tên. Ngươi nếm thử xem sao.”
Thiếu niên nói.
Tống Thư Hàng bưng chén trà lên, hương trà thoang thoảng bay tới.
Chỉ mới ngửi hương trà đã khiến cho hắn thấy phấn chấn, cơ thể, linh hồn dường như đều được gột rửa, tan hết mỏi mệt.
Hiệu quả của tiên trà này… không thua kém tiên trà mà hắn uống ở chỗ ‘Rồng Đốm chúa tế Cửu U’ lần trước. Đây không phải là thứ mà linh mạch bích trà phổ thông có thể so sánh được.
Đối với tu sĩ mà nói, chỉ riêng một chén trà này đã là ‘tiên duyên’ rồi.
Không hổ là tiền bối dê béo đánh cược mười lần thua cả mười, gia tài dày quá… Xem ra những bảo vật bị Tiêu Dao Tán Tiên thắng mất cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc trong gia tài của hắn mà thôi.
Tống Thư Hàng nhấp một ngụm tiên trà liền cảm thấy thọ nguyên tăng thêm một chút. Cùng với đó, thể chất của hắn cũng tăng lên… Tính ra nếu như uống xong chén trà này + thể chất mà Tống Thư Hàng tích lũy trước đây thì có thể biến 41 thánh viên thành 42 thánh viên.
Mỹ nhân rắn công đức bay lơ lửng sau lưng Tống Thư Hàng, lúc nãy cô đã giám định, tiên trà này không có vấn đề gì. Nếu như có vấn đề cô sẽ ngăn cản Tống Thư Hàng ngay lập tức.
Đương nhiên, cũng có thể là do ‘thủ đoạn’ trong tiên trà này quá cao minh, cô không kiểm tra ra được. Nhưng nếu thật sự là thủ đoạn đẳng cấp đó, Tống Thư Hàng có uống trà hay không cũng không sao cả. Một khi đã sở hữu thủ đoạn cao siêu như thế, cho dù đối phương không sử dụng tiên trà cũng có thể thông qua những cách khác để giấu ‘thủ đoạn’ vào trong cơ thể Tống Thư Hàng.
“Không phải hạt cát trên sa mạc, hơn nữa ta cũng không phải dê béo.”
Thiêu niên bưng chén trà, nhấp một ngụm rồi nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Lại là đọc tâm thuật thương hiệu của các đại lão ư?
Cả một đám đại lão đều thích dùng đọc tâm thuật với người khác, đây đúng là một pháp thuật quái ác, chắc chắn là pháp thuật đáng bị xóa bỏ nhất trên thế giới.
Nếu như có một ngày nào đó, theo như lời ‘Xích Tiêu Tử tiền bối’, Thông Nương trở thành Thiên Đạo, hắn nhất định phải nghĩ cách để Thông Nương nể mặt mà xóa bỏ ‘đọc tâm thuật’ này khỏi chư thiên vạn giới mới được.
“Không phải đọc tâm thuật.”
Thiếu niên bên cạnh cười nói:
“Ta đã từng nói, thực ra sự tồn tại của ta chịu hạn chế rất lớn. Đến cả sự biến đổi của thời tiết ta cũng không chủ động cảm ứng, nếu như ta mà sử dụng pháp thuật như đọc tâm thuật thì cũng sẽ bị hạn chế. Ta chỉ suy đoán suy nghĩ của tiểu hữu dựa trên sự thay đổi nét mặt của ngươi cùng với đối thoại giữa ngươi và Tiêu Dao tiểu hữu khi ở trong Tán Tài Vương Tọa lúc trước thôi.”
Tống Thư Hàng: “Nhìn trời.”
Hóa ra không phải là đọc tâm thuật mà là đọc mặt’ ‘thuật’ mà các đại lão dành riêng cho hắn.
Rõ ràng hắn đã cố gắng để ‘mặt không cảm xúc’ nhưng vừa nãy uống trà quá là hưởng thụ, không cẩn thận phá công luôn, lộ hết cả cảm xúc lên mặt.
[Mệt tim quá, có phép thuật cố định biểu cảm trên gương mặt không? Lúc đối mặt với các đại lão, ta cần có pháp thuật như thế.]
Hắn còn nhớ hình như một phân thân nào đó của Bạch tiền bối có năng lực tương tự như thế, không biết hắn có cơ hội gặp lại trong người đó trong bao nhiêu phân thân của Bạch tiền bối không?
“Thực ra, ta vẫn luôn rất may mắn.”
Thiếu niên lại nhấp một ngụm trà.
Tống Thư Hàng cũng nhấp trà:
“Cược mười lần thua cả mười?”
“Ngươi không đâm tim ta được đâu.”
Thiếu niên mỉm cười:
“Ta cố ý thua đấy.”
[Ngươi nhìn trúng Tiêu Dao tiền bối thật à?]
Trong lòng Tống Thư Hàng lập tức hiện lên suy nghĩ này.
“Ta chỉ đang xử lý một đống rác thôi.”
Thiếu niên giơ ngón trỏ ra, lắc nhẹ:
“Bảo vật trong kho của ta tăng lên từng giờ từng phút. Trong đó có tinh phẩm nhưng cũng có rất nhiều bảo vật ta hoàn toàn không dùng tới, nếu như cứ để chất đống ở đấy thì rất chướng mắt. Thế nên cứ cách một thời gian ta lại dùng một số biện pháp để thanh lý đống rác đó.”
Rác… rác á?
Đó không phải là rác đâu tiền bối ơi. Đó là bảo vật đấy, là bảo vật mà toàn tu chân giới đều công nhận đấy!
“Tiền bối.”
Tống Thư Hàng vỗ ngực, tự tin nói:
“Ngươi có thiếu nhân viên dọn vệ sinh không? Chính là kiểu nhân viên miễn phí, định kỳ đến tận nơi quét dọn, thuận tiện giúp ngươi mang đống rác đi luôn ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận