Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1326: Đại năng không móc mắt không phải một tiền bối tốt

Chương 1326: Đại năng không móc mắt không phải một tiền bối tốt
Tạo Hóa Tiên Tử cầm được thật, có trời mới biết hiện giờ cô đang ở trạng thái gì.
Sau khi nhận viên đá, Tạo Hóa Tiên Tử vung tay hất lên!
Con mắt Vân Tước Tử bị ném thẳng ra ngoài.
Cửa thuyền tiên vẫn còn mở, Con mắt Vân Tước Tử cứ thế bay ra khỏi thuyền.
“Nhìn trời!”
Tống Thư Hàng kêu lên, hắn tung người nhảy ra ngoài theo con mắt Vân Tước Tử, tóm chặt lấy nó.
Hắn và con mắt cùng rơi ra khỏi thuyền.
Tống Thư Hàng thuận lợi chộp được con mắt Vân Tước Tử, chân đạp nhẹ, hoa sen màu đen xuất hiện lên dưới chân, nâng đỡ cơ thể hắn.
“Tạo Hóa Tiên Tử, cô làm gì thế!”
Tống Thư Hàng bất mãn nói.
Tuy rằng không biết con mắt này có tác dụng gì, nhưng nói không chừng đây là vật tưởng niệm Vân Tước Tử tiên tử cuối cùng của Tam Lãng tiền bối, hắn định trao nó cho Tam Lãng tiền bối.
“A A A ~ dây cáp”
Tạo Hóa Tiên Tử cất giọng hát.
Mà đúng lúc này, sương mù trong không trung không ngừng ùa vào con mắt Vân Tước Tử.
Đám sương mù tràn ngập tử khí kia thi nhau đổ vào, hình thành một dòng nước xoáy phía trên Tống Thư Hàng, điên cuồng nhập vào con mắt.
Cùng với việc tử khí được rót vào, con mắt Vân Tước Tử vốn màu xanh lam nay lại nhiễm lên một tầng sắc đen.
Thêm một lúc nữa, nó lại chuyển hẳn thành màu đen.
Đám tử khí và sương mù này chính là nguồn năng lượng để kích hoạt Con mắt Vân Tước Tử ư?
Chẳng lẽ công pháp mà vị Vân Tước Tử tiền bối bí ẩn kia tu luyện lại có liên quan đến “tử vong” hệ à?
“Thư Hàng, ngươi có sao không?”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
“Không sao, con mắt Vân Tước Tử được kích hoạt rồi.”
Tống Thư Hàng huơ viên pha lê màu đen trong tay.
Vũ Nhu Tử:
“Tống tiền bối, có phát hiện ra tính năng đặc biệt gì không? Có thể nhìn một cái mà khiến người ta mang thai như con mắt Thánh Nhân không?”
Tống Thư Hàng:
“Nó có tính năng gì thì ta chưa biết, nó vẫn đang không ngừng hấp thụ tử khí và sương mù. Không biết đến khi nào mới kích hoạt được.”
Trong khi hắn đang nói, Con mắt Vân Tước Tử lúc này đã biến thành màu đen dần dần lặng xuống.
Tử khí và sương mù trong không trung cũng không nhập vào nó nữa.
“Nạp năng lượng xong rồi à?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu nói:
“Có vẻ như đã nạp đầy năng lượng rồi, vậy thì thể hiện đi, để ta xem xem ngươi có sức mạnh đặc biệt gì nào.”
Hắn ngắm chuẩn ra đằng xa, vẫy con mắt Vân Tước Tử thật mạnh.
Nhưng nó không có chút phản ứng nào.
“Kích hoạt thất bại, mời kích hoạt lại lần nữa.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục:
“Thư Hàng ngươi về đây trước đã rồi lại nghiên cứu cách dùng con mắt Vân Tước Tử sau.”
Dù sao thì hiện giờ cả đám cũng đang nhàn rỗi, tìm chút chuyện để làm cũng tốt.
Tống Thư Hàng lúng túng thu con mắt lại, đạp lên hoa sen, nhảy vài bước về đến thuyền tiên.
Hắn đặt con mắt Vân Tước Tử đã biến thành màu đen lên bàn trà, Bạch tiền bối phân thân, Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục cùng ngồi vây quanh bàn trà, nghiên cứu xem rốt cuộc con mắt này có tác dụng gì.
Lần này Tạo Hóa Tiên Tử không lên tiếng nữa, cô chỉ lẳng lặng lơ lửng sau lưng Tống Thư Hàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục đặt ra giả thiết:
“Có phải do vấn đề “kết tinh” ở bên ngoài không nhỉ, cũng giống như trước khi ăn bánh mì phải mở túi đựng ra vậy. Chúng ta muốn sử dụng con mắt Vân Tước Tử thì trước tiên phải phá vỡ lớp kết tinh chăng?”
Vũ Nhu Tử:
“Chúng ta thử đi!”
Cô vươn tay, rót tiên thiên chân nguyên ra đâm mạnh vào con mắt Vân Tước Tử.
Keng ~
m thanh kim loại va vào nhau vang lên, một kích của Vũ Nhu Tử chẳng để lại bất cứ vết tích gì trên kết tinh cả.
“Cứng quá.”
Vũ Nhu Tử xoa xoa ngón tay của mình.
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Để ta thử xem.”
Hăn giơ tay ra triệu hồi Lưu Tinh Kiếm, nhắm thẳng vào con mắt Vân Tước Tử, cẩn thận chém tới.
Cạch ~
Sau khi kết tinh bị Lưu Tinh Kiếm chém trúng thì vỡ ra, lộ ra con mắt đen láy bên trong.
Con mắt phản chiếu lại hình ảnh của Bạch tiền bối như vật sống vậy.
“Mở ra rồi, thử kích hoạt nó lại xem sao.”
Vũ Nhu Tử nói.
Bạch tiền bối phân thân cầm con mắt, cẩn thận nâng nó lên.
Một lúc sau, Bạch tiền bối nói:
“Có lẽ ta biết phải dùng con mắt này như thế nào rồi.”
“Phải dùng thế nào?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Trong số các ngươi có ai muốn thay mắt không?”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
“Móc mắt ra chơi à?”
Tống Thư Hàng vô thức đáp. Gần đây suy nghĩ đầu tiên của hắn khi nhìn thấy con ngươi là các đại năng viễn cổ đều thích móc mắt của mình ra nghịch.
Đại năng không chịu móc mắt ra chơi không phải là tiền bối tốt.
“Tuy rằng ta rất muốn thử xem nhưng đôi mắt này của ta không thể đổi được.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì, chỉ vào mắt của mình, nói tiếp:
“Mắt của ta có một Đồng Thuật đặc biệt, không đổi được đâu.”
Tô Thị A Thập Lục cũng lắc đầu:
“Ta không muốn đổi mắt của người khác đâu.”
Tống Thư Hàng:
“Chắc không phải để ta đổi đấy chứ?”
“Ngươi có muốn đổi không?”
Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Thực ra ta khá hài lòng với mắt của mình.”
“Đổi xong rồi vẫn có thể đổi lại mà, sợ gì chứ?”
Bạch tiền bối phân thân nói.
Nếu như hắn không phải phân thân, nói không chừng đã tự móc mắt ra đổi cho vui rồi.
Tô Thị A Thập Lục suy nghĩ chốc lát rồi bảo:
“Thế để ta vậy.”
“Không không không, cứ để ta đi. Ta da dày thịt béo, chịu đau tốt lắm.”
Tống Thư Hàng nói với Tô Thị A Thập Lục.
“Nào có ai tự nói bản thân mình như ngươi chứ.”
Tô Thị A Thập Lục nói.
Tống Thư Hàng cười ha ha, đáp:
“Bạch tiền bối, chúng ta phải làm phẫu thuật à?”
“Hiện giờ chúng ta không có đủ điều kiện để làm phẫu thuật, không có dụng cụ… Cứ móc luôn mắt ra rồi đổi vào, dùng thêm mấy Trì Dũ Thuật nữa là được. À mà ngươi đã thông thạo “Tự Dũ Pháp” của Trình Lâm Tiên Tử chưa? Trong khi tiếp nhận Trì Dũ Thuật, đồng thời khởi động luôn Tự Dũ Pháp thì sẽ dùng được con mắt mới nhanh hơn đấy.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Bây giờ Trình Lâm không phải là tiên tử nữa rồi.”
Tống Thư Hàng thầm thở dài.
Bạch tiền bối: “?”
“Bây giờ ta chính là Trình Lâm.’
Tống Thư Hàng lại thở dài.
Bạch tiền bối phân thân:
“Cái gì cơ?”
“Trình Lâm là một đạo hiệu, cũng giống như X Tu nhất mạch ấy. Bởi vì một vài nguyên nhân, hiện đạo hiệu này do ta kế thừa.”
Tống Thư Hàng đáp.
Tô Thị A Thập Lục:
“Nói như vậy, giờ ngươi lại có bảy đạo hiệu rồi à?”
“Tống tiền bối cố lên! Hai chúng ta cùng nỗ lực hướng tới 365 đạo hiệu.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Tô Thị A Thập Lục hỏi:
“Phải móc mắt như thế nào đây? Cứ trực tiếp móc ra à?”
Đây chính là chuyện mà cô bận tâm.
“Để đó cho ta.”
Bạch tiền bối phân thân nói, hắn vươn tay ra đặt lên hốc mắt bên trái của Tống Thư Hàng.
Sau đó liền thu tay lại.
Mắt trái của Tống Thư Hàng đã biến mất.
“Ớ? Không đau tí nào à?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc kêu lên.
“Một thủ đoạn gây tê nhỏ thôi.”
Bạch tiền bối phân thân mỉm cười, hắn đặt con mắt Tống Thư Hàng trong tay vào một chiếc hộp ngọc nhỏ, phong ấn bảo quản.
“Bây giờ ta sẽ lắp con mắt Vân Tước Tử vào cho ngươi. Sau khi lắp xong, nếu như có chỗ nào không ổn thì phải nói ngay, ta sẽ lập tức tháo nó xuống.”
Bạch tiền bối lại dặn dò.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Bạch tiền bối cầm con mắt Vân Tước Tử lên, đặt vào hốc mắt trái của Tống Thư Hàng.
Con mắt được nhét vào bên trong một cách thuận lợi.
Bạch tiền bối tiện tay cho thêm hai cái Trì Dũ Thuật nữa.
Tống Thư Hàng cũng cùng lúc khởi động Trình Lâm Tự Dũ Pháp.
Vốn Trình Lâm Tự Dũ Pháp của hắn cũng vừa đến bước nhập môn, tối đa chỉ giúp mọc tóc hay lông mi gì đó thôi.
Mà lần này, có lẽ do hắn kế thừa đạo hiệu Trình Lâm nên hiệu quả sử dụng Trình Lâm Tự Dũ Pháp rất tốt.
Tốt đến mức vượt ra khỏi dự liệu của hắn và Bạch tiền bối, con mắt trái bị móc ra của hắn đã mọc lại rồi.
Ngại quá đi.
Vốn hốc mắt trái đã bị nhét con mắt Vân Tước Tử, giờ con mắt đã bị móc ra của hắn cũng mọc lại.
Một hốc mắt không thể chứa được hai con mắt.
Hắn cảm giác hốc mắt sắp nổ tung đến nơi rồi.
“Bạch tiền bối, hiệu quá của Trình Lâm Tự Dũ Pháp tốt quá đà, mắt của ta lại mọc lại rồi.’
Tống Thư Hàng vội nói.
Bạch tiền bối phân thân:
“Ta nhìn thấy rồi, đừng cử động, ta lấy con mắt Vân Tước Tử ra đây.”
Hắn lại giơ tay ra đặt lên hốc mắt trái của Tống Thư Hàng, định lấy Con mắt Vân Tước Tử ra.
Đúng lúc này, trong hốc mắt của Tống Thư Hàng xảy ra biến hóa.
Con mắt vừa mọc lại của hắn đã bị dung hòa…
Giống như trúng phải bí pháp của Diệt Phượng Công Tử vậy, nó tan thành thể lỏng rồi bao lấy con mắt Vân Tước Tử.
Hai con mắt hòa vào làm một.
Sau đó, Tống Thư Hàng thấy thị giác của mắt trái đã hồi phục.
“Ố? Thành công rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn thử chớp mắt, nhắm mắt phải lại.
Thị giác mắt trái hồi phục, cũng giống như mắt phải… thậm chí còn rõ hơn nữa.
“Không ngờ chúng lại dung hợp vào nhau.’
Bạch tiền bối phân thân nói:
“Vậy ngươi thử kích hoạt con mắt này xem.”
“Bây giờ nó đã được kích hoạt rồi, nhưng ta không cảm nhận được bất cứ Đồng Thuật nào, ngoài việc nhìn mọi thứ rõ hơn.”
Tống Thư Hàng nhún vai đáp.
“Ngươi vận chuyển chân khí rồi lại ra khỏi thuyền tiên, tiếp xúc với tử khí và sương mù thử xem?”
Bạch tiền bối phân thân gợi ý.
“Vậy để ta thử.”
Tống Thư Hàng đi tới cửa thuyền tiên, vươn đầu ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn phát hiện ra đám sương mù bên ngoài không thể cản trở tầm nhìn của mình nữa. Mặc cho sương mù dày đặc cỡ nào đi nữa, mắt trái của hắn vẫn có thể nhìn rõ cả thế giới u ám này.
“Sương mù bên ngoài không thể cản trờ tầm nhìn của ta nữa… Nhưng ngoài cái đó ra thì không phát hiện tác dụng đặc biệt nào nữa, để ta thử rót chân nguyên vào xem sao.”
Tống Thư Hàng nói.
Dứt lời, hắn vận chuyển tiên thiên chân nguyên của Tam Thập Tam Thú, rót vào mắt trái.
Sau khi hợp thành một thể với Tống Thư Hàng, con mắt Vân Tước Tử có thể tiếp nhận năng lượng tiên thiên chân nguyên của hắn.
“Có thay đổi rồi, có lẽ ta sẽ kích hoạt được nó.”
Chỉ với một suy nghĩ, Tống Thư Hàng tăng thêm tiên thiên chân nguyên, tiếp tục rót vào mắt trái.
Sau khi không ngừng rót năng lượng vào con mắt, cơ thể của Tống Thư Hàng bắt đầu có biến hóa.
Màu đen của mắt trái nhạt đi… từ từ trở lại thành màu xanh lam.
Cùng lúc đó, mái tóc của hắn cũng thay đổi. Tóc dài ra liên tục, dần dần ngả sang màu xanh.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, tóc của Tống Thư Hàng đã dài tới đầu gối, dày mượt như một tấm áo choàng.
Không chỉ tóc mà cả lông mày, lông mi đều biến thành màu xanh.
Đặc biệt là lông mi, vừa dài lại vừa dày.
Tống Thư Hàng: “…”
Chuyện gì thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận