Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2280: Sờ Đầu

Chương 2280: Sờ Đầu
Kỳ thật giống như Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Từ sau khi tiếp xúc với ‘thực đơn thiên kiếp’, nhân sinh quan của Tống Thư Hàng như được mở ra thêm một cánh cửa mới.
Bây giờ, sau khi tiếp xúc với một số sự vật quỷ dị, hắn đều bất giác tiếp cận bằng đề tài ‘ăn có ngon không’. Ngay cả thiên kiếp cũng có thể ăn, vì sao tà vọng lại không thể ăn chứ?


Sau khi tiễn bước bảo đao Bá Toái, Tống Thư Hàng lặng lẽ từ ban công trở lại trong ký túc xá, thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát.
“Hây!” Lúc này, Thông Nương không đầu đột nhiên nhảy dựng lên từ đầu giường, cô đá chân nhỏ về phía cái mặt mo của Tống Thư Hàng.
Khóe mắt Tống Thư Hàng liếc cô một cái, không thèm để ý.
Đôi khi thờ ơ lại là thứ tổn thương người ta nhất.
Chân nhỏ của Thông Nương đá mạnh lên mặt Tống Thư Hàng, sau đó… bản thân cô đau đớn ngồi xổm xuống, phát ra tiếng kêu bi thương.
Mặc kệ là về vật lý hay tâm lý, Thông Nương đều cảm thấy mình đã bị tổn thương.
Tống Thư Hàng truyền âm hỏi cô: [Làm gì đột nhiên nghĩ quẩn đi đá mặt ta thế?]
“Ngươi gửi búp hành của ta đến đâu rồi?” Thông Nương quơ nắm tay nhỏ hỏi.
[Ồ? Cô phát hiện rồi à?] Tống Thư Hàng hơi sửng sốt, hắn đã tránh khỏi Thông Nương rồi mà.
“Là Nhiễm Chân Hamster nói cho ta biết”. Thông Nương tức giận vô cùng, lại dữ tợn mà đá nhẹ lên mặt Tống Thư Hàng, cô không dám dùng nhiều sức, nếu đá quá mạnh thì ngược lại người bị thương sẽ là cô.
Tống Thư Hàng: “…”
Cái con số Hamster này.
Cuối cùng sẽ có một ngày hắn phải ghim thấu tim nó.
….

Bởi vì ở phụ cận đại học Giang Nam xuất hiện chuyện bất trắc, tối nay ba thằng bạn thân bèn ở lại ký túc xá chơi game và buôn dưa lê.
Cảnh tán gẫu bình thường lâu ngày không thấy này khiến Tống Thư Hàng thả lỏng cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Mười giờ tối.
Liễu yêu Khinh Vũ tàng hình xuất hiện ở chỗ ban công, sau đó vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Sau khi Tống Thư Hàng cảm ứng được cô bèn mượn cớ đứng dậy, đi đến ban công mở cửa sổ ra.
[Xảy ra chuyện gì à? Là tà vọng xuất hiện ư?] Tống Thư Hàng nhẹ giọng hỏi.
Khinh Vũ lắc nhánh cây nói: “Không có, tà vọng cũng không xuất hiện. Chỉ là đã đến 10 giờ, mấy người Cao Mỗ Mỗ nên đi ngủ rồi”.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Hắn nhìn đồng hồ.
Mười giờ đúng.
Không sai, là mười giờ, thời gian mà trước đây hắn và bạn cùng phòng ký túc xá tỉnh táo nhất, high nhất.
Đây là thời gian biểu nghiêm khắc đến nhường nào?
“Ngủ sớm dậy sớm giúp thân thể khỏe mạnh.” Thụ yêu Khinh Vũ nhắc nhở. Ngoài ra, mỗi ngày vào lúc này cũng là lúc cô muốn hấp thu tinh hoa ánh trăng.
Cho nên, mỗi khi đến mười giờ, cô sẽ thả ra mùi hương đặc thù khiến ba người bạn cùng phòng ngủ sớm một chút.
Tống Thư Hàng xoay người nhìn về phía ba thằng bạn cùng phòng: “…”
Ngủ sớm dậy sớm giúp cho thân thể khỏe mạnh.
“Làm đi”. Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Vì thế, Khinh Vũ lặng lẽ vào phòng, bắt đầu thả ra mùi thơm thoang thoảng.
“Ể? Đến giờ này rồi à?” Cao Mỗ Mỗ gãi đầu một cái, cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
Hai tháng nay, chẳng biết từ lúc nào ba người bọn họ dưỡng thành một thói quen tốt… mỗi khi đến mười giờ, họ sẽ bất giác cảm thấy mệt mỏi rã rời. Chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt.
Không bao lâu sâu, ba thằng bạn thân lần lượt kết thúc công việc trong tay.
Tắt game đi, lưu tiến độ, lưu bản thảo, ngáp ngắn ngáp dài, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Thụ yêu Khinh Vũ hài lòng lắc lư, vẫy nhánh cây với Tống Thư Hàng, sau đó lặng lẽ rời khỏi.
Tống Thư Hàng trở lại ký túc xá, hắn nhìn chỗ đầu giường của mình… Thông Nương không đầu cũng đã ngủ mất rồi.
Ký túc xá lập tức yên tĩnh lại.
Tống Thư Hàng lại cảm thấy có chút không quen.
Một lát sau, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh giường ngủ của Cao Mỗ Mỗ, vươn tay ra nhẹ nhàng sờ đầu Cao Mỗ Mỗ.
Hắn cũng không có sở thích sờ đầu người khác.
Nguyên nhân hắn làm như vậy là do có một chuyện quan trọng cần nghiệm chứng.
Sau khi sờ hồi lâu …
“Nhìn trời, không được, hoàn toàn không biết phải kiểm tra như thế nào”. Tống Tôn Giả thất phẩm trưng ra vẻ thổn thức.
Thân là Tôn Giả thất phẩm nhưng ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không biết, chột dạ quá đi.
“Không còn cách nào, đành phải dùng đại chiêu vậy.” Găng tay trên đầu ngón tay phải của Tống Thư Hàng mở ra, lộ ra đầu ngón tay.
Thúc giục bí pháp giám định.
Thanh toán chi phí.
Cái giá để giám định Cao Mỗ Mỗ thật sự nhỏ nhặt không đáng kể. Trên ngón tay Tống Thư Hàng hiện ra một vết trầy nhỏ, thuộc loại mà ngay cả da cũng không tróc.
Điều này cho thấy giá trị của Cao Mỗ Mỗ cũng chỉ có nhiêu đó.
Đồng thời, kết quả giám định hiện ra trong đầu hắn.
[Cao Mỗ Mỗ, nam, sinh viên đại học Giang Nam, không phải là trai còn zin. Tư chất tu luyện: hơi yếu. Chú thích 1: Đã hoàn toàn bỏ lỡ tuổi hoàng kim để tu luyện, nguyên dương đã tiết, tư chất tu luyện yếu. Chú thích 2: Trừ khi nghịch thiên cải mệnh, bằng không cả đời cũng khó có thể đột phá cảnh giới nhất phẩm.]
Tống Thư Hàng: “…”
Nói cách khác, dù có đưa cho Cao Mỗ Mỗ công pháp + tài nguyên đỉnh cấp thì cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới nhất phẩm. Con đường tu chân thật sự rất vô tình ở phương diện này.
Về phần nghịch thiên cải mệnh, ngay cả Trường Sinh Giả cũng không làm được. Trừ khi… Thiên Đạo ra tay! Tựa như Bạch tiền bối two lúc trước vận dụng quyền hành của Thiên Đạo để vẽ long văn kim đan cho hắn vậy.
Nhưng Thiên Đạo hiện tại không bóp chết con sóc nhỏ cấn tay như hắn đã là không tệ rồi, làm sao có thể nghịch thiên cải mệnh cho bạn hắn được chứ?
Tống Thư Hàng thu tay về, lại đến bên cạnh Thổ Ba và Lý Dương Đức, dùng bí pháp giám định kiểm tra tư chất giúp bọn họ.
[Lâm Thổ Ba, nam, sinh viên đại học Giang Nam, không phải trai còn zin. Tư chất tu luyện: cực yếu. Chú thích: Như trên.]
Tống Thư Hàng: “…”
Thổ Ba càng thảm hơn Cao Mỗ Mỗ, tư chất tu luyện là “cực yếu”.
[Lý Dương Đức, nam, sinh viên đại học Giang Nam, không phải trai còn zin. Tư chất tu luyện: yếu vừa vừa. Chú thích: Như trên.]
Tống Thư Hàng: “…”
Ba đứa bạn cùng phòng ký túc xá chiếm đủ cả ba tư chất cực yếu, hơi yếu, yếu vừa vừa.
Nếu như lại thêm một người ‘yếu nhiều’ nữa thì có phải sẽ chiếm hết ‘thiên phú tu luyện yếu’ rồi không?
Yếu yếu yếu yếu.
Khi lặp đi lặp lại suy nghĩ về chữ này, Tống Thư Hàng đột nhiên phát hiện mình không biết chữ yếu này.
“Ngươi đang làm gì thế?” Bia đá đạo hữu lên tiếng hỏi.
“Kiểm tra thiên phú tu luyện của bạn cùng phòng, mặc dù bọn họ đã qua tuổi tu luyện tốt nhất, nhưng ta vẫn hy vọng bọn họ có được thiên phú tu luyện, sau đó ta có thể dẫn dắt bọn họ. Dù sao bây giờ ít nhiều gì ta cũng đã là một Tôn Giả.” Tống Thư Hàng thở dài nói: “Nhưng mà không thể dẫn dắt được.”
Trừ khi hắn có quyền bính của Thiên đạo, lại giúp bọn họ…. thậm chí là cha mẹ của mình, người mình xem trọng, nghịch thiên sửa mệnh.
Giai đoạn hiện tại, hắn không tài nào làm được.
“Bọn họ đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện tốt nhất, bản thân lại không có thiên phú tu luyện gì cả. Từ thời viễn cổ đến bây giờ, ta đã từng nhìn thấy rất nhiều tu luyện giả, thật sự thành châu ngọc đều là kẻ bắt đầu tu luyện từ nhỏ. Còn kẻ sau khi trưởng thành mới bắt đầu tu luyện mà muốn có thành tựu, quả thật là nằm mơ.” Bia đá đạo hữu nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Số bia đá, số Bá Tống mới bắt đầu tu luyện trong năm nay đấy”. Giọng của tà ma chuột Hamster vang lên, trong giọng nói tràn đầy cảm giác mệt mỏi, không phải mệt về thân thể, mà là tâm linh.
Bia đá đạo hữu: “! ! !”
“Lúc trước Bạch tiền bối có nhắc nhở ta, bảo ta có thời gian thì thu xếp chuyện ở hiện thế một chút. Vốn tưởng rằng là chuyện rất dễ dàng…” Tống Thư Hàng nói rồi mở nhóm Cửu Châu số 1 ra, liên lạc với Hoàng Sơn tiền bối.
“Thư Hàng, tìm ta có việc gì?” Hoàng Sơn tiền bối trả lời.
Tống Thư Hàng: “Hoàng Sơn tiền bối, ta muốn nhờ ngươi cho ta mượn một ít clone, mượn chừng ba mươi cái là được.”
Hắn chuẩn bị dùng hơn ba mươi clone này để tạo ba nhóm chat.
Lại kéo ba người bạn cùng phòng mỗi người vào một nhóm...
Kết quả như thế nào thì phải xem phúc phần của chính bọn họ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận