Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1236: Tượng Sở các chủ bằng kim cương đỏ

Chương 1236: Tượng Sở các chủ bằng kim cương đỏ
Người của Không Không Đạo Môn đều rất đen đủi, môn phái này còn tồn tại được cho tới ngày nay đúng là chẳng dễ dàng gì.
“Không đúng, thứ mình muốn không phải là mấy tin tức thế này.”
Tống Thư Hàng lại tiếp tục ấn tay vào tường cung điện.
Làm lại một lần nữa, cho dù phải chịu đựng cơn đau đớn lớn hơn cũng phải tìm ra tin tức hữu dụng.
Một lần nữa, hắn khởi động bí pháp giám định.
Nhưng lần này cơn đau không tới, điều đó có nghĩa kết quả giám định là không thu được gì. Trong cung điện này không có bí mật nào nữa rồi.
Tống Thư Hàng xoa mi tâm, do dùng sức quá mạnh, mi tâm của cơ thể dịch hóa xuất hiện một trận rung động.
“Đoán sai rồi sao, cách giải mã mà Tống đầu gỗ để lại không có ở tòa cung điện này ư?”
Tống Thư Hàng đứng dậy rời khỏi cửa sau cung điện.
Theo quẻ bói của Tượng Nha Quái Tiên Sư, cách giải mã được giấu ở một nơi dơ bẩn mà hắn không thể tưởng tượng ra được. Nếu như không phải là cung điện này thì rốt cuộc là ở đâu chứ?
“Vả lại, phải làm thế nào để cất được cái cung điện to đùng này bây giờ?”
Tống Thư Hàng than thở.
Xích Tiêu kiếm:
“Có cần ta giúp không?”
“Xích Tiêu kiếm tiền bối, ngươi có thể thu nhỏ cung điện à?”
Tống Thư Hàng vui vẻ hỏi.
“Ta là kiếm, là kiếm đấy.”
Xích Tiêu kiếm đáp:
“Ta có thể chém cả cung điện này thành một trăm mảnh nhỏ, ngươi chuyển chúng đến nơi cần đến rồi ghép chúng lại là được.”
“…”
Tống Thư Hàng:
“Ta vẫn nên đi thỉnh giáo Quy tiền bối xem sao.”
Trong thế giới hạch tâm của hắn còn có một vị rùa biển tiền bối nữa, trước khi cảnh giới bị phong ấn, nó cũng là tồn tại đẳng cấp Kiếp Tiên cửu phẩm.
“Quy tiền bối, có pháp thuật thu nhỏ tòa cung điện này lại không?”
Tống Thư Hàng liên hệ trực tiếp với rùa biển trong thế giới hạch tâm.
“Có… nhưng với trạng thái hiện tại thì ta không thể thi triển pháp thuật đó được.”
Rùa biển lớn đáp.
Tống Thư Hàng rầu rĩ.
“Vậy phải xử lí cung điện này thế nào đây, nó không thể tự biến nhỏ lại được hả.”
Hắn nhớ tới Điện Hàn Đông, Điện Hàn Đông có thể tự biến nhỏ lại, có thể dễ dàng cho vào thế giới hạch tâm, tiện lợi biết bao.
“Cứ để ta chém nó ra cho rồi, dù sao thì cũng là mảnh vỡ, ráp lại là được rồi.”
Xích Tiêu kiếm nói.
Tống Thư Hàng thở dài… chẳng lẽ phải chém nhỏ ra thật à?
Thứ này phong bế lại rồi mà vẫn nặng mùi như thế. Nếu như chém ra thì mùi thối kia sẽ nồng nặc tới mức nào cơ chứ?
Đúng vào lúc này, rùa biển lớn trong thế giới hạch tâm lại lên tiếng:
“Ta có đề nghị thế này, trước tiên ngươi có thể mang tòa cung điện này rời khỏi đây đã, tìm một chỗ an toàn mà giấu nó cho đến khi gặp mặt cái vị Sở các chủ kia của ngươi, có lẽ cô ấy có cách thu nhỏ cung điện này cũng nên.”
“Vấn đề là cung điện to thế này, ta làm sao mà mang đi được chứ?”
Tống Thư Hàng nói.
Tuy rằng nó ở trạng thái lơ lửng, cảm giác như một tòa thành lơ lửng trong tiểu thuyết, nhưng diện tích quá lớn, Tống Thư Hàng đẩy không nổi.
“Dùng mai rùa mà ta đưa cho ngươi ấy.”
Quy tiền bối nói;
“Cái mai rùa đó của ta chắc chắn có thể nâng cả cung điện này lên. Cho dù ngươi không đủ thực lực nhưng dùng mai rùa để di chuyển cung điện lơ lửng thì không thành vấn đề.”
“Xem ra cũng chỉ đành như vậy.”
Tống Thư Hàng tế mai rùa ra, dùng pháp môn ngự đao thuật, để mai rùa xuống dưới đáy cung điện rồi đẩy nó đi.
Quả nhiên cung điện bắt đầu di chuyển.
Vừa mới di chuyển, mùi thối bên trong lại tản ra, thối đến nghẹt thở.
Tống Thư Hàng vội vàng đi vào trong cung điện, đóng hết tất cả cửa ra vào, cửa sổ của nó lại rồi lại thử kích hoạt kết giới của nó, hắn nhớ trong tay mình có một sợi dây vàng có thể cộng hưởng với cung điện này.
Trong tay Tống Thư Hàng vốn cũng có hai sợi dây xích vàng.
Một sợi là của Trúc Quản Tử trưởng lão, bên trên có viết “Ái khuyển 43B”.
Một sợi là quà mà Trúc Quản Tử trưởng lão tặng cho đệ tử Phù Sinh Tiên Tử, Tống Thư Hàng đã đưa lại sợi dây đó cho Phù Sinh Tiên Tử rồi.
Lợi dụng sự cộng hưởng giữa dây xích vàng và cung điện, cuối cùng cũng thành công khởi động kết giới của cung điện.
Mùi hôi thôi kia cũng bị phong kín lại, không thoát ra ngoài được nữa rồi.
Tống Thư Hàng thở phào một hơi.


Cung điện hoa lệ đồ sộ lững lờ trôi đi, Tống Thư Hàng, Thiện, Quy đại sư, phân bộ trưởng và mấy đệ tử trẻ tuổi cõng sư phụ của mình trên lưng kia cùng đi về phân bộ Hắc Mã.
Thiện:
“Bá Tống tiền bối, người đến đây lúc nãy là Kiếp Tiên à?”
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy cửa truyền tống không gian, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kích động.
“Đúng thế, người đó là một đại nhân vật trong Nho gia.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
“Đẹp trai ghê luôn.”
Thiện kích động nói.
“Đẹp trai?”
Tống Thư Hàng ngẩn ra, Đạo Tử tiền bối trông điên điên khùng khùng, đầu tóc bù xù, Nho y xộc xệch, giày còn rớt mất một chiếc, rốt cuộc là đẹp ở chỗ nào thế?
Thẩm mỹ của Thiện đúng là có vấn đề.
“Bá Tống tiền bối, ngươi định mang tòa cung điện này đến phân bộ Hắc Mã của bọn ta sao? Bộ trưởng bảo ta hỏi thế.”
Thiện lại hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Tạm thời cứ để nó ở gần phân bộ Hắc Mã đã.”
Tiểu Thiện quay đầu lại phiên địch cho bộ trưởng.
Gương mặt của bộ trưởng co giật.
“Yên tâm đi.”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Cả cung điện này đã bị ta phong bế lại rồi, mọi người không phải lo mùi thối lan khắp phân bộ Hắc Mã đâu.”
Rốt cuộc công cụ giải mã mà Tống Đầu Gỗ lưu lại được giấu ở đâu nhỉ?
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ.
“Có khi nào Mộ Lam Đạo Nhân của Không Không Đạo Môn kia đã lấy đi rồi không?”
Trong đầu của hắn đột nhiên hiện lên suy nghĩ này.
Trộm cắp không bao giờ về tay không, với nhãn lực của cao thủ trong Không Không Đạo Môn, nói không chừng đã tìm ra bảo vật được giấu trong cung điện rồi đưa chúng đi rồi cũng nên.


Khi mấy người Tống Thư Hàng về đến phân bộ Hắc Mã, người thanh niên đứng canh ở cửa vội vàng đi lên đón, nói bô lô ba la một tràng.
Thiện phiên dịch lại:
“Bá Tống tiền bối, hắn nói lúc nãy có khách đến đây tìm ngươi, bọn họ đã bố trí cho người khách đó trong phân bộ rồi, hiện người đó đang đợi ngươi đấy.”
“Khách nào?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Hắn bị truyền tống đến thú giới là chuyện ngoài ý muốn, ở đây hắn chẳng có người quen nào cả.
Trừ phi là đám người chuyển Bích Thủy Các đến thú giới kia.
Là kẻ thù tìm tới tận cửa à?
“Xích Tiêu kiếm tiền bối.”
Tống Thư Hàng giơ tay ra trước mặt Mỹ nhân rắn công đức.
Lần này mỹ nhân rắn công đức ngoan ngoãn giao lại Xích Tiêu kiếm cho hắn.
Tống Thư Hàng nhận lấy kiếm, suy nghĩ một chút rồi lấy mũ Bình Thiên ra giao cho mỹ nhân rắn công đức:
“Lúc cần thiết thì đội nó lên.”
“Thiện, phiền ngươi dẫn đường cho ta đi gặp vị khách đó. Đừng đi cách ta quá xa, giữ khoảng cách trong vòng năm mét.”
Tống Thư Hàng nói.
Thiện chớp mắt:
“Là kẻ thù ư?”
“Rất có thể.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp.
Trước tiên hắn đặt cung điện lên trên thảo nguyên trong phân bộ Hắc Mã đã.
Thanh niên gác cổng kia đi trước dẫn đường cho mấy người cùng đi đến chỗ vị “khách” kia.
Cửa phòng để mở, một người đàn ông vẻ mặt mê mang đứng bên trong..
Cho dù đang ở trong phòng, hắn vẫn cầm ô đi mưa, không chịu để nó xuống.
“Tán Đạo Nhân?”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, Tống Thư Hàng hơi ngẩn ra rồi bỏ Xích Tiêu kiếm xuống.
Đây là Tán Đạo Nhân của Bích Thủy Các, nhưng người vốn không thể rời khỏi Bích Thủy Các như hắn giờ lại xuất hiện trong phân bộ Hắc Mã, là Sở các chủ phái hắn đến đây ư?
Tán Đạo NHân quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng:
“Đạo hữu đang gọi ta à? Đạo hữu là ai? Ấy, có phải là Bá Tống Huyền Thánh không?”
Tống Thư Hàng day huyệt thái dương, lại nữa à?
“Ngươi tới đây là có nhiệm vụ quan trọng gì à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Nhiệm vụ á?”
Tán Đạo Nhân trầm tư.
Một lúc sau, hắn khổ sở ngẩng đầu lên:
“Hình như ta quên mất rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Sở các chủ phải hắn đến đây chấp hành nhiệm vụ chắc chắn là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời cô ấy.
“Bá Tống Huyền Thánh, ta là ai? Sao ta lại ở đây? Ta đến đây để làm gì? Ngươi quen với ta đúng không?”
Tán Đạo Nhân hỏi liền tù tì.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một hơi.
Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai bây giờ?
Tán Đạo Nhân gãi đầu, cụp ô lại:
“Đúng rồi, ta có một quyển sổ nhỏ, chắc chắn ta sẽ ghi hết chuyện quan trọng vào đó.”
Sau đó hắn lật sổ ra, giở nhanh đến trang cuối cùng.
“Hôm nay Bá Tống Huyền Thánh mượn của ta mười viên linh thạch lục phẩm, ‘đánh dấu ngày tháng”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng:
“Đúng rồi, mấy hôm trước Bá Tống Huyền Thánh mượn ta mười viên linh thạch lục phẩm, có phải ta đến tìm ngươi vì việc này không?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Không đúng, không đúng. Ngươi vừa mới mượn mười viên lịnh thạch kia thôi, hơn nữa ta chắc chắn sẽ không chạy đi tìm Bá Tống tiền bối chỉ vì chuyện này.”
Tán Đạo Nhân khổ não nói.
Lúc này, Tống Thư Hàng lại nhìn thấy trên cái ô của hắn có chữ viết.
Bút tích thật xinh đẹp.
‘Ta nhờ Tán Đạo Nhân giao cho ngươi một vật, xin hãy bảo quản nó hộ ta.”
Là Sở các chủ ư?
“Sở các chủ bảo ngươi đưa một vật cho ta giữ hộ, đó là thứ gì vậy?”
Tống Thư Hàng chỉ vào cái ô, nói với Tán Đạo Nhân.
Tán Đạo Nhân bắt đầu trầm tư, nhanh nhẹn lục lọi khắp người mình.
Hắn nhanh chóng sờ được một hộp ngọc:
“Chắc là thứ này rồi, ta nhớ mình không có cái hộp này, bây giờ tự nhiên dư ra, chắc chắn là thứ mà Sở các chủ giao cho ta nhưng bị ta quên mất.”
Tống Thư Hàng nhận lấy hộp ngọc rồi mở nó ra.
Trong hộp là một bức tượng người tí hon được điêu khắc từ thủy tinh đỏ, là hình dáng sống động như thật của Sở các chủ. Tóc dài tán loạn, tựa như đang chìm trong giấc ngủ.
Bên cạnh bức tượng có năm viên kim cương với màu sắc khác nhau, xếp thành một đại trận bảo vệ người tí hon kia.
“Đây là cái gì?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Xích Tiêu kiếm liếc qua, truyền âm nhập mật với hắn:
“Đóng hộp ngọc lại, bảo quản nó thật tốt. Đây là một thủ đoạn hồi sinh của Kiếp Tiên hoặc Trường Sinh Giả.”
Tống Thư Hàng ngẩn ra, đóng hộp lại rồi ngay lập tức cất vào trong thế giới hạch tâm, đặt nó bên cạnh suối nguồn sự sống.
Thủ đoạn hồi sinh, Sở các chủ chuẩn bị cho chính mình sao?
Cô ấy muốn làm gì đây?
Không phải là muốn liều chết với mấy kẻ cướp đoạt Bích Thủy Các kia rồi lợi dụng thủ đoạn hồi sinh để sống lại đấy chứ?
“Nhiệm vụ của ta hoàn thành rồi, Bá Tống tiền bối, ta đi trước đây.”
Tán Đạo Nhân vỗ vào pháp trận truyền tống bên trên cái ô của mình, mở ra cửa truyền tống để về Bích Thủy Các.
“Đúng rồi, Bá Tống tiền bối, đừng quên ngươi đang nợ ta mười viên linh thạch đấy nhé.”
Hắn dặn dò.
Tiếp đó, hắn chui vào trong cửa không gian rồi hoàn toàn biến mất.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn nghĩ ra một chuyện rất quan trọng, với trí nhớ năm giây của Tán Đạo Nhân, ngộ nhỡ sau khi hắn trả linh thạch xong, tên đó lại quên luôn chuyện ta đã “trả linh thạch” rồi thì làm thế nào?
Không biết có phải trong trí nhớ của tên đó, mình mãi mãi nợ hắn mười viên linh thạch lục phẩm không nữa?


Bạn cần đăng nhập để bình luận