Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1800: Ta Thích Con Số 6

Chương 1800: Ta Thích Con Số 6
“Bây giờ tu luyện giả nào tiến vào Tán Tài Vương Tọa, hiểu rõ quy tắc của Tán Tài Vương Tọa vừa ngẩng đầu sẽ thấy được Thư Hàng tiểu hữu đang ở tầng chín, bọn họ lại tự tưởng tượng suy diễn một chút là có thể đi đến kết luận Bá Tống là Kiếp Tiên cửu phẩm.”
Diệt Phượng Công Tử nói thêm.
“Nhưng ta mới nhân tiền hiển thánh cách đây không lâu, bình thường chắc chẳng ai tin vào tin nhảm là ta đã tấn thăng Kiếp Tiên đâu.”
Tống Thư Hàng đáp.
Vũ Nhu Tử:
“Ha ha ha, ta nghĩ vấn đề nằm ở chỗ Tống tiền bối ngươi nhân tiền hiển thánh liên tục đấy. Bây giờ có rất nhiều tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đã không tin ngươi là Huyền Thánh bát phẩm rồi.”
Trong những tu luyện giả đang nghị luận bên dưới, có rất nhiều người hoài nghi Bá Tống Huyền Thánh vốn chẳng phải nghìn năm đệ nhất thánh gì cả, mà là một lão Kiếp Tiên không biết dùng thủ đoạn gì hiển thánh lần nữa, cưa sừng làm nghé. Nếu không, làm gì có Huyền Thánh bình thường nhà ai cứ cách một tháng lại hiển thánh một lần như vậy?
“Đặc biệt là trước đó Thư Hàng tiểu hữu ngươi đã đoạt lại ‘Thiên Cương’ từ trong tay tên Thiên Nhân ít nhất là cửu phẩm kia, vậy nên tu luyện giả trong chư thiên vạn giới càng hoài nghi về tu vi thật sự của ngươi.”
Đồng Quái Tiên Sư cũng lên tiếng.
Bây giờ tất cả tu luyện giả không ngừng suy đoán, không ngừng suy diễn ra đủ loại khả năng giải thích hợp lý cho sự thật ‘thật ra Bá Tống Huyền Thánh là Kiếp Tiên’.
Trí tưởng tượng không hạn chế, tư duy bay bổng là thứ rất đáng sợ, chỉ cần tư tưởng bay đủ xa, trên thế giới này không có thứ gì mà khả năng suy diễn tưởng tượng không giải thích được.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn bắt đầu cân nhắc đến chuyện chờ khi tấn thăng Huyền Thánh bát phẩm thật, sau khi nhân tiền hiển thánh có nên giải thích một chút cho bản thân không?
Lúc này Thất Tu Thánh Quân vỗ tay nhẹ mấy cái, truyền âm cho các đạo hữu trong nhóm:
“Được rồi, mọi người đã lấy thứ mình muốn hết chưa? Nếu lấy rồi thì chúng ta ra khỏi Tán Tài Vương Tọa thôi.”
Dù sao mỗi người chỉ có một cơ hội chọn bảo, có ở lại Tán Tài Vương Tọa cũng chẳng làm được gì.
“À chắc lúc nãy Tối Soái Cư Sĩ tiền bối đã nhắc mọi người rồi. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta có thể bắt sống một nhóm Thiên Nhân đến, sau đó ta sẽ khống chế Thiên Nhân để chúng lấy bảo vật cho chúng ta. Thao tác cụ thể ta mới vừa làm thử rồi, chỉ cần dùng Đao Cổ Vô Hình của ta đâm vào eo Thiên Nhân một đao, sau đó dùng niệm lực khống chế chúng là có thể lấy được bảo vật.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Diệt Phượng Công Tử:
“Ơ? Vừa rồi cư sĩ có nhắc à?”
“Có, do Diệt Phượng đạo hữu không chú ý đến thôi.”
Bắc Hà Tán Nhân nói.
Thật ra hắn cũng chỉ nhớ mang máng là có một giọng nói vừa dịu dàng lại quen thuộc nhắc bên tai, nhưng vừa quay đầu lại hắn đã quên mất nội dung vừa nghe thấy. Xem ra công lực của Soái Tra Cư Sĩ lại tăng lên không ít. Gần đây tất cả thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều tu luyện rất khắc khổ.
Nói thật từ khi Bắc Hà Tán Nhân quen biết tất cả đạo hữu đến nay, năm nay là năm mọi người tu luyện chăm chỉ nhất, cảnh giới của từng người không ngừng đột phá, đạo hữu độ kiếp xuất hiện liên tục.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài tiếp tục làm phiền đám Thiên Nhân nào.”
Cuồng Đao Tam Lãng cười to nói.
Lúc này Hoàng Sơn Tôn Giả chau mày:
“Trễ rồi.”
Chỉ thấy ở lối vào Tán Tài Vương Tọa, cả đám Thiên Nhân tràn vào.
“Yêu Mộng Thánh Quân và tu luyện giả thuộc gia tộc Bạch Bích Tam Sinh Đao thua rồi ư?”
Cuồng Đao Tam Lãng nghi hoặc nói.
Không đến mức đó chứ, với thực lực của Yêu Mộng Thánh Quân và gia tộc Bạch Bích Tam Sinh Đao, không lý nào lại thua nhanh như vậy.
“Có thể là do tên Thiên Nhân có cảnh giới thấp nhất là cửu phẩm kia lại ra tay.”
Thất Tu Thánh Quân nói:
“Tất cả mọi người tập họp ở tầng sáu.”
Trước khi rời khỏi tầng chín, Tống Thư Hàng gọi mỹ nhân rắn công đức ra, để cô ấy thử xem có thể lấy một món bảo vật trong tầng chín hay không.
Nhưng rất đáng tiếc, mỹ nhân rắn công đức bị ngầm thừa nhận là một thể với Tống Thư Hàng, không thể lấy bảo vật ở tầng chín nữa.
“Tiếc thật.”
Tống Thư Hàng than thở.
Hắn xoay người nhảy từ tầng chín xuống, tiến vào tầng tám.
Bảo sơn ở ngay trước mặt lại không thể mang bảo vật đi, tuy rất đáng tiếc nhưng vào thời khắc quan trọng không thể để sự tham lam làm mờ mắt được. Thân là tu sĩ, chút đạo tâm này vẫn phải có.
“Tính ra tiểu m Trúc có thể lấy một món bảo vật ở tầng tám, trên người cô bé cũng có thánh ấn và thánh hào.”
Tống Thư Hàng nói.
“Bảo vật ở tầng tám nhiều hơn tầng chín gần một nửa, nhưng bảo vật có giá trị cao đều bị người khác lấy hết rồi, nhóm đạo hữu tiền bối kia của ngươi tinh mắt đấy.”
Quy tiền bối khen ngợi.
Trong số những thành viên tiến vào tầng tám thuộc nhóm Cửu Châu số 1, trừ Thất Tu và Linh Điệp ra thì những người khác đều là Cổ Thánh dỏm.
Vũ Nhu Tử cười nói:
“Bởi vì ta, a cha ta cùng với Thất Tu tiền bối đang giúp mọi người chọn lựa, bọn ta cố gắng chọn ra hết những bảo vật thuộc hàng tinh phẩm có ở đây.”
“Thôi thì tùy duyên vậy!”
Tống Thư Hàng chuyển tiểu m Trúc từ trong thế giới hạch tâm ra rồi nói:
“Tạo Hóa Tiên...”
“Cái gì?”
Hóa Pháp Vương đứng cách đó không xa đột nhiên lên tiếng.
Tống Thư Hàng:
“Tử.”
“I i i a ngốc.”
Tạo Hóa Tiên Tử chui từ trong cơ thể tiểu m Trúc ra.
Tạo Hóa Pháp Vương:
“...”
“Chào~ đần~”
Tạo Hóa Tiên Tử vẫy tay chào Tạo Hóa Pháp Vương, sau đó lại giơ lên hai ngón tay lên chắc là tỏ ý muốn chơi hai ngày nữa mới về?
“Phiền tiên tử ôm tiểu m Trúc giúp ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Tạo Hóa Tiên Tử vươn tay ôm lấy Lý m Trúc.
Tống Thư Hàng tiến lên vác cả tiểu m Trúc và Tạo Hóa Tiên Tử lên, xoay một vòng ngay tại chỗ rồi ném hai người đi.
“A a a, a ngốc~ a ngốc~ a~ ngốc~”
Tạo Hóa Tiên Tử hét lớn.
Quy tiền bối:
“...”
Đây là phương pháp tùy duyên mà ngươi nói đấy à? Duyên quái gì thế này!
Cuối cùng Tạo Hóa Tiên Tử và tiểu m Trúc rơi xuống bên cạnh một pháp khí hình đàn tỳ bà.
Tay của tiểu m Trúc đụng trúng mặt trên đàn tỳ bà, vỗ ra tiếng.
Tạo Hóa Tiên Tử ôm lấy m Trúc và đàn tỳ bà.
Cô bất giác đưa tay gẩy nhẹ dây đàn tỳ bà, tiếng tỳ bà êm tai vang lên.
“Nhìn đi, duyên đến rồi.”
Tống Thư Hàng nói với vẻ nghiêm túc.
Mí mắt Quy tiền bối giật liên hồi:
“Duyên của nhà ngươi đều nhờ ăn ké như vậy mà ra à?”
“Ha ha ha, dù sao ta cũng là Tống *cái gì cũng có thể ké* Thư Hàng mà.”
Tống Thư Hàng tự giễu.
Nhỏ như tiệm cho thuê sách, lớn như thiên kiếp, kỳ ngộ, cái chết, pháp tắc, thậm chí ngay cả thiên phạt hắn cũng có thể ăn ké một chút huống chi là duyên phận, tại sao lại không thể?
Ở phía đối diện, Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu, cô lại vươn tay muốn cầm lấy pháp khí hình cây bút ở bên cạnh. Nhưng cũng giống như mỹ nhân rắn công đức, cô không thể lấy pháp khí.
Hình thái tồn tại của các cô không được tính là một cá thể độc lập.
Tống Thư Hàng lại đưa tiểu m Trúc và tỳ bà về thế giới hạch tâm.
Thân thể Lý m Trúc được chuyển vào Điện Công Đức để nghỉ ngơi.
Tạo Hóa Tiên Tử lẳng lặng ôm đàn tỳ bà, lẳng lặng ngẩn người bởi cô có cảm giác cô có thể chơi nhạc cụ này rất giỏi.
Vì vậy cô đặt tay lên đàn tỳ bà năm dây rồi gẩy nhẹ, bắt đầu đánh đàn theo bản năng.
Tiếng nhạc vang lên, lấy công đức điện làm trung tâm, truyền khắp thế giới hạch tâm.
Ma thú bị chuyển vào thế giới hạch tâm được tiếng đàn trấn an, không nóng nảy nữa, chúng lẳng lặng an cư trong khu vực mà ‘tiểu trợ thủ hạch tâm’ đã phân cho chúng.
“Ta~ giỏi nhất~”
Tạo Hóa Tiên Tử hài lòng ca hát.
************
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 tập hợp ở tầng sáu.
Cửa vào Tán Tài Vương Tọa đã bị đám Thiên Nhân chen chật cứng, nước cũng chảy không lọt.
Lúc này nếu muốn đi ra ngoài phải chém giết Thiên Nhân mở ra một con đường.
“Chờ Thiên Nhân đi vào gần hết rồi, chúng ta lại rời đi.”
Thất Tu Thánh Quân lên tiếng.
Cuồng Đao Tam Lãng xoa cằm:
“À mà trong Tán Tài Vương Tọa có cho phép chiến đấu không?”
“Hẳn là cho, trước đó ta còn dùng Đao Cổ Vô Hình đâm eo Thiên Nhân lục phẩm mà.”
Tống Thư Hàng nói,
Hắn xoa cằm nhìn đám Thiên Nhân không ngừng tràn vào, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Cửa vào Tán Tài Vương Tọa cũng chỉ lớn nhiêu đó, nếu lúc này hắn phóng ‘ánh nhìn mang thai tập thể’ về phía cửa vào, ắt hẳn đám Thiên Nhân sẽ ngã rạp từng đám. Sau đó hắn lại mở thế giới hạch tâm ra, vậy là có thể chuyển từng đợt Thiên Nhân vào trong Điện Hàn Đông rồi nhốt lại.
Tình hình lúc này chẳng khác gì trường hợp không qua được map hay còn gọi là kẹt map trong game.
“Nhưng Tán Tài Vương Tọa này có rất nhiều quy tắc ẩn, nếu chiến đấu quy mô lớn sợ rằng sẽ khiến chủ nhân vương tọa là Tiêu Dao Tán Tiên tức giận. Vương tọa này là địa bàn của hắn nên phải cố gắng không được hành động thiếu suy nghĩ hết mức có thể.”
Hoàng Sơn Tôn Giả nói.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cửa vào Tán Tài Vương Tọa đột nhiên khép lại từ từ.
Người bên ngoài không thể đi vào nữa.
Nhưng người trong vương tọa vẫn có thể ra ngoài.
“Chào mừng mọi người đã đến thăm Tán Tài Vương Tọa của ta. Lại là một lần tán tài sau gần năm nghìn năm, do mỗi lần tán tài cách nhau quá lâu, chắc ngoại giới đã quên mất quy tắc tán tài rồi đúng không?”
Đúng lúc này, trong vương tọa bỗng vang lên giọng nói của một nam tử.
Giọng nam kia phát biểu bằng ngôn ngữ viễn cổ, giọng của hắn vang vọng khắp Tán Tài Vương Tọa, lại được sức mạnh của vương tọa chủ động dịch sang gần nghìn loại ngôn ngữ khác nhau.
Hầu như tất cả tu luyện giả trong vương tọa đều nhận được ngôn ngữ mình nghe hiểu. Trừ mấy tu luyện giả cực xui xẻo, trong gần nghìn loại ngôn ngữ được dịch ra cũng không tìm thấy ngôn ngữ mình có thể nghe hiểu, chỉ có thể đần mặt ra đấy.
“Người đến là khách, bất kể ngươi có thân phận gì, dù là đạo hữu ở hiện thế hay là đạo hữu ở thế giới Cửu U, chỉ cần đi vào vương tọa thì ai cũng có thể lấy một món bảo vật trong vương tọa. Điều quan trọng nhất của tán tài chính là ai cũng vui vẻ.”
“Bởi vì lần này là lần cuối cùng ta đánh cược với ‘tít tít tít~’, cũng là lần cuối cùng ta tán tài, thế nên ta muốn chơi theo kiểu mới. Ta sẽ chọn ra một nhóm người trong số những người có mặt ở đây để nhận giải thưởng. Có bốn bậc giải thưởng lần lượt là bậc 1, 2, 3, 4, mỗi bậc giải thưởng sẽ nhận được bao lì xì có giá trị khác nhau. Bây giờ bắt đầu chọn ra người sẽ nhận được giải thưởng bậc 4, tổng cộng có sáu suất, ta thích con số 6. Sáu người may mắn này sẽ được chia đều tất cả bảo vật từ tầng 1 đến tầng 3 trong Tán Tài Vương Tọa!”
Tiêu Dao Tán Tiên vừa thông báo xong, trong vương tọa hiện lên sáu cột sáng. Sáu cột sáng này không ngừng xoay tròn, di động ngẫu nhiên trong khắp vương tọa để chọn ra người may mắn.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Lúc này có phải chúng ta nên hô 666 không?”
“666, cảm ơn ông chủ!”
Đồng Quái Tiên Sư hô.
Dù sao bộ dạng bây giờ của hắn cũng không phải là bộ dạng chân thật, không sợ mất mặt.
Đồng Quái mới vừa hô xong, trong hư không có một cột sáng bay vèo đến, phủ xuống người hắn, khóa hắn lại.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận