Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 104: Công Phu Của Trung Hoa

Chương 104: Công Phu Của Trung Hoa
Đầu giờ chiều, ở khu thứ ba của trường đại học, tại một tòa nhà hoang.
Khi nơi này còn chưa bị nhà trường dỡ bỏ, hoặc bị ai khác phát hiện thì đúng là một nơi luyện công thích hợp.
Như mọi lần, Tống Thư Hàng luyện “Kim cương căn bản quyền pháp” trước, để huyết khí toàn thân sôi trào, rồi mới dùng “Chân ngã minh tưởng kinh” để dẫn một luồng khí huyết về tâm khiếu.
Nhất phẩm tu sĩ được chia thành sáu cảnh giới nhỏ: khai tâm khiếu, nhãn khiếu, tị khiếu, nhĩ khiếu, khẩu khiếu và cuối cùng là dược long môn.
Trong đó, khai tâm khiếu còn thường được gọi là 100 ngày cơ bản.
Còn dược long môn thì lại là lằn ranh giữa nhất phẩm và nhị phẩm. Vượt được thì như cá chép hóa rồng, thăng lên cảnh giới nhị phẩm; vượt không nổi liền cạn sạch khí huyết, cảnh giới rơi xuống khẩu khiếu. Chỉ có thể tích lũy khí huyết một lần nữa, để tiếp tục xông qua long môn thần bí kia.
Hiện Tống Thư Hàng đang ở giai đoạn khai tâm khiếu.
Theo tốc độ trung bình, nếu không còn thứ gì bổ trợ, thì để mở được khai tâm khiếu cần khoảng thời gian chừng trăm ngày.
Ba mươi ngày đầu, mỗi ngày chỉ có thể tích lũy một luồng khí huyết, sau đó, khi thể chất của tu sĩ không ngừng tăng lên, ngày ngày đều có thể tu luyện, số lượng khí huyết được tích lũy cũng từ từ tăng lên, số khí huyết tích lũy được mỗi ngày sẽ dao động từ ba cho đến mười luồng.
Để vươn đến ngưỡng cao nhất của khai tấm khiếu, cần khoảng ba trăm luồng khí huyết.
Số ít những tu sĩ có thiên phú xuất sắc, luồng khí huyết tu luyện được mỗi lần đầy đặn hơn luồng khí huyết của tu sĩ bình thường rất nhiều, có những thiên tài được môn phái chọn lọc kỹ càng, thậm chí chỉ cần khoảng một trăm bảy mươi luồng khí huyết là có thể mở khai tâm khiếu.
Cũng có một vài tu sĩ có thiên phú xuất sắc khác, mỗi ngày luyện được số khí huyết nhiều hơn người khác, những người này cũng có thể mở khai tâm khiếu sớm hơn.
Hai loại thiên phú này chỉ khác nhau là thiên phú về chất lượng, hay thiên phú về số lượng, dù là loại thiên phú nào thì cũng là hạng thiên tài mà các môn phái khát khao.
Giờ Tống Thư Hàng mới tích lũy được bốn luồng khí huyết, cách tiêu chuẩn mở khai tâm khiếu còn có một chặng dường dài.
Sau khi nghỉ ngơi, hắn lấy từ túi áo một cái bình nhỏ, rồi đổ ra một viên khí huyết đan.
Mùi thuốc thoang thoảng xộc vào cánh mũi.
Những khí huyết đan lấy được từ đàn chủ, là loại khí huyết đan mà Dược Sư cũng phải xếp vào hàng đạt chuẩn, chất lượng tốt hơn loại kém nhất rất nhiều, mỗi viên có thể sử dụng vài lần.
Lấy khí huyết đan rồi, hắn ngậm nó vào miệng, nhưng không nuốt vào, chỉ dùng nước miếng để hòa tan khí huyết đan, khiến nước thuốc chảy vào bụng.
Với chất lượng của những khiên khí huyết đan này, nếu Tống Thư Hàng nuốt thẳng thì có chút lãng phí. Bởi nếu đã nuốt vào rồi, thì dù viên khí huyết đan đó có chất lượng tốt thế nào, cũng chỉ hồi phục trạng thái thân thể được một lần, những khí huyết thừa ra đều bay đi mất, quá lãng phí.
Còn nếu ngậm khí huyết đan vào miệng, thì khi trạng thái thân thể đã hồi phục rồi, có thể nhả nó ra.
Đan dược không được dùng hết trong một lần, chỉ cần được sử dụng xong trong vòng ba ngày thì dược hiệu không hề bị ảnh hưởng. Đây cũng là một phương pháp cùng dạng với “Tích cốc hoàn”.
Chừng mười bảy phút sau.
Tống Thư Hàng nhả ra viên khí huyết đan còn chưa hòa tan một nửa, tinh khí trên cơ thể đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất!
“Mười bảy phút hồi phục một lần tinh khí, trung bình cứ hai mươi bốn phút là có thể tu luyện lại "Kim cương căn bản quyền pháp" và "Chân ngã minh tưởng kinh" một lần. Bỏ đi thời gian ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh, thì nếu một ngày mình tu luyện chừng mười hai, mười ba tiếng là có thể tu luyện được khoảng mười tám luồng khí huyết!”
Nếu có đủ khí huyết đan, và tu luyện ngày đêm, thì chỉ cần nửa tháng, hắn có thể hoàn thành 100 ngày cơ bản!
So nửa tháng với trăm ngày, thì rõ ràng là thời gian đã được rút ngắn tới sáu lần!
“Tài lữ phúc địa, bảo sao chữ tài lại được đặt trước tiên.
Nếu mình không tính thời gian đi học và giao lưu với bạn bè, thì mỗi ngày ít nhất cũng chừa ra được trên sáu tiếng để tu luyện. Nếu có đủ khí huyết đan để dùng, thì chừng một tháng, hơn một tháng là có thể hoàn thành cơ bản!”
Nghĩ đến đó, Thư Hàng lại thấy hưng phấn.
Nhưng rồi, hắn lại thở dài…trong tay hắn chỉ có hai bình khí huyết đan, tổng cộng là hai mươi sáu viên. Dù chất lượng tốt, nhưng mỗi viên chỉ dùng được khoảng ba lần, dù mỗi ngày hắn chỉ tu luyện năm, sáu tiếng, thì lượng thuốc này chỉ duy trì được khoảng tám, chín ngày là cùng.
Ít quá.
Khi chưa có được khí huyết đan, lòng hắn như hồ nước lặng, không có một tia hi vọng nào cho thứ thuốc này.
Nhưng giờ đã có khí huyết đan rồi, nếm được ngon ngọt từ lợi ích của nó rồi…thì lòng khao khát mà hắn dành cho nó không tài nào ngừng nổi.
Chỉ còn mỗi nhiệm vụ về Bạch Chân Quân.
Phải mau chóng chuẩn bị xe cộ, sau đó tiếp đãi Bạch Chân Quân vừa xuất quan. Khi ấy, không chừng có thể lấy được thêm ít khí huyết đan từ vị tiền bối ấy. Hơn nữa... trong tuần này, mình có thể thường xuyên ló đầu trong nhóm chat, không biết chừng còn có thể nhận được nhiệm vụ từ vị tiền bối nào.
Biết đâu, mình có thể hoàn thành 100 ngày cơ bản trong vòng một tháng thật?
Nghĩ thế thôi mà đã đấy hừng hực khí thế rồi!
“Quyền pháp căn bản một!”
“Quyền pháp căn bản hai!”
Dưới cái suy nghĩ vui vẻ và lạc quan này, lúc luyện "Kim cương căn bản quyền pháp", quyền nào quyền nấy đều khí thế ngút trời, khí phách ngùn ngụt.
Khi đánh đến quyền pháp căn bản thất... Toàn thân Thư Hàng đều hòa vào thế giới quyền pháp, tâm tùy quyền động, quyền tùy ý động!
Hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, trong mắt chỉ có mình và "Kim cương căn bản quyền pháp"!
Rầm! Từng quyền phóng ra, không khí đều như bùng nổ!
Quyền phong gào thét, quyền chưa đến mà quyền áp đã tới!
Tu luyện xong "Kim cương căn bản quyền pháp" liền đến "Chân ngã minh tưởng kinh", khiến khí huyết lưu trữ trong tâm khiếu. Luồng khí huyết thứ năm, đã xong!
Nghỉ ngơi một chóc, rồi lại nhét miếng “khí huyết đan” ban nãy vào miệng, để hồi phục tinh khí.
Sau đó là có thể tiếp tục vòng tu luyện mới.
Quá tuyệt vời!
Cảm giác này giống như là lúc đi làm một phó bản vô cùng quan trọng trong game thu phí, người chơi thường mỗi ngày chỉ vào được một lần, mà người chơi dùng đô la thần chưởng thì có thể dùng cách trả tiền, để liên lục vào lại phí bản, để điên cuồng kiếm vật phẩm trong đó, kiếm đến khi tay mềm oặt mới thôi!
Đối tu sĩ ở cảnh giới khai tâm khiếu thì…khí huyết đan chính là giấy thông hành được được đưa đi đưa lại để vào phó bản!
Thời gian loáng một cái mà đã trôi qua.
Chớp mắt đã tới năm giờ chiều.
Ngày thứ hai của đại hội thể dục thể thao sắp kết thúc.
Phụ huynh đến xem đại hội thể dục thể thao dần tản ra, có người cùng con đi ăn tối, có người lại một mình dạo quanh trường đại học Giang Nam.
Joseph thuộc nhóm người sau, từ hồi trưa, hắn đã bị cô con gái bé bỏng bỏ rơi đầy vô tình, nên đành một thân một mình dạo quanh đại học Giang Nam. Mình vất vả lắm mới xin nghỉ phép được để mà bay từ nước ngoài về Hoa Hạ để thăm con yêu mà...
Cứ dạo quanh dạo quanh như thế, không biết từ lúc nào, hắn đã đặt chân tới cạnh một tòa nhà bị bỏ hoang. Joseph đi cũng mệt, thấy nơi này yên tĩnh bèn định nghỉ chân một lát.
Lúc ấy, hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động kỳ quái vang lên từ trong tòa nhà.
Joseph là người có tính tò mò rất cao, từ bé đã thích những bộ phim võ hiệp của Hoa Hạ, thích võ công cao cường của nhân vật chính và những cuộc mạo hiểm của họ, còn vô cùng thích cái cảnh nhân vật chính rơi xuống vực rồi nhận được kỳ ngộ.
Sau khi lặng lẽ bò lên tòa nhà bị bỏ hoang, hắn được thấy khung cảnh mà mình mơ ước đã lâu!
Một thiếu niên trẻ tuổi đang đứng luyện quyền trong tòa nhà rộng lớn. Mồ hôi trên người cậu tuôn ra như mưa, cậu ấy không hề nhận thấy được sự có mặt của mình. Dường như, trong thế giới của cậu, chỉ có bản thân cậu và bộ quyền pháp thần kỳ đó!
Đúng vậy, bộ quyền pháp thần kỳ!
Khi nắm đấm không quá cuồn cuộn ấy đánh ra, từ không khí rõ ràng vang lên tiếng vỡ tung. Bùm bùm bùm!
Từng quyền đều mang theo sức mạnh thừa sức đập tan bi đá!
Bước chân của thiếu niên cũng vô cùng tinh diệu. Từ trên người thiếu niên, có thể cảm nhận được hai thuộc tính trái ngược là nhẹ nhàng và nặng nề, thế nhưng hai thuộc tính ấy là hòa vào nhau đến hoàn hảo.
Khi nhảy lên thì nhẹ như chim yến, khi tấn công thì nặng như hòn núi!
“Ôi chao, Chinese kungfu!” – Joseph thầm cảm thán.
Là kungfu Hoa Hạ hàng xịn chứ không phải thứ múa may trên phim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận