Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2405: Hiệu quả của Bá Tống tiền bối

Chương 2405: Hiệu quả của Bá Tống tiền bối
“Khụ, Tô Mạch Ảnh đạo hữu, ngươi hiểu lầm rồi, tại hạ số Bá Tống… Huyền Thánh.”
Tống Thư Hàng ngại ngùng tự giới thiệu bản thân.
Tô Mạch Ảnh ngẩn ra.
Sau đó cơ thể của hắn bật về phía sau đầy khoa trương, kéo dài khoảng cách với Tống Thư Hàng:
“Bá… Bá Tống tiền bối!”
Nhìn phản ứng ngạc nhiên theo bản năng của đối phương, Tống Thư Hàng bỗng thấy tổn thương sâu sắc.
Vì nguyện vọng của hắn đâu phải trở thành một ma đế chuyên dọa trẻ con như thế.
“Bọn ta muốn nhân lúc buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị chưa bắt đầu để đến đây sớm gặp mấy người bạn. Bây giờ Tô thị A Thất tiền bối có ở nhà không?”
Tống Thư Hàng cố gắng để giọng nói của mình nhu hòa hơn một chút.
Tô Mạch Ảnh ngẩn ra.
Tô thị A Thất, tiền bối?
Bá Tống tiền bối lại gọi A Thất là tiền bối ư?
“A Thất có nhà, ta sẽ lập tức chuyển lời đến hắn giúp Bá Tống tiền bối, bảo hắn đưa ngươi vào tộc địa của Thiên Hà Tô thị.”
Tô Mạch Ảnh nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho A Thất.
Những chuyện không hiểu thì tạm thời không cần phải nghĩ nhiều, tóm lại Bá Tống tiền bối muốn tìm A Thất thì đúng là không còn gì tốt hơn nữa.
Khi đối mặt với Bá Tống Huyền Thánh, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều phải chịu áp lực rất lớn.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“A lô, Mạch Ảnh ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Tô thị A Thất vang lên.
“A Thất, Bá Tống tiền bối đến rồi, hiện giờ hắn đang ở Chu Tước môn. Hắn đến tìm ngươi đấy, ngươi tới đón hắn vào tộc địa Tô thị đi.”
Tô Mạch Ảnh nói nhanh.
Tô thị A Thất:
“Ta hiểu rồi, ta sẽ tới ngay đây.”
Nghe tộc nhân của mình gọi Tống Thư Hàng là ‘Bá Tống tiền bối’, không biết tại sao Tô thị A Thất lại thấy rất buồn cười…
Ai có thể ngờ được vị ‘Bá Tống tiền bối’ này vẫn là một thiếu niên hàng thật giá thật cơ chứ?
Nhưng tu chân giới dùng tu vi luận bối phận, hiện giờ cảnh giới thật sự của Tống Thư Hàng là thất phẩm, có thể gánh được xưng hô ‘tiền bối’ này rồi.
Chẳng qua quan hệ của các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 khác với giới tu sĩ bình thường, nên không kiêng kỵ gì về về mặt này.


“Còn một lúc nữa A Thất mới đến, chi bằng Bá Tống tiền bối đến khách sạn nghỉ ngơi một lát nhé?”
Tô Mạch Ảnh nói với Tống Thư Hàng.
“Làm phiền đạo hữu rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Hắn cũng không thể để Vũ Nhu Tử và Vũ Nhu Tử da đen đứng đực ở đầu đường được, qua bên kia ngồi một lát cũng tốt.
Tô Mạch Ảnh dẫn mấy người vào trong khách sạn, tận tay dâng tiên trà lên.
Sau đó, hắn lặng lẽ đứng sau lưng Tống Thư Hàng, chủ yếu là do không dám đứng trước mặt Bá Tống tiền bối.
Bá Tống Huyền Thánh không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh, thậm chí còn có tin đồn nói rằng Bá Tống tiền bối là đại lão Kiếp Tiên đã có đạo của riêng mình!
Hôm nay được gặp, quả nhiên không giống người thường.
Ví như, Tô Mạch Ảnh phát hiện ra chỉ đứng sau Bá Tống tiền bối mà tinh thần lực của mình đã bắt đầu rục rịch hẳn lên.
Trong đầu có rất nhiều ý niệm ‘ngộ’ không ngừng tuôn trào.
Những chỗ chưa thông trong lúc tu luyện lúc trước đột nhiên thấu triệt một cách kỳ lạ, trở nên dễ hiểu hẳn.
Đây chính là… cơ duyên!
Chỉ đứng ở bên cạnh Bá Tống tiền bối mà đã được lợi thế này.
Tô Mạch Ảnh không khỏi nhìn Bá Tống Huyền Thánh với ánh mắt kính phục.
Buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị năm nay mời được cả một vị đại lão thế này đúng là may mắn. Đến lúc đó, Bá Tống tiền bối chỉ cần đứng trên đài, tất cả đệ tử của Thiên Hà Tô thị đều được hưởng lợi vô cùng.
Tống Thư Hàng nghi hoặc quay đầu lại nhìn Tô Mạch Ảnh, hình như mới đó mà ông anh Thiên Hà Tô thị này lại kính nể hắn hơn thì phải?
Ta vừa làm gì à?
Từ đầu tới giờ ta chỉ vào uống chén trà thôi mà nhỉ?
Lúc này Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết đến công hiệu mà sự tồn tại của mình mang tới.
Trang sức và bảo vật trên người hắn thực sự quá phong phú.
Ví dụ như bây giờ, bảo vật tệ nhất trên người hắn chính là Ngộ Đạo Thạch mà Thông Nương đang cắm rễ, hiệu quả của viên Ngộ Đạo Thạch này chính là khiến cho người ở gần nó tâm linh thanh minh, có xác suất ‘lĩnh ngộ’, đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Năm đó, vì Ngộ Đạo Thạch mà Thông Nương bán luôn bản thân mình, nhưng giờ cô đã không thèm để ý đến nó từ lâu rồi. Ngộ Đạo Thạch có tốt hơn nữa cũng không bằng giảng đạo luận pháp của Quy tiền bối và Sở các chủ trong thế giới hạch tâm.
Ngoài ra, sợi tóc ngố của Sở các chủ, bia đá đạo hữu, Tạo Hóa Tiên Tử, Xích Tiêu Kiếm tâm ma trên người Tống Thư Hàng đều là đại lão hàng đầu. Chỉ cần ngồi yên một chỗ, hiệu quả của đống trang sức đó cũng vượt xa Ngộ Đạo Thạch.
Đặc biệt là bia đá đạo hữu, nó vốn dĩ là một bia văn, sau đó lại được chúa tể Cửu U đích thân đề chữ, công hiệu mạnh đến đáng sợ.
Tô Mạch Ảnh đứng phía sau nhận được vô số lĩnh ngộ, suy nghĩ trở nên thông thuận.
Vô hình trung, bình cảnh làm khó hắn bấy lâu cũng bắt đầu buông lỏng.
Hôm nay đến lượt hắn ở khách sạn chiêu đãi khách khứa, lại gặp được Bá Tống tiền bối ở đây, đúng là may mắn bằng trời.
“Bá Tống tiền bối, ta có thể hỏi ngài một chuyện được không?”
Thấy Tô thị A Thất vẫn chưa tới, Tô Mạch Ảnh thử nhân cơ hội này để nói chuyện với Bá Tống Huyền Thánh.
“Có thắc mắc về tu luyện à?”
Tống Thư Hàng chột dạ hỏi lại. Cũng may hôm nay hắn đeo mặt nạ, người khác không nhìn thấy gương mặt biết nói của hắn được.
“Không phải.”
Tô Mạch Ảnh lắc đầu.
“Hỏi đi, để ta nghe thử xem là vấn đề gì.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Tô Mạch Ảnh nói với giọng mong đợi:
“Bá Tống tiền bối, giảng pháp tháng này ngài định nói về cái gì thế?”
Tống Thư Hàng: “…”
Giảng pháp tháng này nói cái gì, nghe cứ thấy sai sai thế nào ấy.
Nhưng mà tháng này cũng sắp hết rồi.
“Yên tâm đi, hiện tại ta không có ý định hiển thánh vào tháng này.”
Tống Thư Hàng trấn an. Hắn cảm thấy còn lâu mình mới tấn thăng lên bát phẩm được.
Thất phẩm tấn thăng lên bát phẩm đâu có dễ như thế.
“Bọn ta rất mong chờ vào giảng pháp của ngài.”
Tô Mạch Ảnh vội nói.
Lúc đầu, khi giảng pháp lần đầu tiên, Bá Tống tiền bối giảng về ‘Đạo Tạng’, khiến các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới nghe như say như mê.
Khi Bá Tống Huyền Thánh giảng pháp sắp kết thúc, tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đều khóc lóc cầu xin, hy vọng giảng pháp của Bá Tống Huyền Thánh đừng kết thúc nhanh như thế.
Thậm chí còn có người hy vọng Bá Tống Huyền Thánh có thể giảng pháp mãi.
Sau đó… nguyện vọng của bọn họ trở thành hiện thực.
“Ha ha, nếu như có thể, ta hy vọng lần giảng pháp sau có thể đặc biệt một chút.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Trong khi nói chuyện, Tô thị A Thất đã ngự đao phi hành tới:
“Thư Hàng.”
“A Thất tiền bối.”
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử cùng đứng lên đi ra đón.
Tô thị A Thất vẫy tay với Tô Mạch Ảnh trước, ra hiệu mình sẽ tiếp đón Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
Sau đó hắn xoay người nói với Tống Thư Hàng:
“Sao tự nhiên ngươi lại muốn tới Tô thị sớm thế? Trước khi đến cũng không nói một tiếng để ta còn chuẩn bị.”
“Hề hề, bởi vì đây là lần đầu đến Thiên Hà Tô thị nên ta muốn tới trước để đi dạo quanh một vòng, tiện thể chọn một địa điểm để dùng khi tán tài nữa. Ta đã chuẩn bị bảo vật cho Tán Tài Vương Tọa xong rồi, đến lúc đó sẽ tìm cơ hội tán một lần.”
Tống Thư Hàng đáp.
Hắn dùng gần nửa bình thuốc nhỏ mắt để đổi bảo vật với các tiền bối trong nhóm, đến lúc đó sẽ tự giữ lại một phần cho mình, chỗ còn lại thì sẽ tán hết.
“Ừm, vậy để ta sắp xếp cho ngươi.”
Tô thị A Thất nói.
Hắn định sắp xếp một màn xuất hiện thật chói mắt, tốt nhất là lồng ghép luôn hoạt động tán tài của Tống Thư Hàng vào phần mở đầu của buổi họp thường niên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận