Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2134: Hi, Xin Chào, Ta Tên Tống Thư Hàng

Chương 2134: Hi, Xin Chào, Ta Tên Tống Thư Hàng
Cảm giác này không tốt lắm.
Trí nhớ liên quan đến Xích Tiêu kiếm tâm ma và bạch long tỷ tỷ trong đầu hắn vẫn còn đó nhưng không thể tránh khỏi việc trở nên mơ hồ. Chịu sự ảnh hưởng này, một cảm giác xa lạ không cách nào miêu tả được hiện ra.
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, chúng ta đã ở trong pháp thuật nghịch chuyển thời gian này bao lâu rồi?” Tống Thư Hàng cau mày hỏi.
“Nếu tính theo đồng hồ trên người ta thì chúng ta đã ở đây ba mươi tiếng, tính ra là chừng một ngày rưỡi.” Xích Tiêu kiếm tâm ma trả lời.
“Mới chừng một ngày rưỡi thôi à?” Tống Thư Hàng xoa mi tâm.
Vậy tại sao trí nhớ về Xích Tiêu kiếm và bạch long tỷ tỷ trong đầu hắn lại trở nên mơ hồ?
Du có lùi về một ngày trước thì tình cảm giữa hắn với Xích Tiêu kiếm và bạch long tỷ tỷ cũng không thay đổi mới đúng?
“Hai vị tiền bối, ta có một tin không tốt.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch long tỷ tỷ liếc nhìn Tống Thư Hàng: “Đừng nói là ngươi quên tri thức ta dạy cho ngươi nhé?”
“Vâng, đúng vậy, xin lỗi cô bạch long.” Giọng điệu của Tống Thư Hàng xìu xuống ngay lập tức.
Bạch long tỷ tỷ thở dài: “Quên bao nhiêu?”
“Quên sạch rồi.” Tống Thư Hàng ngượng ngùng cúi đầu.
“...” Bạch long tỷ tỷ: “Dù gì ngươi cũng là học bá thi đậu đại học Giang Nam, sao năng lực học tập lại yếu như vậy? Năm đó ngươi học lớp bổ túc mới thi đậu đại học Giang Nam à?”
“Chuyện này không liên quan gì đến năng lực học tập hết, là do ảnh hưởng của pháp thuật nghịch chuyển thời gian.” Tống Thư Hàng giải thích: “Không chỉ tri thức học tập của ta bị ảnh hưởng mà trạng thái của cũng bị năng lực thời gian ảnh hưởng. Chẳng hạn như bây giờ, Xích Tiêu kiếm tiền bối, ta cảm thấy giữa ta và ngài có khoảng cách.”
“Nói nhảm, nếu giữa chúng ta không có khoảng cách, ngươi đã là người chết rồi, nên nhớ ta là thần binh lợi kiếm đấy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma kiêu ngạo nói.
Thân là một thanh thần binh, nếu giữa nó và một sinh vật không có khoảng cách, vậy có nghĩa là nó đã đâm vào trong thân thể đối phương. Mà với uy năng của thần binh Trường Sinh Giả như nó, một kiếm đâm vào, dù chỉ là đâm mũi kiếm vào thôi cũng có thể khiến cho Tống Thư Hàng mất một cơ hội hồi sinh.
“...” Tống Thư Hàng: “Có khoảng cách mà ta nói không phải ý đó, ý ta là do bị pháp thuật nghịch chuyển thời gian ảnh hưởng, trí nhớ của ta bắt đầu mơ hồ, thậm chí cảm thấy giữa ta và Xích Tiêu kiếm tiền bối lại xuất hiện cảm giác xa lạ.”
“Gì? Cảm giác xa lạ?” Xích Tiêu kiếm tâm ma ngẩn ra, sau đó vội nói: “Vậy thì mau cho ta một phát Dưỡng Đao thuật để tăng tình cảm giữa chúng ta, nhanh chóng đuổi cảm giác xa lạ kia đi.”
Tống Thư Hàng: “...”
Kiếm này xem như vứt.
“Dù pháp thuật nghịch chuyển thời gian có thể làm trí nhớ trở nên mơ hồ cũng không lý nào lại ảnh hưởng đến trí nhớ của Thư Hàng chỉ trong một ngày rưỡi được.” Bạch long tỷ tỷ bình tĩnh phân tích: “Như vậy chỉ có một khả năng, làm trí nhớ trở nên mơ hồ cũng là một phần của pháp thuật nghịch chuyển thời gian này.”
Pháp thuật nghịch chuyển thời gian này vốn rất kỳ lạ, lúc nghịch chuyển thời gian, không đến tọa độ thời gian trong nháy mắt mà lại quay ngược với tốc độ -1, -1.
Trong pháp thuật này chắc chắn còn cất giấu tác dụng quan trọng gì đó.
“Trí nhớ của các tiền bối có bị ảnh hưởng không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Trí nhớ của ta rất bình thường, với cảnh giới của ta, pháp thuật ảnh hưởng trí nhớ kiểu này rất khó tác động lên ta.” Bạch long tỷ tỷ trả lời.
Xích Tiêu kiếm tâm ma; “Ta cũng vậy.”
“A Thập Lục thì sao?” Tống Thư Hàng vội nhìn Tô Thị A Thập Lục trong ngực.
Trong những người có mặt ở đây, cảnh giới của Tô Thị A Thập Lục thấp nhất, hơn nữa cô lại đang ở giai đoạn đại thí luyện của Thiên Hà Tô Thị, trạng thái không tốt.
Hắn vừa cúi đầu thì thấy Tô Thị A Thập Lục đang nhìn hắn với ánh mắt mê mang.
Không ổn, quả nhiên A Thập Lục bị ảnh hưởng rất lớn.
Chỉ là không biết trí nhớ của cô bị mơ hồ hóa đến mức nào rồi?
Chẳng may trí nhớ của A Thập Lục bị hoàn nguyên đến trước khi quen biết hắn...
Đó cũng không phải kết quả Tống Thư Hàng muốn thấy.
Có nên làm công tác phòng hờ trước không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng nhìn Tô Thị A Thập Lục, trên môi lộ ra nụ cười mà bản thân cho là đẹp nhất. Nụ cười của hắn đã từng được các tiền bối trong nhóm nhận xét là nụ cười vô hại với cả người và vật.
Tuy nụ cười kiểu này không gây thiện cảm với mọi người nhưng ít ra cũng không khiến mọi người cảm thấy ác cảm.
Trong ngực, lông mi dài của Tô Thị A Thập Lục chớp nhẹ.
“Hi, xin chào, ta tên Tống Thư Hàng.” Tống Thư Hàng nói với Tô Thị A Thập Lục.
Cường hóa trí nhớ, tăng cường ấn tượng.
Chỉ cần khắc sâu ấn tượng đến một mức nào đó, dù mất trí nhớ cũng còn lại một số bản năng.
“Phụt~ Thư Hàng ngươi làm gì vậy?” Tô Thị A Thập Lục không nhịn được bật cười.
Xem trạng thái này của cô, chẳng lẽ tạm thời chưa bị ảnh hưởng?
“Để A Thập Lục cô hiểu rõ ta nhiều hơn, miễn cho quên mất ta chứ sao.” Tống Thư Hàng cười đáp.
Chẳng lẽ hiệu quả mất trí nhớ của pháp thuật nghịch chuyển thời gian chỉ có tác dụng với hắn?
Chỉ hại một mình hắn, không thấy hơi quá đáng à?
Bạch long tỷ tỷ ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời, thất vọng nói: “Cứ tưởng có thể tận dụng cơ hội này bồi dưỡng ngươi thành tu sĩ tinh anh có tri thức ngang tầm với cảnh giới, bây giờ xem ra số trời đã định ngươi vô duyên với tri thức rồi.”
“Chưa chắc, không chừng khi pháp thuật nghịch chuyển thời gian kết thúc, những tri thức mà bạch long đạo hữu dạy cho Thư Hàng sẽ trở về thì sao? Vậy nên bạch long đạo hữu à, ngươi có thể tiếp tục giảng giải tri thức tu chân phần sau.” Xích Tiêu kiếm tâm ma suy đoán.
“Không có tri thức cơ bản phần trước làm nền tảng, dù dạy phần sau, hắn cũng không hiểu được.” Bạch long tỷ tỷ lắc đầu đáp.
“Tiếc thật.” Xích Tiêu kiếm tâm ma lại nhìn Tống Thư Hàng.
Thân kiếm của nó đột nhiên tỏa sáng!
Nó nghĩ đến một khả năng.
Nếu cứ tiếp tục thế này, Tống Thư Hàng sẽ quên mất nó, phải chăng nó có thể nghĩ cách lừa Dưỡng Đao thuật?
...
Hiệu quả của pháp thuật nghịch chuyển thời gian vẫn tiếp tục.
“Xích Tiêu kiếm đạo hữu, thời gian trôi qua bao lâu rồi?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
Cô cảm thấy hơi nhàm chán + buồn ngủ.
“Ta không để ý đến đồng hồ.” Xích Tiêu kiếm tâm ma trả lời.
Thú vui bây giờ của nó đang tập trung trên người Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục.
“Xin chào, ta tên Tống Thư Hàng, lần đầu gặp mặt.” Tống Thư Hàng ngồi bên cạnh Tô Thị A Thập Lục .
“Ta tên Tô Thị A Thập Lục.” A Thập Lục bày ra tư thế hai tay chống má, trả lời.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc nói: “Ta thấy A Thập Lục cô rất quen, có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi không? Xin lỗi, không phải ta đang tìm cớ bắt chuyện đâu, đây là suy nghĩ thật lòng của ta đấy.”
“Ừ, trước kia từng gặp nhau rồi.” Tô Thị A Thập Lục kiên nhẫn trả lời.
“Trước kia chúng ta có quan hệ gì?” Tống Thư Hàng căng thẳng hỏi: “Xin lỗi, trí nhớ của ta hơi mơ hồ, nhất thời không nghĩ ra.”
“Trước kia giữa chúng ta là quan hệ thầy trò.” Tô Thị A Thập Lục nghiêng mặt sang một bên, trong mắt hiện ý cười, lông mi dài chớp nhẹ, nhìn rất dụ người.
“Thầy trò? Hóa ra ta là thầy à?” Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương.
Hắn vậy mà lại quên mất sự thật bản thân là thầy giáo.
“Không, ta là thầy.” Tô Thị A Thập Lục trả lời.
“Ể?” Tống Thư Hàng nhìn cô gái nhỏ con trước mặt với vẻ khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận