Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2208: Long uy cường hóa mỗi tháng chỉ sử dụng được một lần

Chương 2208: Long uy cường hóa mỗi tháng chỉ sử dụng được một lần
Học thì phải đi đôi với hành mới vui chứ.
Trên thế giới này làm gì còn chuyện vui hơn vừa mới học được tri thức mới thì đã có cơ hội thực hành ngay?
Bây giờ Tô Thị A Thập Lục đang áp dụng tri thức vào thực hành ngay tắp lự.
Đầu tiên, cô nhai nát Tích Cốc đan, sau đó đỡ Tống Thư Hàng dậy, cúi người dán mặt về phía hắn.
“Từ… từ từ đã!” Vũ Nhu Tử da đen bên cạnh nói.
Trực giác của tâm ma mách bảo cô rằng Tô Thị A Thập Lục làm thế có hơi không ổn.
Cọng tóc ngố của Sở Các Chủ: “…”
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Thực tế thì Tô Thị A Thập Lục đang cực kì căng thẳng. Trái tim công đức đập liên hồi như múa, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung ra.
Vất vả lắm cô mới gom đủ dũng khí để kề sát lại bên Tống Thư Hàng. Cô biết chuyện mà mình sắp làm, hơn nữa đã chuẩn bị trong lòng từ lâu.
Nhưng khi nhìn thấy mặt Tống Thư Hàng thật thì động tác của cô bắt đầu lag, không sao trôi chảy như cô lúc thường được.
Đặc biệt khi Vũ Nhu Tử da đen ở bên cạnh cất tiếng gọi thì lại càng khiến cô luống cuống hơn.
“Nếu bây giờ Tống Thư Hàng đột nhiên tỉnh lại…”
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Tô Thị A Thập Lục.
Sau đó…
Suy nghĩ này như đã kích hoạt một “điều kiện” nào đó, đạt thành hiệu quả như ước nguyện với ngôi sao may mắn. Thế là điều ước của cô… lập tức thành hiện thực luôn.
Tống Thư Hàng đang hôn mê đến vả mặt còn không tỉnh đột nhiên mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Tô Thị A Thập Lục: “…”
Tóc ngố của Sở Các Chủ thắt nút lại.
Bạch long tỷ tỷ thở dài não ruột trong lòng.

Tống Thư Hàng đang lĩnh hội đao ý “nhân đao” từ đại lão rồng đốm two.
Sau khi đao ý này được chém ra thì còn một phần nhỏ vẫn lưu lại trong cơ thể hắn.
Hắn không mong có thể lĩnh hội triệt để đao ý này, chỉ cần tìm hiểu được một chút sơ sơ là tốt rồi. Hắn rất tự hiểu lấy mình, đao ý cấp chúa tể Cửu U không phải là thứ mà tiểu tu sĩ như hắn có thể ngộ ra được.
Trong quá trình lĩnh hội đạo đao ý này, cả thể năng, linh lực trong thể nội và tinh thần lực của hắn đều không ngừng tiêu hao.
Nếu không phải thần thức và tinh thần lực của hắn vừa tiếp nhận “dòng số liệu tưới đầu” của đại lão ba mắt và được cường hóa thì đã không thể chịu nổi tiêu hao khi lĩnh hội đao ý đó.
Nói không chừng khi lĩnh hội được một nửa thì đã nổ não rồi.
Vì tiêu hao quá lớn nên cảm giác đói bụng mới xuất hiện. Tống Thư Hàng bị cơn đói gọi cho tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tô Thị A Thập Lục áp sát tới mình.
Hai má cô căng phồng như định hô hấp nhân tạo cho hắn vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Đáng yêu quá.” Trong đầu Tống Thư Hàng bật ra suy nghĩ ấy.
Tô Thị A Thập Lục phùng má trông như một con hamster nhỏ dễ thương.
Lý trí mách bảo Tống Thư Hàng lúc này phải nhắm mắt lại ngay, giả bộ như mình còn đang hôn mê mới là cách làm chính xác nhất.
Nhưng Tô Thị A Thập Lục đáng yêu quá, khiến hắn không thể không chăm chú nhìn thêm hồi lâu.

“Không chấp nhận được.” Cuối cùng, bạch long tỷ tỷ nhịn hết nổi.
Cô quay đầu rồng lại, giương đôi mắt vàng óng lườm Tống Thư Hàng.
Một năng lực thiên phú bị cô phóng ra, phủ xuống Tống Thư Hàng.
Đây là năng lực thiên phú mà bạch long tỷ tỷ chỉ có thể dùng một lần mỗi tháng – Long uy cường hóa.
Long uy của cô vốn đã là cấp bậc đỉnh tiêm của chân long, lại được thiên phú cường hóa, có thể khiến cả cảnh giới Trường Sinh Giả phải gặp phiền hà.
Đương nhiên khi sử dụng long uy với Tống Thư Hàng thì cô không dùng hết toàn lực, mà chỉ phủ long uy lên người hắn trong một khoảnh khắc mà thôi.
Như vậy có thể bắt hắn ngủ thêm giây lát trong điều kiện tiên quyết là không làm tổn thương đến hắn.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy tầm mắt mình tối sầm. Đây là một trải nghiệm đau đớn tinh thần hoàn toàn mới, là nỗi đau đớn mà thiên phú chịu đựng của hắn còn chưa ghi chép lại.
Đã thế làn sóng xung kích này chỉ kéo dài ngắn ngủi một khoảnh khắc, làm thiên phú chịu đựng đau đớn của hắn thậm chí không kịp lập hồ sơ.
Tống Thư Hàng chớp mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.

“Cô gian lận.” Cọng tóc ngố của Sở Các Chủ truyền âm cho bạch long tỷ tỷ. Thư Hàng tỉnh lại chẳng phải là thú vị hơn ư? Sao lại phải đánh nó hôn mê?
Bạch long tỷ tỷ: “Có giỏi cô cắn ta cái?”
Sở Các Chủ: “…”
Nếu không phải cọng tóc ngố của ta chưa tiến hóa ra răng và miệng thì ta đã cắn vào vảy ngược của cô rồi.

Thấy Tống Thư Hàng lại ngất đi, Tô Thị A Thập Lục vừa thấy hụt hẫng lại vừa âm thầm may mắn.
Nói thật là khi Tống Thư Hàng mở mắt ra thì ý định “mớm thuốc” ban đầu của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng nếu Thư Hàng đã phát hiện ra cô muốn làm gì mà cô bỏ dở nửa chừng thì càng không ổn.
“Ùng ục.” Bụng của Tống Thư Hàng lại phát ra tiếng sôi.
Tô Thị A Thập Lục không do dự nữa, đưa miệng tới theo phương án mà mình đã diễn tập hàng trăm ngàn lần trong đầu.
Lần trước là để chuẩn bị cảm xúc cho quen, lần này cô nhất định phải mớm thuốc cho Tống Thư Hàng vào lúc hắn đang tỉnh táo.

Cọng tóc ngố của Sở Các Chủ nhẹ nhàng xoay tròn.
Cắn thủy tổ kim long là không cắn được, vì tóc ngố không biết cắn người, mà cái đầu của cô thì không rời khỏi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng được.
“Cô đã giở trò thì đừng trách ta phá rối.” Tóc ngố của Sở Các Chủ uốn thành móc câu giữa không trung, âm thầm sử dụng bí pháp.
Mái tóc dài là một phần quan trọng trên thân thể và cũng là vũ khí của Sở Các Chủ. Mỗi sợi tóc của cô đều được tôi luyện bằng linh lực và có thể gửi thần thức vào.
Sau khi bí pháp của cô được kích hoạt, thần thức của Tống Thư Hàng bị lặng lẽ rút ra, chuyển dời sang cọng tóc ngố.
Khi Tô Thị A Thập Lục cúi người áp môi lên, ý thức của Tống Thư Hàng cũng được chuyển sang cọng tóc ngố của Sở Các Chủ, chính hắn thì tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Thần thức của Sở Các Chủ và thần thức của Tống Thư Hàng cụ hiện hóa thành hình người, ngồi xếp hàng trên cọng tóc ngố, dùng góc độ “người thứ ba” để quan sát toàn bộ quá trình Tô Thị A Thập Lục dùng môi mớm thuốc cho hắn.
“Có cảm tưởng gì không, hả Bá Tống tiểu hữu?” Tay phải của Sở Các Chủ nắm hờ, đưa đến bên miệng Tống Thư Hàng, giả vờ làm chiếc micro.
“Phê quá.” Tống Thư Hàng trả lời.
“Trừ chuyện đó ra thì còn cảm tưởng gì không?” Nói xong, Sở Các Chủ lại đưa nắm tay đến bên miệng hắn.
“Lần sau nếu có thể, ta hi vọng sau khi ta bị bạch long tỷ tỷ đánh ngất, Sở Các Chủ lặng lẽ đánh thức ta dậy…” Tống Thư Hàng nói với vẻ thành khẩn.
Sau khi thần thức ly thể thì chỉ có thể ở bên cạnh nhìn thôi.
“Ngươi còn muốn nếm thử mùi vị được người ta mớm thuốc cho nữa à?” Sở Các Chủ hỏi.
“Nếu có cơ hội.” Tống Thư Hàng phối hợp trả lời.
Sở Các Chủ gật đầu rồi chỉ vào mình mà nói: “Vậy để ta phối hợp với ngươi nhé?”
“Tiền bối á?” Tống Thư Hàng nhìn đôi môi đỏ thắm của Sở Các Chủ, tỉnh táo xua tay lia lịa. Rõ ràng đây là một cái bẫy khảo nghiệm, làm sao hắn có thể mắc câu?
Khi Tống Thư Hàng đang xua tay, Sở Các Chủ biến quyền thành chưởng, phẩy nhẹ một cái, thế là hắn bị một luồng lực mềm mại quật ngã xuống đất.
Khi ngã xuống đất, hắn đột nhiên phát hiện ra giữa mình và Sở Các Chủ còn có một thần thức thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận