Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1870: Không Có Thiên Địch

Chương 1870: Không Có Thiên Địch
“Thân là nghìn năm đệ nhất thánh, ngươi phải tự tin một chút. Đến lúc đó ngươi có thể dùng thân phận khách quý tham dự hội nghị thường niên của Thiên Hà Tô thị.”
Tô thị A Thập Lục cười nói.
“Nhưng cô và A Thất tiền bối cũng biết ta là nghìn năm đệ nhất thánh rởm mà.”
Tống Thư Hàng cười to.
Tô thị A Thập Lục:
“Trong chư thiên vạn giới, ngoài các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 chúng ta và mấy người bạn đặc biệt của ngươi ra, có ai biết ngươi là Huyền Thánh rởm đâu?”
“Nghe cô nói vậy, ta đột nhiên phát hiện danh hiệu Bá Tống Huyền Thánh này rất hữu dụng.”
Tống Thư Hàng nhìn Tô thị A Thập Lục:
“Vậy đến lúc đó ta nhất định sẽ đến.”
“Hứa rồi đấy nhé.”
Tô thị A Thập Lục cười tươi như hoa, ánh trăng chiếu lên người cô, sừng nhỏ trên đầu lấp lánh ánh sáng.
Vừa đáng yêu lại vừa đẹp.
“ Ừ, không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Mà này, nếu ta bán danh hiệu nghìn năm đệ nhất thánh, không biết sẽ bán được bao nhiêu linh thạch nhỉ?”
Tô thị A Thập Lục:
“...”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ở đằng xa đột nhiên vang lên tiếng hát lanh lảnh cùng với tiếng đàn rộn ràng.
Tiếng hát là tiếng của Hằng Hỏa Chân Quân, hắn hát theo cách ngâm xướng kinh thi. Nhưng có thể là do cách hơi xa, cũng có thể là do Hằng Hỏa Chân Quân uống say rồi nên bị líu lưỡi, lúc hắn hát, ca từ nghe không rõ lắm.
Chỉ có thể nghe âm điệu đoán ra đây là một bài hát khí phách hào hùng, tiếng hát không ngừng lên cao làm người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Còn có tiếng đàn kia nữa, phối hợp với lời ca không chê vào đâu được.
“Là Hằng Hỏa tiền bối và Linh Điệp tiền bối.”
Tô thị A Thập Lục nói.
Từ lâu đã nghe nói trình độ âm luật của Linh Điệp tiền bối cực cao, một số kiếm thuật của Linh Điệp đảo đều có bí quyết kết hợp sóng âm rất tài tình.
Đây là lần đầu tiên Tô thị A Thập Lục nghe thấy tiếng đàn của Linh Điệp tiền bối.
Tiếng đàn còn êm tai hơn cả tưởng tượng của cô.
“Nếu Linh Điệp tiền bối và Hằng Hỏa tiền bối đã hát... vậy có phải Tạo Hóa tiền bối cũng sắp cất tiếng hát rồi không?”
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ ra Tạo Hóa Pháp Vương đang ở chung chỗ với Linh Điệp tiền bối.
Lúc này nói không chừng còn có thể cấp cứu một chút!
“Tạo Hóa Tiên Tử, Chờ Đợi Và Lời Hứa Tiên Tử, nhờ vào hai cô đấy!”
Tống Thư Hàng kêu lên.
Tạo Hóa Tiên Tử có thể làm giảm lực sát thương trong tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương, còn @#%× Tiên Tử có thể phối hợp với Tạo Hóa Tiên Tử, nhận nhiệm vụ hỗ trợ.
Lần này hai vị tiên tử nghe lời chui ra.
Tống Thư Hàng lại vung tay lên, triệu hồi tiên cầm Nhạn Vĩ Tiên Sinh trong tổ hợp pháp khí tam thập tam thú rồi ném cho @#%× Tiên Tử.
Hai vị tiên tử chạy nhanh đến hiện trường.
Hắn cũng chỉ làm được vậy thôi.
“Hai chúng ta nên tránh xa một chút.”
Tống Thư Hàng nói với Tô thị A Thập Lục.
Nếu ở chỗ này còn nghe thấy tiếng hát của Hằng Hỏa tiền bối, vậy có nghĩa là nơi này còn nằm trong phạm vi bao phủ bởi tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương.
Tô thị A Thập Lục nhớ lại tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái nhợt, cô gật đầu đồng ý.
Nhưng đúng lúc này, ở đằng xa có một bóng người chạy nhanh về phía Tống Thư Hàng và A Thập Lục.
“Tống tiền bối, thì ra ngươi ở đây.”
Là Vũ Nhu Tử, cô chạy như bay đến bên cạnh Tống Thư Hàng:
“Tống tiền bối, Tạo Hóa tiền bối sắp hát rồi, chúng ta đi chung nhé?”
Vũ Nhu Tử còn nhớ chỉ có cô và Tống Thư Hàng là fan chân chính của Tạo Hóa Pháp Vương.
Trong buổi liveshow lần trước, mọi người đều vì tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương có tác dụng ‘phá tâm ma’ mới đến nghe, chỉ có cô và Tống Thư Hàng thật sự thưởng thức được sức hút trong tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương.
“Lần này ta không đi đâu.”
Tống Thư Hàng cười trừ nói.
“Ô~~ tiếc thật, vậy ta đi trước đây.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp.
Nói xong, cô đưa tay điểm vào cái bóng của Tống Thư Hàng.
Vũ Nhu Tử da đen chui ra.
“Bản thể, ta không đi đâu!”
Vũ Nhu Tử da đen sợ đến mức khuôn mặt đều bạc màu.
Tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương tạo ra lực sát thương cực mạnh đối với tâm ma, cô không muốn nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương chi phối.
“Ta có bảo ngươi đi nghe hát đâu, ngươi không có năng lực thưởng thức. Ngươi đến phòng bếp giúp Bắc Hà tiền bối làm tâm ma hóa hình hoàn toàn đi. Ta vừa nghe thấy tiếng hát, biết Tạo Hóa tiền bối sắp hát nên không nhịn được chạy ra ngoài.”
Vũ Nhu Tử thè lưỡi giải thích.
“Được thôi, nhiệm vụ nặng nề này cứ giao cho ta.”
Vũ Nhu Tử da đen khôi phục màu sắc vốn có, cô gật đầu thật mạnh sau đó chạy về phía phòng bếp.
“Vậy chào Tống tiền bối, lát nữa gặp lại.”
Vũ Nhu Tử vẫy tay chào rồi chạy dọc theo bờ biển, đi theo tiếng đàn của cha và tiếng hát của Hằng Hỏa Chân Quân.
“Lúc nào Vũ Nhu Tử cũng tràn đầy sức sống như thế.”
Tô thị A Thập Lục nói.
“ Ừ.”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Xét về một số mặt nào đó, cô ấy có thể là tồn tại đáng sợ nhất trong nhóm Cửu Châu số 1. Bất kể phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối hay tiếng hát của Tạo Hóa Pháp Vương đều không thể làm cô ấy sợ hãi. Phải nói thế nào nhỉ... À đúng rồi, cứ như Vũ Nhu Tử không hề có ‘thiên địch’ vậy.”
Đa số giữa các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 có một loại quan hệ tương sinh tương khắc kỳ diệu.
Hoàng Sơn tiền bối là người đứng đầu một nhóm nhưng Đậu Đậu lại khiến ngài ấy phải hao tâm tổn trí, song Diệt Phượng Công Tử lại là khắc tinh của Đậu Đậu.
Cuồng Đao Tam Lãng hầu như không sợ trời không sợ đất, chỉ cần không chết sẽ tự chạy đi tìm đường chết, nhưng bí cảnh chậm chạp của Bạch tiền bối lại có thể làm hắn vừa nghe thôi đã biến sắc.
Bản thân Tống Thư Hàng mắc chứng sợ tốc độ + sợ độ cao nghiêm trọng, bây giờ theo tu vi tăng lên, chứng sợ độ cao chứng đã tốt hơn nhiều.
Chỉ có mỗi mình Vũ Nhu Tử là khác, đến giờ vẫn chưa có bất kỳ thứ gì có thể làm cô ấy ‘sợ hãi’.
Dù là phi kiếm dùng một lần, tiếng hát linh hồn của Tạo Hóa Pháp Vương, bí cảnh hành hạ người hay tâm ma không tu sĩ nào muốn đối mặt, cô đều có thể tìm được niềm vui từ chúng, thậm chí còn cảm thấy chơi rất vui rất kích thích. Ngay cả ánh nhìn mang thai mà mọi người trong chư thiên vạn giới đều sợ cũng mất tác dụng khi tác động lên người cô.
Không có thiên địch, cô cứ tự do trưởng thành.
Trong lúc hai người khi nói chuyện lại có một thành viên trong nhóm lướt nhanh qua bên cạnh Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục.
“Sư huynh sắp hát rồi ư? Cho ta ba mươi giây, ta đến ngay đây.”
Là Thôn Vân Tăng tiền bối, sư đệ của Tạo Hóa Pháp Vương, cũng là người đã cải biên tiểu thuyết của Cao Mỗ Mỗ thành kịch bản phim giúp Tống Thư Hàng lúc trước.
Chỉ thấy Thôn Vân Tăng tiền bối cầm một pháp khí hình cầu chạy như điên.
Lúc lướt qua bên cạnh Tống Thư Hàng, hắn đột nhiên dừng lại:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi biết chỉnh âm không?”
Tống Thư Hàng lắc đầu.
“Thôi kệ... đến đây đến đây, đi theo ta.”
Dứt lời, Thôn Vân Tăng tiền bối kéo Tống Thư Hàng chạy đi.
Tô thị A Thập Lục dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải đi theo Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“???”
Hắn không phản kháng Thôn Vân Tăng tiền bối, chỉ tò mò hỏi:
“Tiền bối ngài kéo ta làm gì thế?”
“Hôm nay ta giới thiệu cho ngươi biết một món pháp khí thần kỳ.”
Thôn Vân Tăng tiền bối nói:
“Có pháp khí này rồi, tiếng hát của sư huynh ta sẽ trở nên êm tai hơn.”
“Chỉnh âm ư?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
“Đúng vậy, đây là một pháp khí thiết bị điều âm tiên tiến, hơn nữa ta đã học tập kỷ xảo chỉnh âm từ một vị tên là Bách Vạn Niên Tân, hôm nay chính là lúc ta bộc lộ tài năng.”
Thôn Vân Tăng nói.
Tống Thư Hàng:
“Vậy tiền bối kéo ta đi theo làm gì?”
“Để đề phòng biến cố, thêm một bảo hiểm.”
Thôn Vân Tăng đáp:
“Lát nữa ta sẽ cột một sợi dây vào chân, nếu ta chỉnh âm thất bại, ngã gục trước tiếng hát của sư huynh, phiền Tống Thư Hàng tiểu hữu hãy kéo sợi dây mang ta ra ngoài. Xin tiểu hữu hãy giúp ta.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận