Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1473: Con trai, con chỉ cần biết rằng ba mẹ vẫn yêu con!

Chương 1473: Con trai, con chỉ cần biết rằng ba mẹ vẫn yêu con!
“Lần này ta hồi sinh mất bao lâu vậy Bạch tiền bối?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch tiền bối two: “Mười giây… Nếu không sợ hủy mất Thời Quang thành của ngươi thì ta đã có thể rút ngắn thời gian chỉ còn trong vòng năm giây rồi. Nếu ở thế giới Cửu U thì thậm chí ta có thể giúp ngươi phục sinh trong nháy mắt luôn.”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về Thời Quang thành của mình.
Thời Quang thành vẫn là Thời Quang thành đó, nhìn từ bề ngoài không thay đổi quá nhiều. Chỉ là có vẻ hơi suy yếu.
“Quái lạ, Thời Quang thành mà cũng biết suy yếu sao?” Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.
Cảm giác này rất vi diệu, cứ như khi ngươi nhìn một khối đá mà cảm thấy nó đang mệt mỏi vậy.
“Bởi vì ban nãy nó bị quá tải, năng lượng tiêu hao quá nhiều. Về sau ngươi bổ sung cho nó chút năng lượng là được. Dùng linh thạch có thể bù đắp năng lượng tiêu hao, nếu tìm được hạch tâm năng lượng cỡ lớn khác thì cũng có thể dùng để thay thế cho linh thạch.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “Thì ra Thời Quang thành cần tiêu hao linh thạch, ban đầu ta còn tưởng nó tồn tại giống như một bí cảnh thời gian đặc biệt nữa chứ.”
“Nghĩ thì hay lắm. Trước khi ngươi lấy được nó thì luôn có người bù đắp linh lực tiêu hao cho nó, bây giờ nếu sử dụng Thời Quang thành thì chính ngươi phải bù vào.” Bạch tiền bối two nói: “Đừng nhiều lời nữa, thời gian của ta rất quý giá. Lần này ta tới chủ yếu là để mượn một ít thánh quang và sức mạnh công đức của ngươi. Bây giờ vừa đúng lúc rồi đấy, coi như là trả thù lao cho ta đã giúp ngươi rút ngắn thời gian hồi sinh đi.”
“Không thành vấn đề, nhưng ta phải làm sao thì mới cho ngài mượn thánh quang và sức mạnh công đức được?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Đương nhiên là ta có chuẩn bị trước rồi… Ta có vật chuyên dụng để đựng thánh quang đây. Còn ánh sáng công đức thì cho ta mượn vị ánh sáng công đức cụ thể hóa kia của ngươi một chuyến.” Bạch tiền bối two nói.
Dứt lời, Bạch tiền bối lấy ra một đồ vật trông như cái bồn.
Tống Thư Hàng: “…”
“Thứ ta muốn không phải thánh quang bình thường, mà là thánh quang của hành tinh mọc mắt kia. Ngươi kích hoạt găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ, chuyển hóa linh lực thành loại thánh quang âm lãnh kia đi. Chỉ có thánh quang đó mới có hiệu quả khi đối phó với quả cầu béo kia thôi.” Bạch tiền bối two nói.
Thánh quang âm lãnh kia có thể làm tổn thương quả cầu béo một chút, quan trọng hơn là có thể làm cho nó buồn nôn ghê tởm.
Còn ánh sáng công đức thì chính Bạch tiền bối two cũng chẳng biết làm thế nào để mang đi, vì ánh sáng công đức khác biệt về tính chất với linh lực bình thường.
Cũng may Bạch tiền bối two không chán ghét sức mạnh công đức như ghét thánh quang, cho nên hắn muốn mượn luôn mỹ nhân rắn công đức đi bố trí cạm bẫy.
Tống Thư Hàng lấy găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ ra. Chỗ tốt của pháp khí bản mệnh là ở chỗ nó thuộc loại trang bị khóa, không sợ bị rơi mất bao giờ.
Làm theo chỉ thị của Bạch tiền bối two, đặt tay lên nắp bồn, sau đó chuyển hóa linh lực thành thánh quang, nó sẽ tự động được hấp thu vào chiếc bồn kia.
Thuận tiện mau lẽ, đơn giản gọn gàng.
Chỉ có điều dung lượng của cái bồn này hơi lớn. Tống Thư Hàng tính toán thì thấy dù bây giờ mình có bốn hạch cũng khó mà rót đầy được nó, chắc là phải lặp đi lặp lại đến ba bốn lần.
Tống Thư Hàng vừa rót thánh quang vào bồn, vừa triệu hoán mỹ nhân rắn công đức ra, xem @#%×Tiên Tử có cách nào tách khỏi sức mạnh công đức để Bạch tiền bối two mang đi hay không.
“Ủa?” Bạch tiền bối two liếc thấy viên cầu được mỹ nhân rắn công đức làm thành mặt dây chuyền đeo lên cổ.
“Thứ này từ đâu ra thế?” Bạch tiền bối two hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức nghe vậy thì hốt hoảng, vội vàng giơ tay che mặt dây chuyền để bảo vệ, sợ bị Bạch tiền bối two cướp mất.
“Thứ đó là do tiên tử uống nước nước sông mẫu tử xong tạo ra đấy.” Tống Thư Hàng đáp.
“Nước sông mẫu tử? Ta cũng có. Nào nào nào, uống thêm một ít xong làm cho ta một viên được không?” Bạch tiền bối two hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức nghe thế thì hơi suy nghĩ, sau đó cô hướng ánh mắt xinh đẹp về mái tóc dài của Bạch tiền bối two.
Giống như Bạch tiền bối, Bạch tiền bối two cũng để mái tóc dài ngang lưng, cách eo một đoạn. Mái tóc ấy dài mượt, đen nhánh, chất tóc cực kì xịn.
Bạch tiền bối two: “?”
Tống Thư Hàng vừa nhìn thấy ánh mắt của mỹ nhân rắn công đức thì đã hiểu ý cô: “Có lẽ… chắc là… cô ấy muốn có một sợi tóc của Bạch tiền bối đấy.”
“Tóc?” Bạch tiền bối two đáp: “Ừ được, cái này thì dễ. Cho ta một quả cầu vàng, ta cho ngươi một sợi.”
Mỹ nhân rắn công đức gật đầu ngay tắp lự.
Thế là Bạch tiền bối two dùng một phần nước sông mẫu tử và một sợi tóc, đổi lấy một quả cầu vàng của mỹ nhân rắn công đức.
Hai bên đều vui vẻ.
Mỹ nhân rắn công đức rút sợi tóc của Bạch tiền bối trên quả cầu đang đeo xuống, bện nó với sợi tóc của Bạch tiền bối two rồi lại xuyên qua quả cầu, đeo nó lên cổ.


Tống Thư Hàng uống một viên đan dược khôi phục linh lực rồi tiếp tục rót thánh quang vào bồn.
Trong lúc rót thánh quang rất nhàn rỗi, hắn bèn hỏi: “Bạch tiền bối, dù sao cũng đang rảnh rỗi, hay là ngài xem thử Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công bản sửa chữa của ta có vấn đề gì được không? Vì sao sau khi vận chuyển nó thì ta lại nổ tung chứ? Ngài nhìn thử xem có bug gì, làm sao để sửa được giúp ta với.”
Bạch tiền bối two cười ha hả: “Ta là chúa tể Cửu U đấy nhé, sao phải sửa chữa công pháp giúp ngươi hả?”
Tống Thư Hàng: “…”
Mình bất cẩn đắc tội với Bạch tiền bối two từ lúc nào vậy?
Sao cùng một câu “Ta là chúa tể Cửu U đấy nhé”, trước đó nghe thì thấy vững dạ, lần này nghe lại ấm ức thế?

Vài tiếng sau.
Tống Thư Hàng lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng lấp đầy cái bồn của Bạch tiền bối two.
“Giao dịch hoàn thành, ta mang thánh quang đi trước nhé.” Bạch tiền bối two phất tay áo, nhẹ nhàng bỏ đi.
Tống Thư Hàng vẫy tay tạm biệt Bạch tiền bối.
Sau đó hắn hơi động ý nghĩ, di chuyển từ thế giới hạch tâm ra ngoài.
Hắn xuất hiện trở lại ngay cổng động phủ của Hoàng Sơn tiền bối.
Chính là nơi ban nãy hắn nổ tung tóe làm cho cả Hoàng Sơn tiền bối và Tô Thị A Thất đều ướt đẫm máu tươi.
Vết máu trên mặt đất đã được làm sạch rồi.
Đồng thời trước cửa động phủ kê thêm một chiếc bàn nhỏ, pháp khí vòng tay, túi thu nhỏ một tấc và các vật dụng khác của hắn đều được đặt trên cái bàn này.
Còn một bộ đạo bào sạch sẽ nữa chứ.
Bạch tiền bối nhỏ phỏng đoán rằng Tống Thư Hàng đã vào thế giới hạch tâm để hồi sinh, vậy thì sau khi hồi sinh xong, hắn sẽ xuất hiện lại tại vị trí cũ. Thế là ngài đặt những vật dụng của hắn ở ngay nơi hắn phát nổ, chờ hắn hồi sinh xong là có thể lấy về.
Tống Thư Hàng nhặt pháp khí của mình, mang lại trên người.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra khỏi pháp khí vòng tay.
“Gọi điện cho Hoàng Sơn tiền bối trước đã, để mọi người trong nhóm không phải lo lắng cho mình.” Tống Thư Hàng mở điện thoại ra.
Chưa đợi hắn kịp gọi đi thì đã có cuộc gọi đến.
“Hửm? Điện thoại của ba?” Tống Thư Hàng ấn nút trả lời.
Lâu lắm rồi ba Tống không gọi điện, có việc gì cần tìm hắn sao?
Đúng rồi, bây giờ mình đã khôi phục lại từ trạng thái tiểu trong suốt, có phải vì thời gian nghỉ quốc khánh lâu như vậy không thèm về nên ba mẹ lo lắng không?
“Alo, ba ạ? Có chuyện gì thế ba?” Tống Thư Hàng cố gắng khiến cho giọng nói của mình dịu đi một tí.
“Con trai à, ban nãy điện thoại của con làm sao mà gọi mãi chẳng ai nghe thế?” Ba Tống hỏi.
Tống Thư Hàng cười nói: “Không sao ạ, ban nãy con chết… ngủ như chết, để điện thoại ở chế độ rung nên không nghe thấy ấy mà. Ba tìm con có việc gì sao?”
“Ừ… có một chuyện ba muốn nói với con.” Giọng nói của ba Tống có chút kì lạ, cứ ấp úng mãi chẳng nói nên câu.
“Ba, có gì ba cứ nói đi. Nếu gặp phiền toái thì thương lượng với con, con lớn rồi, nói không chừng có thể chia sẻ cùng với ba đấy.” Tống Thư Hàng vỗ ngực nói.
Dù gì thì bây giờ hắn cũng là Linh Hoàng ngũ phẩm, còn kết bạn với một đám đại lão trong nhóm Cửu Châu số 1 nữa.
Nếu ba Tống gặp vấn đề nan giải gì thì chắc hẳn là hắn sẽ giải quyết được thôi.
“Ừ, cũng phải, con trưởng thành rồi.” Ba Tống cảm khái: “Thôi ba nói thẳng vào chủ đề vậy, mấy năm nay quốc gia thúc đẩy chính sách sinh con thứ hai, ba mẹ cũng định hưởng ứng lời kêu gọi của Tổ quốc… ừm thì… tóm lại là hình như mẹ con lại có bầu rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Từ lần trước chạy về thăm nhà trong trạng thái tiểu trong suốt, thấy ba mẹ đang hì hục tạo người thì Tống Thư Hàng đã linh cảm là chuyện này sẽ xảy ra.
Nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
“Ba cũng biết là con đã lên đại học mà ba mẹ còn muốn thêm một đứa nữa thì có hơi… nhưng mà…” Nói đến đây, ba Tống hơi bị nghèo từ.
Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói nho nhỏ của mẹ Tống: “Bảo yêu nó, con trai yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ mãi mãi nhớ thương nó. Chẳng hiểu vì sao một thời gian trước chúng ta lại quên mất con trai, cứ tưởng là nó đã chết rồi, tuyệt đối không thể để cho nó biết, nếu không thì tội cho Thư Hàng của chúng ta quá rồi. Nhất định phải nói với nó rằng chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia chứ không phải vì quên mất nó cho nên mới muốn sinh thêm đứa nữa!”
Giọng nói của mẹ Tống rất nhỏ, nhưng Tống Thư Hàng bây giờ đã có cảnh giới ngũ phẩm, nếu gặp tu sĩ mới tu luyện thì còn có thể xưng là đại lão ngũ phẩm rồi. Cho nên hắn nghe lời của mẹ chẳng sót câu nào.
Tống Thư Hàng: “…”
“Thư Hàng à? Tóm lại là con cứ yên tâm. Dù có xảy ra chuyện gì thì ba mẹ vẫn mãi yêu con! Ba mẹ sẽ luôn luôn nhớ con mà!” Ba Tống nói bằng giọng điệu cực kì nghiêm túc.
Tống Thư Hàng: “Dạ.”
“Dù sau này con có em trai thì cũng đừng lo ba mẹ sẽ dồn hết tình yêu thương cho nó. Ba mẹ nghiên cứu rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Ba mẹ sẽ yêu thương cả hai đứa như nhau, con một nửa, em trai con một nửa.” Ba Tống nói tiếp.
Nghe thấy câu này, Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn hỏi: “Nếu mẹ con không sinh em trai mà sinh em gái thì sao?”
Đầu kia điện thoại, ba Tống rơi vào trầm mặc.
“Thân ái ơi đừng có im lặng! Mau nói cho con biết chúng ta vẫn yêu thương nó, dù là em trai hay em gái cũng đối xử như nhau!” Mẹ Tống vội la lên.
Ba Tống vẫn im lặng, hình như là xoắn xuýt lắm.
Tống Thư Hàng ngửa cổ nhìn trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận