Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2549: Vậy thì hèn một nửa?

Chương 2549: Vậy thì hèn một nửa?
“Cho dù Cầu Thiên Đạo chấp chưởng Thiên Đạo đã sụp đổ... nhưng thế giới này vẫn tràn đầy ác ý với ta.” Thiên Đế tự giễu.
Khó khăn lắm cô mới lừa Tống Thư Hàng cách xa Linh Điệp đảo, trăm phương ngàn kế giấu tin đảo thần bí sắp tới đây với hắn, cũng tiễn cả hắn lẫn Vũ Nhu Tử cùng nhau đi.
Để đề phòng bất trắc, cô còn chặn Tống Thư Hàng hết 15 ngày.
Kết quả, cái thế giới ác ý này lại đánh đường vòng, thông qua từng tầng truyền lời của người khác để tiết lộ tin tức đảo thần bí sắp xuất hiện tại Linh Điệp cho Tống Thư Hàng biết.
Thiên Đế xoa trán.
Với khả năng gây sự của Tống Thư Hàng, nếu như lần này hắn mà cắm một chân vào sự kiện đảo thần bí này có trời mới biết kế hoạch của cô sẽ nát tới cỡ nào.
Nhưng vẫn còn một ngày mới tới thời gian tốt nhất để lên đảo mà cô đã tính toán.
Bấy nhiêu cũng đủ cho Tống Thư Hàng bay qua bay lại giữa thành phố Văn Châu và Linh Điệp đảo tận mấy lần.
Lúc này Thiên Đế vẫn chưa biết Tống Thư Hàng đã nắm giữ Thiên Bằng độn pháp xịn, phương diện độn thuật đã được bổ sung mạnh. Đừng nói là qua lại vài lần, Tống Thư Hàng mà dốc hết sức thúc dục độn thuật thì có thể thoải mái tới lui giữa thành phố Văn Châu và Linh Điệp đảo hệt như lên lầu xuống lầu ấy chứ.
“Nếu như Tống Thư Hàng đã biết tin về đảo thần bí thì cũng chỉ có thể nghĩ cách bẻ lái sự chú của hắn thôi.” Thiên Đế gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một lát sau.
Ý thức của Thiên Đế lẻn vào danh sách bạn tốt của mạng chat Tu Chân, kéo Tống Thư Hàng ra.
...
[Ting ~ Bạn xấu Thiên Đế gửi 1 điểm năng lượng cho ngươi từ xa, tin nhắn đính kèm: Tống tiền bối, đây là điểm năng lượng của hôm nay nà ~]
Cách xa vài ngày, Tống Thư Hàng lại nhận được 1 điểm năng lượng quen thuộc của Thiên Đế.
Đồng thời, Thiên Đế còn mở chặn tin nhắn của hắn.
Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới một chuyện, rất có thể người online tài khoản của Linh Điệp tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 khi nãy chính là Thiên Đế!
[Mấy ngày không gặp rồi, Tống tiền bối.] Thiên Đế đánh tiếng trước tiên.
Tống Thư Hàng nhếch môi cười, hắn cảm giác mình đã tóm được đuôi của Thiên Đế rồi: [Đảo thần bí chứu gì? Cô đã biết trước là nó sẽ đi qua Linh Điệp đảo đúng không? Hơn nữa, nếu như ta đoán không lầm thì có phải cô định sẽ lên đảo vào thời gian cố định nào đó. Nên cô mới phải ở Linh Điệp đảo chờ thời cơ, chứ không phải trực tiếp lên đó sau khi bọn ta rời khỏi.]
[Đúng rồi, Tống tiền bối. Ngươi đoán không sai... Xem ra đại não chập mạch của ngươi cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi. Chúc mừng nha.] Thiên Đế khoan thai trả lời.
Đồng thời cô lại cảm thấy thế giới này đầy ác ý.
Hôm nay đầu của Tống Thư Hàng chẳng những không chập mạch mà còn vận hành cực nhanh, suy một ra tới ba nhân ba, chỉ dựa vào một manh mối nhỏ đã bóc mẽ được cô.
[Nên cô liên lạc với ta là vì muốn ngăn không cho ta lên đảo chứ gì?] Tống Thư Hàng lại hỏi.
Thiên Đế... sẽ không dùng thủ đoạn xóa ký ức với hắn thật đấy chứ.
[Ai lại làm thế, dù ai muốn lên đảo thì ta cũng chẳng ngăn cản đâu. Dù Tống tiền bối ngươi có lên hay không thì đảo thần bí vẫn ở đó mà ~] trong giọng điệu trả lời của Thiên Đế chẳng có chút nao núng nào.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi đáp: [Vậy thì ta nhất định sẽ lên đảo thần bí!]
[Vậy ta xin ở Linh Điệp đảo chờ Tống tiền bối tới nhé.] Thiên Đế cười giòn giã, đồng thời lại có một quyển sách được viết bằng Đế văn xuất hiện trong tay cô, còn tiện tay lật nhẹ vài cái.
Một lúc sau, cô lật đến trang viết về tà vọng.
Cách tốt nhất để chuyển tầm chú ý của Tống Thư Hàng chính là họa thủy đông dẫn*. Ngón tay mảnh khảnh của Thiên Đế lướt qua trang sách Đế văn, khóe miệng nhếch lên.
Người chết còn hơn ta chết!
...
Bên kia.
Tống Thư Hàng: “...”
Thiên Đế càng bình tĩnh như vậy thì hắn lại càng cảm thấy có mùi âm mưu.
Bạch long tỷ tỷ nói rất đúng, thời gian chi đạo là thứ lưu manh nhất chư thiên vạn giới. Đắc tội với người nắm giữ thời gian chi đạo, sơ sẩy một cái là chết kiểu gì cũng không biết.
Từ đoạn nói chuyện khi nãy mà xem, dường như Thiên Đế rất cố chấp với đảo thần bí.
Cho nên... Ta có cần phải thuận thế mà hèn một lần không nhỉ?
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Đại trượng phu co được duỗi được, không thể đụng chuyện gì cũng nóng máu xông thẳng vào mới được.
Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh lại nhịn không được mà hỏi: “Tống tiền bối đang nghĩ gì thế?”
Khi nãy Tống Thư Hàng đã đứng ngẩn người cả buổi trời.
“Không có gì, vừa rồi đang tiến hành cuộc chiến ngôn từ với một vị đại lão ấy mà.” Tống Thư Hàng đáp.
Bạch long tỷ tỷ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta đang nghĩ xem có nên hèn một lần hay không.” Tống Thư Hàng nói rất nghiêm túc.
Sợi tóc ngố Sở các chủ giật mình, sợi tóc ngố của cô vói xuống, dán lên trán của Tống Thư Hàng để đo nhiệt độ của hắn.
Một lát sau, sợi tóc ngố Sở các chủ nghi hoặc nói: “Ơ? Không sốt mà! Đối phương là ai mà lại khiến ngươi nghĩ đến chuyện hèn một lần trước khi gặp mặt thế? Chẳng lẽ là Bạch chúa tể của Cửu U à?”
“Là Thiên Đế.” Tống Thư Hàng đáp, đồng thời hắn cũng hạ quyết tâm: “Ta quyết định rồi, ta phải hèn một nửa mới được! Không thể hèn hẳn, nhưng cũng không thể hăng tiết lên được. Nên cứ hèn một nửa vậy.”
Vũ Nhu Tử chớp mắt nói: “Hèn một nửa? Là chữ tầm à?”
“Không phải cắt mặt chữ, là hèn một nửa xét theo góc độ vật lý ấy.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn quyết định, tới lúc đó sẽ cắt bản thân thành hai nửa, một nửa tới đảo thần bí, một nửa khác thì ở lại hiện thế. Từ sau khi học được bí pháp tự cắt bản thân ra thì Tống Thư Hàng dùng mấy thao tác dở hơi đó mướt hơn hẳn.
Sở tóc ngố: “...”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
“Thư Hàng, lần này phải cẩn thận đấy, đừng có chơi quá trớn.” Tô thị A Thập Lục nhắc nhở.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp: “Đừng có lo, lần này ta có kinh nghiệm rồi, sẽ không dễ dàng phạm sai lầm đâu. Hơn nữa Linh Điệp đảo cách thành phố Văn Châu không xa lắm. Sau khi ta dùng Thiên Bằng độn pháp đi qua đó thì lại cắm cờ ở gần Linh Điệp đảo, đề phòng bất trắc.”
Sau khi cắm cờ xong, hắn có thể dễ dàng lui tới giữa thành phố Văn Châu và Linh Điệp đảo, còn nhanh và tiện hơn ngồi thang máy xuống lầu nữa.
“Vậy tiếp theo chúng ta còn cày tà vọng nữa không?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Đương nhiên là có rồi! Tới lúc đó nửa người còn lại của ta có thể phối hợp, cùng hành động cùng mọi người.” Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Hơn nữa chúng ta còn phải tìm cơ hội để moi kế hoạch của Vô Cực Ma Tông ra.”
Nói xong, Tống Thư Hàng giơ tay vỗ một cái, lấy tay làm đao, chém một chiêu Phần Thiên Hỏa Diễm Đao lên thân thể của An Tri Ma Quân.
Ngọn lửa bất diệt thiêu thân thể của An Tri Ma Quân thành tro.
Công Tử Hải hóa thân đang bị tâm ma quấn thân vẫn chưa tỉnh lại.
“Đúng rồi.... bạch long tỷ tỷ, Sở tiền bối, các cô có thuật pháp tương tự như sưu hồn thuật, có thể cưỡng chế đọc được tin tức trong đầu của Công Tử Hải hóa thân không?” Tống Thư Hàng bỗng nảy ra một suy nghĩ.
“Ta có thủ đoạn tương tự, nhưng Công Tử Hải trong tay ngươi chỉ là một hóa thân... Sau khi bản thể và hóa thân cắt đứt liên lạc thì e là trong đầu hóa thân đã không còn bất kỳ tin tức hữu dụng gì rồi.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
* Họa thủy đông di 祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông.
Giang Đông chỉ sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là : 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về.
Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở.
Vì thế, “Di họa Giang Đông” ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận