Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 296: Đơn giản như này, cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy!

Chương 296: Đơn giản như này, cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy!
Nhưng bây giờ, trên người của tiếp viên hàng không nọ chẳng có ánh lửa nào bùng lên hết.
Lẽ nào đã bỏ lỡ cơ hội rồi sao? Cô tiếp viên béo béo kia nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, màn sáng trên cánh cửa lại hiện lên một hàng chữ khác: [Đừng có ấn ta nữa, ấn nữa là ta sẽ trở mặt đấy!]
Cô tiếp viên hàng không béo kia bị dọa sợ hết hồn, bây giờ cô ta thật sự bị dọa sợ chết khiếp, nhảy dựng về phía sau, Thổ Ba đứng sau lưng cô ta thiếu chút nữa đã bị xô ngã ra đất.
Ước chừng hơn hai phút đồng hồ sau, cánh cổng kim loại nặng nề phía trước từ từ kéo lên.
Có điều cánh cổng này cũng không hoàn toàn mở ra hết, chí kéo lên tới độ cao khoảng hai thước thì dừng lại.
Độ cao cỡ hai thước như thế này cũng đủ cho mọi người đi vào —— nhưng mà lúc bước qua cánh cổng này thì vẫn làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi. Cánh cổng kim loại khổng lồ như vậy treo lơ lửng trên đỉnh đầu, cảm giác sơ sẩy một cái thôi là nó sẽ rớt thẳng xuống ấy, nếu lỡ mà nó rơi xuống thật... thì người đứng bên dưới sẽ chết thảm lắm, có khi lại trực tiếp bị đè nát bét luôn ấy chứ?
Vậy nên các hành khách đều bước qua cánh cửa thành treo lủng lẳng trên cao, sợ mình chạy chậm thì cánh cửa sẽ rơi xuống mất.
……
Sau khi bình yên vô sự đi qua cổng thành xong, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Sau đó mọi người đều tò mò nhìn vào bên trong thành.
Bên trong cổng thành là một con đường rộng tít tắp, kéo thẳng vào bên trong. Hai bên đường trồng những cây cổ thụ cao hơn mười mét, còn có cả một dòng suối nhỏ trong veo….
Mà đứng bên cạnh cánh cổng thành này, có một lão giả mặc đồ cổ trang đứng chờ, giống như lão giả đã đứng đây đợi mọi người từ lâu rồi.
Sau lưng lão giả còn có mười lăm người đàn ông cường tráng khỏe khoắn.
“Hoan nghênh các vị anh hùng đến từ phương xa làm khách ở nơi này của chúng ta!”
Lão giả mặc đồ cổ trang nghênh tiếp nhiệt tình, bắt đầu từ Joseph đứng đầu tiên, sau đó bắt tay toàn bộ mọi người vô cùng nhiệt tình..
Lão giả này quá nhiệt tình như vậy, để cho mọi người ở đây trong lúc nhất thời đều không kịp thích ứng.
Tới cuối cùng, khi lão giả mặc quần áo cổ trang kia nắm lấy tay của Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng thoáng nhíu mày lại —— nhãn khiếu của hắn đã mở, cho nên có thể thấy được một vài chi tiết nhỏ.
Hắn chú ý tới, ban nãy, khi lão giả này nắm tay từng người hành khách, tư thế, nụ cười, ngữ khí toàn toàn giống hệt nhau!
Đặc biệt là khi lão giả mặc đồ cổ trang luôn miệng nói: 'Hoan nghênh, hoan nghênh’ ngay cả tiết tấu nhanh chậm và ngữ khí gần như không hề thay đổi gì.
Loại cảm giác này không khỏi khiến Tống Thư Hàng nhớ lại cái giọng nói lặp đi lặp lại phát ra từ trên tường thành khi nãy —— hành động của lão giả mặc đồ cổ trang này giống hệt như kiểu được lập trình sẵn như thế!
Sau khi bắt tay Tống Thư Hàng xong, lão giả kích động nói:
“Cảm tạ các vị anh hùng, cũng nhờ các ngươi đã giúp chúng ta ngăn chặn đợt tấn công của bầy chim ưng kia!”
Nói xong hắn dùng sức vỗ tay thật mạnh.
Mười lăm người đàn ông cao to mạnh khỏe sau lưng của hắn cũng vỗ tay thật mạnh.
Cảm giác quái dị trong lòng Tống Thư Hàng lại càng rõ ràng thêm—— lúc mười lăm người đàn ông mặc đồ cổ trang kia vỗ tay, động tác giơ tay, chạm tay đều giống hệt nhau như khuôn đúc, giống như những người máy tinh vi vậy.
“Xin ông chớ khách khí, chúng ta cũng chỉ là tự bảo vệ bản thân mà thôi.”
Tống Thư Hàng thử thăm dò —— hắn vẫn hoài nghi không biết cái 'hòn đảo thần bí’ to lớn này có phải là thứ giống như thực tại ảo hay không, Cho nên hắn mới thử thăm dò, để xem lão giả trước mặt này có đáp lời với mình hay không?
Nếu như đối phương chỉ nói phần của mình mặc kệ câu hỏi của hắn thì đây rất có thể chính là thực tại ảo.
“Dù thế nào đi nữa thì mọi người cũng vẫn là anh hùng, chúng ta rất lấy làm cảm kích!”
Lão giả đối đáp rất nhanh. Sau đó, lão giả mặc đồ cổ trang lại nói thêm: - Không biết các vị có đồng ý cho chúng ta làm thịt mấy con súc sinh kia hay không, mặc dù mấy con súc sinh đó luôn làm phiền chúng ta. Nhưng chúng nó quả thật là món ngon rất hiếm có đấy. Các anh hùng vừa đi đường mệt nhọc, đúng lúc cũng cần thịt của những con súc sinh kia tẩm bổ một chút, giảm bớt mệt mỏi.
“Thế thì lão nhân gia cứ thoải mái làm chủ đi, đúng lúc chúng ta cũng đang đói bụng đây. Ngoài ra, xin lão nhân gia ngài có thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ để mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát được hay không?”
Tống Thư Hàng lại hỏi dò lần nữa..
“Không thành vấn đề, trong tòa thành này cái gì không có, chứ chỗ nghỉ thì muốn bao nhiêu cũng có hết.”
Lão giả mặc đồ cổ trang cười ha hả —— tuy rằng tòa thành này rất lớn, nhưng phần lớn đều bỏ trống mà thôi.
Trong lúc nói chuyện, lão giả mặc đồ cổ trang nhẹ nhàng phất tay một cái, mười lăm ngươi đàn ông cường tráng kia lập tức tiêu sái đi ra khỏi thành, trong đó mười người phân làm hai tổ, khiêng hai con chim ưng to tướng bị Tống Thư Hàng giết chết. Còn năm người khác đi dọc theo về phía bên trái tường thành, chắc muốn mang con chim ưng đầu tiên mà Tống Thư Hàng đã giết.
“Xin mời các vị anh hùng đi theo ta, ta dẫn các vị đi vào nơi nghỉ ngơi.”
Lão giả mặc đồ cổ trang lại nói, sau đó xoay người đi tít ở phía trước.
Tất cả hành khách còn lại đều nghi hoặc nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đáp:
“Đi theo đi, thật vất vả lắm chúng ta mới vào thành được, đương nhiên chúng ta phải đi vào một chuyến rồi.”
…..
Dọc theo đường đi, lão giả mặc đồ cổ trang vẫn tràn đầy nhiệt tình như trước, lúc dẫn đường, còn không ngừng giới thiệu về tòa thành cổ tráng lệ này với Tống Thư Hàng.
lão giả mặc đồ cổ trang giới thiệu rất kỹ càng, thậm chí ngay cả một tấm bia đá trong tòa cổ thành đều được hắn kể ra lai lịch rõ ràng, bao gồm cả những lịch sử liên quan tới nó nữa—— hành khách bên cạnh không ai xen mồm nói vào được.
Tống Thư Hàng và lão giả vừa nói vừa cười, gật đầu phụ họa.
Sau đó... nói mãi nói mãi, đột nhiên, Tống Thư Hàng mỉm cười lên tiếng nói:
“Lão nhân gia, ngươi có đi đại tiện không?”
“Ha ha, quả nhiên tiểu hữu cũng cho là như vậy à.”
Lão giả mặc đồ cổ trang vuốt râu cười.
Đối thoại…. không khớp rồi!
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, hỏi vấn đề lại càng thêm thất lễ:
“Lão nhân gia, mẹ người có phải là khỉ không?”
Những lời này, Tống Thư Hàng nói rất mơ hồ, với lại tốc độ cũng hơi nhanh —— nếu như có vấn đề thì hắn có thể vin cớ nói rằng mình buột mồm nói bậy, vốn đang định hỏi ‘lão nhân gia, chỗ các ngươi có con khỉ nào không?’ mới đúng.
Tất cả hành khách đứng bên cạnh đều ngây ra, không biết Tống Thư Hàng đang làm gì.
Thế nhưng, lão giả mặc đồ cổ trang giống như không nghe thấy những lời mà Tống Thư Hàng vừa mới nói vậy, vẫn nở nụ cười như cũ.
Lão còn nhiệt tình kéo tay của Tống Thư Hàng, tiếp tục thân thiết giới thiệu về một phiến liễu trước mặt với Tống Thư Hàng:
“Tới đây, anh hùng, ngươi xem cây liễu kia mọc tốt không. Đừng xem thường bọn nó nhé, bọn nó đã có lịch sử lâu đời hơn một trăm năm rồi đấy, nghe nói mỗi năm hái chồi non của nó xuống, phối chung với vài loại dược liệu khác thì có thể chế thành một loại diệu trả có tác dụng cường thân kiện thể đấy.”
Câu hỏi ban nãy bị lơ rồi à? Nhưng đoạn đối thoại này… vẫn có vấn đề.
Trong lòng Tống Thư Hàng có chút áy náy, lại làm ra vẻ nhiệt tình, nói thử:
“Cha của ngươi là đại tinh tinh.”
“Ha ha ha, anh hùng cũng thấy gốc cây này rất tốt đúng không?”
Lão giả mặc đồ cổ trang vui mừng vuốt râu.
Tống Thư Hàng gật đầu, vẻ mặt khen ngợi:
“Ngươi là khỉ ngựa.”
“Ha ha ha, anh hùng nói có đạo lý a!”
Lão giả cười trả lời.
Tất cả hành khách đứng bên cạnh đều choáng váng, bọn họ ngoáy lỗ tai, không biết là Tống Thư Hàng lên cơn điếc hay là lão giả mặc đồ cổ trang kia lên cơn nữa? Hay có khi nào cả thế giới đều điếc hết cả rồi không?
Quả nhiên, đối thoại đã bị phá hỏng rồi.
Tống Thư Hàng dùng sức xoa xoa khuôn mặt, quả nhiên lão giả mặc đồ cổ trang trước mắt này có vấn đề... rõ ràng hắn đang vận chuyển theo một trình độ được dựng sẵn.
Lúc ở cổng thành, ông ta có thể đối đáp lưu loát như thế, rõ ràng là giống như kiểu mấy robot trò chuyện nhận diện mặt, sẽ căn cứ vào những những từ ngữ mấu chốt, lại thêm vẻ mặt của đối tượng, sau đó sẽ chọn lời trả lời chính xác.
Sau khi vào thành xong, lão giả mặc đồ cổ trang bắt đầu mở ra hình thức giới thiệu về tòa thành cổ. Dọc theo đường đi không ngừng giới thiệu về những thứ ở bên trong tòa thành cổ với bọn họ, khiến cho bọn họ không thể nói chen vào được.
Dù cho không phải là thực tại ảo thì có thể lão giả mặc đồ cổ trang này cũng là một thứ tương tự như khôi lỗi có trí năng.
Mà thôi, bắt nạt một con người máy trò chuyện thế này căn bản chẳng có chút cảm giác thành tựu gì hết.
Cứ trực tiếp hỏi về chuyện mình muốn biết luôn cho rồi.
“Lão nhân gia, ta muốn hỏi một chút, những hành khách chọn đáp án YES ở cổng thành thì sẽ được đưa thẳng về nhà à?”
Tống Thư Hàng hỏi dò.
“Đáp án trên cổng thành gì? Đó là cái gì thế?”
Lão giả mặc đồ cổ trang quay đầu lại, hỏi với vẻ nghi hoặc.
Lẽ nào…. Lão giả mặc đồ cổ trang không có quyền trả lời về vấn đề này à?
Tống Thư Hàng lại hỏi tiếp:
“Vậy lão nhân gia này, chúng ta phải làm sao thì mới có thể rời khỏi nơi này đây?”
Lần này, tất cả các hành khách đều nhìn về phía này với ánh mắt mong ngóng.
“Rời khỏi nơi này à?”
Lão giả mặc đồ cổ trang chỉ vào tòa tháp cao nhất ở trong thành cổ:
“Có nhìn thấy tòa tháp cao cao đó chứ? Ở đó có một trung tâm giao dịch lớn, mặc kệ là ai, đều có thể dùng thứ gì đó trên người của mình để vào đó giao dịch, hòng đổi lấy thứ mà mình muốn. Không lừa trên gạt dưới, tuyệt đối trao đổi ngang giá!”
“Có thể đổi được cơ hội rời khỏi nơi này ở trong đó sao?”
Tống Thư Hàng lập tức hỏi tới.
Lão giả mặc đồ cổ trang lắc đầu:
“Đã nói là không lừa già gạt trẻ, trao đổi đồng giá, thì sao có thể dùng cơ hội rời khỏi nơi đây để uy hiếp người ta được? Chỉ cần hoàn thành một lần giao dịch ở trong tòa tháp cao đó thì mặc kệ là giao dịch gì cũng được, chỉ cần làm xong thì có thể rời khỏi nơi đây được rồi.”
Tống Thư Hàng ngây ra.
Đơn giản như vậy thôi á?
Nếu đơn giản như vậy... thì tại sao các tền bối ở trong nhóm Cửu Châu Số 1 lại gặp phải đủ loại kiếp nạn trên hòn đảo thần bí này như thế, tuy rằng chẳng bị vết thương nặng gì, nhưng cũng trải qua mấy trận ác chiến luôn ấy chứ.
Cuối cùng còn rơi vào kết cục tự mình phong ấn ký ức để rời khỏi nơi này nữa là sao? Lẽ nào nơi các tiền bối tiến vào không phải cùng một chỗ với mình sao? Hay có khi nào kiểu mở phó bản của các tiền bối không đúng?
“Chúng ta đến rồi, đây này là nơi lão phu cai quản, mọi người có thể tùy ý ở lại trong các phòng ốc ở chỗ này. Một lát nữa, đợi mấy người trẻ tuổi kia làm thịt nhổ lông lũ súc sinh kia xong rồi thì ta sẽ trổ tài cho mọi người nếm thử.”
lão giả mặc đồ cổ trang cười ha hả nói, còn làm một động tác xào rau nữa.
“Làm phiền lão nhân gia rồi.”
Tống Thư Hàng đáp lời.
Mặc dù chỉ là một nhân vật trí năng mà thôi, thế nhưng đúng là làm được đại ân cho mọi người, để bọn họ biết cách quay về… đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút, khôi phục thể lực với tinh thần lực xong, hắn có thể đi tìm hai anh em Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương về đây, sau đó thông qua tòa tháp cao kia để rời khỏi đây.
- Như vậy, xin mời các anh hùng nghỉ ngơi thật tốt, lão phu tạm thời không quấy rầy mọi người nữa.- lão giả mặc đồ cổ trang nhiệt tình cười nói.
Mọi người cũng khách khí nói vài câu với lão giả.
Lão giả mặc đồ cổ trang xoay người định rời khỏi, thế nhưng... sau khi đi được hai bước thì hắn đột nhiên dừng lại.
Sau đó, hắn đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng, cầm lấy tay của Tống Thư Hàng, nhiệt tình lắc lắc.
Đồng thời, hắn dùng thanh âm chỉ có mỗi mình Thư Hàng mới có thể nghe thấy để nói:
“Hoan nghênh đã tới thiên giới đảo, Tống, Thư, Hàng. Mong ngươi chơi vui vẻ.”
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì đờ người ra, vị lão giả trước mắt này không phải là robot trí năng à? Còn nữa, lúc đọc lên mình ra lại phải nhấn giọng từng chữ như thế là sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận