Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2266: Tống Tiền Bối Hào Phóng Rộng Rãi

Chương 2266: Tống Tiền Bối Hào Phóng Rộng Rãi
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng tính cách của cậu em họ cái gì cũng muốn sờ này của Tô Thị A Thập Lục làm người ta rất ấn tượng.
Lúc trước nếu Tống Thư Hàng không kịp thời dùng niệm lực kéo nó đi, chỉ sợ Tô Không Vân đã đi lên sờ Bạch tiền bối rồi.
“Chẳng phải Tô Không Vân về Thiên Hà Tô Thị rồi sao? Tại sao lại chạy đến khu Giang Nam? Chẳng lẽ lại bỏ nhà ra đi à?” Tống Thư Hàng nghĩ.
Trong lúc hắn đang suy tư, Tô Không Vân đã bấm pháp quyết, khống chế phi kiếm ván cửa dưới chân bay đến gần Tống Thư Hàng.
Tô Không Vân nhìn... thảm bay Bá Tống Huyền Thánh đang ngồi, hai mắt sáng lên. Lẽ nào tấm thảm này cũng là một món pháp khí bát phẩm? Muốn sờ nó quá đi, cảm giác mềm mại đó chắc chắn sẽ đã tay hơn cánh cửa cứng rắn lần trước nhiều.
Ngoài ra vị Thánh Quân, Kiếp Tiên nào trong truyền thuyết cũng có bản lĩnh phi thường, chỉ cần trong miệng nhắc đến thành hào của Thánh Quân hoặc Kiếp Tiên thì bọn họ đều cảm ứng được ngay.
Quả nhiên là vậy!
Vừa rồi mình và hai đứa bạn đang nói về Bá Tống Huyền Thánh, Bá Tống Huyền Thánh cảm ứng được nên mới xuất hiện ngay trước mặt bọn họ!
Hơn nữa ngay cả phương thức ra sân cũng giống như nó miêu tả, đắm mình trong vạn lôi, xuất hiện đầy khí phách.
Vì vậy hình tượng Bá Tống Huyền Thánh trong lòng Tô Không Vân lại càng vĩ đại hơn.
Sau khi phi kiếm ván cửa bay đến gần Tống Thư Hàng, Tô Không Vân và hai người bạn nhỏ phía sau cùng hành lễ: “Bái kiến Bá Tống Thánh Quân.”
Lần này Bá Tống Huyền Thánh không còn là bộ dạng thiếu niên nữa, trông có vẻ uy nghiêm hơn. Cũng có thể là do lần này không có Tô Thị A Thập Lục bên cạnh nên lúc đối mặt với Bá Tống Huyền Thánh, Tô Không Vân cảm thấy áp lực lớn hơn lần trước gấp mấy lần.
“Không Vân, ngươi lại lén trốn ra khỏi Thiên Hà Tô Thị đấy à?” Tống Thư Hàng ngồi giữa thảm bay, bên trái là Sở Sở, bên phải là Thông Nương.
Sở Sở và Thông Nương giống như rào chắn, mang đến cảm giác an toàn vững vàng cho Tống Thư Hàng.
“Không có không có, lần này ta nhận nhiệm vụ đi ra từ cửa chính của Thiên Hà Tô Thị, ta phụ trách đưa thiệp mời cho Tống tiền bối.” Tô Không Vân xua tay lia lịa.
Dứt lời nó lấy ra một cái chai nhỏ, lấy ra một tấm thiệp mời từ trong đó, cách không đưa về phía Tống Thư Hàng.
Lúc thấy Tô Không Vân lấy chai nhỏ ra, tiểu tu sĩ và tiểu tiên tử ở phía sau hâm mộ không thôi. Đây là pháp khí tương tự như túi thu nhỏ một tấc, là quà gặp mặt mà Bá Tống tiền bối tặng cho Tô Không Vân.
Tống Thư Hàng vẫy tay, niệm lực vô hình nâng thiệp mời đưa đến trước mặt hắn.
“Thì ra là thiệp mời tham dự buổi họp mặt thường niên của Tô Thị.” Tống Thư Hàng mỉm cười. Lúc nghe Tô Không Vân nói muốn đưa thiệp mời cho mình thì hắn cũng đã đoán được.
Tống Thư Hàng cất thiệp mời vào vòng tay pháp khí, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, ta nhất định sẽ đến tham dự hội nghị thường niên của Tô Thị. Các ngươi còn nhiệm vụ nào nữa không?”
Tô Không Vân gật đầu trả lời: “Trong tay ta còn một thiệp mời phải giao cho Biệt Tuyết Tiên Cơ, nhưng Biệt Tuyết Tiên Cơ hành tung bất định, tạm thời ta chưa liên hệ được.”
Nó định đưa thiệp mời cho Bá Tống Huyền Thánh xong lại gọi điện cho Tô thị A Thất, hỏi thăm vị trí hiện giờ của Biệt Tuyết Tiên Cơ.
“Trùng hợp thật đấy.” Tống Thư Hàng cố gắng giữ nụ cười ôn hòa bởi vì hắn cảm giác được tiểu tu sĩ và tiểu tiên tử sau lưng Tô Không Vân giống như chim cút con bị diều hâu dọa sợ, hành lễ xong cứ rúc vào sau lưng Tô Không Vân. Vì không dọa hai bạn nhỏ, Tống Thư Hàng cố giữ nụ cười dịu dàng, cố làm người ta cảm thấy thân thiết nhất có thể.
“Đúng lúc hay ta cũng muốn đi gặp Biệt Tuyết Tiên Cơ, ngươi cứ đi theo ta là được.” Tống Thư Hàng thân thiết nói.
“Trùng hợp vậy ư? Cảm ơn Bá Tống tiền bối!” Tô Không Vân không nhịn được mà xoa tay. Nếu muốn đi theo Bá Tống tiền bối, chắc chắn pháp khí phi hành hình phi kiếm này của nó không theo kịp.
Vậy nên tiếp theo chắc Bá Tống tiền bối sẽ cho bọn họ ngồi lên tấm thảm bay kia nhỉ?
Lúc đó nó có thể sờ thảm bay bát phẩm rồi.
Hôm nay Bá Tống tiền bối đúng là một người đàn ông ấm áp.
Tống Thư Hàng: “...”
Thấy Tô Không Vân không ngừng xoa tay thì hắn biết ngay, nhất định là tật cũ của thằng nhóc này lại tái phát.
Mặc dù rất muốn dùng niệm lực biến thành bàn tay tóm lấy Tô Không Vân bay đi giống như lần trước, nhưng làm vậy sợ rằng sẽ dọa tiểu tu sĩ và tiểu tiên tử.
“Pháp khí phi hành của các ngươi bay quá chậm... Lên đây đi.” Nói xong, Tống Thư Hàng đưa tay ra điểm vào hư không.
Một điểm bảo quang từ đan điền hắn lóe lên, chiến xa Hà Long Thần Hành xuất hiện.
Đây là pháp khí có ngoại hình bắt mắt nhất trong bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú.
Long thú màu vàng kéo xe, chiến xa xa hoa, còn có khí tức của pháp khí bát phẩm không ngừng xuất hiện!
Tô Không Vân vội kéo tiểu tiên tử và tiểu tu sĩ nhảy lên chiến xa.
Đợi ba người ngồi vững, Tống Thư Hàng hỏi: “Hai vị tiểu đạo hữu cũng là thành viên của Thiên Hà Tô Thị à?”
“Đúng vậy thưa Bá Tống tiền bối.” Tô Không Vân gật đầu đáp, đồng thời lén nháy mắt ra hiệu cho hai hậu bối.
Bá Tống Huyền Thánh hỏi thăm như vậy là muốn tặng quà gặp mặt đấy!
Tiểu tiên tử vội đứng dậy: “Vãn bối Tô Tiểu Tiểu xin ra mắt Bá Tống tiền bối.” Trước đó do khiếp sợ trước uy nghiêm của Bá Tống tiền bối, không ngờ bọn họ lại quên giới thiệu bản thân.
“Vãn bối Tô Nghịch xin ra mắt Bá Tống tiền bối.” Tiểu tu sĩ cũng đứng dậy tự giới thiệu.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Sau đó hắn vẫy tay, có hai luồng đao mang lóe lên trên ngón tay của hắn sau đó bay vào trong tay Tô Tiểu Tiểu và Tô Nghịch.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nghịch cúi đầu thì thấy trong tay mình có một thanh đoản đao.
Đoản đao này nhìn vừa giống gỗ lại vừa giống kim loại.
Chất liệu chế thành đoản đao cực tốt, rõ ràng đao chưa được luyện chế nhưng bọn họ lại cảm thấy không thua kém gì pháp kiếm pháp đao trong tay bọn họ.
Nhưng đây không phải điểm chính.
Quan trọng không phải đoản đao mà là dấu ấn thánh ấn Bá Tống với một luồng đao ý cực mạnh trên đoản đao.
“Lần đầu gặp mặt, tặng hai thanh đao gỗ này cho hai vị tiểu đạo hữu để phòng thân. Trong thân đao có chứa một luồng đao ý của ta, vào thời khắc nguy hiểm có thể bảo vệ các ngươi một lần.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Hai thanh đoản đao này chính là đao gỗ thánh ấn có thể dùng làm tọa độ không gian.
Khác với thanh đã tặng cho Điền Điềm tiền bối, trên hai thanh đao này chỉ có một dấu ấn thánh ấn, ngoài ra Tống Thư Hàng đã phong ấn một luồng đao ý khôi giáp vào trong đoản đao.
Loại đoản đao này còn cả đống lớn trong vòng tay không gian của Tống Thư Hàng.
Đều là do Tống Thư Hàng chế tạo ra trong lúc nhàm chán trên đường bay từ Điền Thiên đảo về khu Giang Nam.
Về sau hắn muốn dùng đống đoản đao này cắm tọa độ khắp tổ quốc.
Mà đối với hai vị tiểu đạo hữu, đao gỗ thánh ấn này có thể xem như một vật phẩm bảo mệnh.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối!” Hai vị tiểu đạo hữu vui vẻ nói.
Bá Tống Huyền Thánh quả nhiên hào phóng đúng như lời Tô Không Vân sư huynh nói, là một vị tiền bối hào phóng hiếm thấy trong số các Huyền Thánh.
Tô Không Vân nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt tha thiết.
Tống Thư Hàng: “Ngươi cũng muốn à?”
Tô Không Vân xua tay, nói trái lương tâm: “Không cần không cần, lần trước Bá Tống tiền bối đã tặng quà gặp mặt cho ta rồi, ta không phải loại tham lam.”
Tống Thư Hàng bật cười, lại lấy ra hai thanh bảo đao cùng kiểu ném cho Tô Không Vân: “Một thanh cho ngươi, một thanh ngươi mang về đưa cho A Thập Lục.”
Như vậy đến lúc buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô Thị diễn ra, hắn có thể định vị tọa độ, xuyên không gian đi thẳng đến đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận