Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1705: Gửi đau thương của ta cho ngươi

Chương 1705: Gửi đau thương của ta cho ngươi
Nước mắt của Tống Đầu Gỗ, hơn nữa còn là một trong tám giọt nước mắt chảy xuống vì cảm xúc trong cuộc đời của hắn.
Tống Thư Hàng giơ viên bảo thạch này lên để quan sát thật kỹ.
“Lạ thật đấy.” Tống Thư Hàng đột nhiên nói.
Xích Tiêu Kiếm: "? ? ?"
“Lúc nhỏ ta từng nghe nói nước mắt nàng tiên cá rơi xuống có thể biến thành trân châu. Ta vẫn nghĩ nếu thật sự có nàng tiên cá, vậy chỉ cần chảy chút nước mắt là đổi được cả đống tiền, cứ dựa vào nước mắt mà sống. Nước mắt của Tống Đầu Gỗ lại có thể hóa thành bảo thạch, cái này cũng bán được không ít tiền đấy nhỉ?” Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm: ". . ."
Nó rất muốn bổ đầu của Tống Thư Hàng ra để xem dây thần kinh trong não hắn kết nối kiểu gì.
“Ngoài ra, ta thấy trong bí pháp giám định có nhắc tới chuyện Tống Đầu Gỗ đã bị người ta đánh phát khóc hết chín mươi hai lần, thế là ta cảm thấy vô cùng hả dạ. Cho dù không phải lần đầu tiên biết tin này, nhưng mỗi lần thấy thì đều thấy sướng.” Tống Thư Hàng nói tiếp.
“Ngươi có thù với Tống Đầu Gỗ à?” Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng: “Không, nhưng chính vì hắn mà ta đã bị mấy đại lão viễn cổ đánh nhầm vài lượt. Nên ta rất thích nghe tin hắn bị đại lão đánh khóc.”
Hắn giơ viên bảo thạch này lên, nhìn trái nhìn phải.
“Nước mắt của Tống Đầu Gỗ chắc là chuyển cơ để vẽ mắt rồi. Nhưng dùng kiểu gì đây?” Tống Thư Hàng nghi hoặc nói.
Trong bí pháp giám định không nói phải làm sao để kích hoạt ‘bảo thạch nước mắt’ này.
Tống Thư Hàng suy nghĩ: “Chẳng lẽ phải nuốt nó à?”
Từ sau khi học được 'Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công', phối hợp với « Kình Thôn Thuật », Tống Thư Hàng thậm chí có thể gặm cả ‘linh thú tinh’ như đồ ăn vặt, khiến hắn thấy những thứ ‘có hình dạng bảo thạch’ thì kiểu gì cũng có ý định cho vào mồm nhai.
Xích Tiêu Kiếm: “Ngươi không sợ bị tắc ruột à?”
“Có Kình Thôn Thuật rồi, chuyện tiêu hóa không thành vấn đề. Nhưng nghĩ tới chuyện đây là nước mắt của Tống Đầu Gỗ thì thôi bỏ đi vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Hay là bóp nát nó nhỉ?
Không được không được... Đây là đồ của Sở các chủ two, người ta đưa thứ này cho mình, nếu mình phá hỏng nó có khi sẽ bị Sở các chủ two truy sát mất.
“Xem ra chỉ có thể giám định lại lần nữa, để coi có manh mối gì hay không.” Tống Thư Hàng lại đặt tay lên viên bảo thạch nước mắt.
[Giám định, lần này ta cần manh mối về cách sử dụng bảo thạch nước mắt này!]
Tống Thư Hàng đọc thầm trong lòng.
Bí pháp giám định lại được kích hoạt, ‘máu tươi’ trong trạng thái sương mù phun ra ào ào, từng cơn đau dữ dội đánh thẳng vào tâm linh.
Thành công rồi, đúng là có nhiều manh mối hơn!
[Ting ~ Xin chào, số lần sử dụng ‘Ám Dạ Thời Hoàn’ trong tháng đã hết ~ ~ xin tiếp tục sử dụng vào tháng sau, hoặc nạp tiền để có thêm lần sử dụng.]
Tống Thư Hàng: ". . ."
Hắn cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ ‘bí pháp giám định’ của mình.
Fuck you!
Nhìn khẩu hình ta đây này, ‘Fuck ~~ you ~~’
Tống Thư Hàng thu hồi ‘trạng thái sương mù’, đeo găng tay lại, sau đó tiếp túc ấn ấn bóp bóp viên bảo thạch nước mắt để nghiên cứu.
Không thể bóp nát, không thể nuốt vào.
Vậy phải làm thế nào đây?
Sau khi suy nghĩ, trong lòng Tống Thư Hàng nảy ra một ý tưởng. Hắn quyết định truyền một chút ‘linh lực’ vào trong viên bảo thạch nước mắt này theo đúng lối tư duy của của tu sĩ.
Bất kể bảo vật gì, nếu như bóp không có hiệu quả thì cứ thử truyền chút linh lực vào, chắc chắn không sai đi đâu được, linh lực vốn là thứ vạn năng như vậy đấy.
Nên Tống Thư Hàng cầm bảo thạch nước mắt đó, vận chuyển «Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công» truyền một luồng linh lực vào.
Bảo thạch nước mắt hấp thu linh lực và tinh thần lực của Tống Thư Hàng như miếng bọt biển.
Sau đó, một cảm giác đau khổ không từ ngữ nào miêu tả được bất ngờ dâng trào trong lòng Tống Thư Hàng.
Cái mũi Tống Thư Hàng cay cay, nước mắt bất giác rơi xuống.
Tí tách ~ tí tách ~~
Nước mắt tuôn không ngừng, rơi lên thân kiếm của Xích Tiêu Kiếm.
“Ngươi lại làm sao đấy?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối ngơ ra không hiểu gì, nước mắt rơi lên người nó như thế khó chịu lắm đấy biết không?
“Buồn quá đi, bỗng nhiên rất muốn khóc. Cảm thấy như điểm khóc của ta bị người ta đâm sâu vào, chỉ muốn khóc thôi.” Tống Thư Hàng nói, nước mắt tuôn lã chã như châu rơi.
Nói xong hắn lại bất ngờ òa khóc thật to như khóc gào.
Thanh âm chất đầy đau khổ.
Tạo Hóa Tiên Tử quay đầu lại, ngu người nhìn Tống Thư Hàng.
Một lát sau, cô thử vươn tay sang, vỗ lên đầu Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Đừng, đừng vỗ ~ hu hu hu ~~”
Người đang đau khổ mà được người khác an ủi thì có khi sẽ khóc não nề hơn.
Tạo Hóa Tiên Tử càng vỗ Tống Thư Hàng thì hắn càng khóc lớn hơn, nước mắt tuôn ra ào ào, hoàn toàn không để ngừng nổi.
“Tiên tử, đừng vỗ nữa~ hu hu hu~ còn vỗ nữa thì ta sẽ không ngừng khóc được đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Tạo Hóa Tiên Tử nghe vậy thì khựng tay lại.
Một lát sau... Cô lại không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu Tống Thư Hàng: “Tống ~ đừng khóc ~ đừng khóc ~”
Trong lúc an ủi Tống Thư Hàng, cô lại vui vẻ ra mặt.
Cô càng an ủi thì Tống Thư Hàng càng khóc não nề hơn... Thế là cô lại vui hơn nữa, sau đó đổi cách khác an ủi Tống Thư Hàng. Không vỗ nữa thì đổi sang xoa.
Xích Tiêu Kiếm: ". . ."
Đường đường một đấng nam nhi mà lại khóc đến thế này, Xích Tiêu Kiếm tiền bối cảm thấy gai hết cả người.
Nó rút kiếm ra, định bay ra xa Tống Thư Hàng, tránh cho nước mắt của hắn làm ướt thân kiếm.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối đừng đi mà ~ hu hu hu ~~ đừng đi mà.” Tống Thư Hàng khóc rống lên, hắn đưa tay nắm chặt lấy Xích Tiêu Kiếm tiền bối, còn tiện tay cho một phát « Dưỡng Đao Thuật ».
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: "..."
Một lúc lâu sau, Xích Tiêu Kiếm tiền bối mới nói: “Mười phát « Dưỡng Đao Thuật », sau đó ngươi quay đầu sang chỗ khác, đừng có nhỏ nước mắt lên người ta, lỡ bị gỉ sét thì sao.”
“Hu hu hu ~ Xích Tiêu Kiếm tiền bối, ngài làm sao mà gỉ sét được.” Tống Thư Hàng nói, nhưng hắn vẫn quay đầu sang phía khác. Đồng thời lại tiện tay làm một phát «Dưỡng Đao Thuật» cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối vừa lòng thỏa ý, tiếp tục nằm ngang trên đầu gối Tống Thư Hàng.
Khi Tống Thư Hàng quay đầu sang bên khác khóc lóc, mặt đúng lúc hướng về phía Bạch tiền bối phân thân.
Bạch tiền bối phân thân đang ngủ ngon lành, kết quả lại bị tiếng khóc lóc của Tống Thư Hàng đánh thức, hắn mơ màng mở mắt, nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Sau đó hắn thấy cảnh Tống Thư Hàng khóc lóc như mưa, Tạo Hóa Tiên Tử mỉm cười vui vẻ giơ tay an ủi Tống Thư Hàng, Xích Tiêu Kiếm nằm ngang trên đầu gối Tống Thư Hàng hưởng thụ từng phát «Dưỡng Đao Thuật» liên tiếp.
Bạch tiền bối phân thân: “! ! !”
Cảnh tượng quái quỷ gì thế này, hôm nay tư thế mở mắt của ta không đúng à?
"Bạch... Bạch tiền bối, ngươi tỉnh rồi, hu hu hu ~" Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối phân thân: “...”
Ta đang gặp ác mộng ư?
Nếu là gặp ác mộng thì chỉ cần nhắm mắt lại, đổi giấc mơ khác là được.
Thế là Bạch tiền bối phân thân lại nhắm mắt lại.
“Bạch tiền bối, hu hu… Có cách nào khiến ta ngừng khóc không?” Tống Thư Hàng xin giúp đỡ từ Bạch tiền bối vạn năng.
Bạch tiền bối phân thân thở dài: “Đúng là bó tay, ngươi cứ khóc như vậy ta chẳng thể nào ngủ được.”
Hắn hất chăn ra, ném lên trên ‘Tà Liên màu đen’.
Sau đó hắn nhảy lên, đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng.
“Trước hết nói cho ta nghe xem, có chuyện gì thế?” Bạch tiền bối phân thân hỏi.
Tống Thư Hàng nức nở thuật lại chuyện vừa xảy ra cho Bạch tiền bối nghe.
Bạch tiền bối phân thân nhận lấy ‘bảo thạch nước mắt’ trong tay Tống Thư Hàng, cũng thử truyền một ít linh lực vào bên trong.
Nước mắt bảo thạch sáng lên, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì.
Bạch tiền bối trả lại viên bảo thạch cho Tống Thư Hàng.
“Hu hu hu ~~” Tống Thư Hàng khóc dữ dội hơn.
“Xem ra ngươi đã sinh ra cộng hưởng với viên ‘bảo thạch nước mắt’ này, đây hẳn là nước mắt chảy ra khi chủ nhân đau khổ tột cùng. Ngươi cộng hưởng với nó, tương đương với trải nghiệm tâm trạng đau khổ của chủ nhân nước mắt khi đó.” Bạch tiền bối phân thân suy đoán.
Tống Thư Hàng gào khóc hỏi: “Phải hóa giải kiểu gì đây?”
“Bình thường thì khóc tới khi hết cộng hưởng là được. Hoặc là, ý thức của ngươi phải cộng hưởng sâu hơn với viên bảo thạch này, nói không chừng sau khi hoàn toàn thấu hiểu nỗi đau của chủ nhân nó thì có thể kết thúc cảm giác đau khổ đó sớm hơn.” Bạch tiền bối nói.
Tạo Hóa Tiên Tử giơ tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tống Thư Hàng: “Đừng khóc ~~ ngoan ~~”
Tống Thư Hàng lại khóc càng to hơn, vừa khóc vừa không quên cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối một phát «Dưỡng Đao Thuật».
Bạch tiền bối phân thân cảm thấy ba tên này hết thuốc chữa rồi.
“Để ta thử xem.” Tống Thư Hàng thu liễm tinh thần lực của bản thân, để thần thức của mình phối hợp với viên bảo thạch.
**** **** ****
[Bích Thủy Các bị người ta phá hủy rồi.]
[Ta lại không thể tới kịp lúc.]
[Khi cô ấy cần ta nhất thì ta lại không có mặt.]
Từng suy nghĩ truyền ra ngoài từ giọt nước mắt do bảo thạch biến thành, ùa vào trong lòng Tống Thư Hàng.
Xen lẫn với đau thương còn có một loại ý hận ngập trời. Đây là một trong những lần khóc lớn hiếm có trong cuộc đời Tống Đầu Gỗ, là cảm xúc đau khổ bộc phát khi hắn hay tin Bích Thủy Các bị hủy.
Người hay cười toe toét, thích tìm đường chết, nhìn như không tim không phổi như hắn, nhưng khi bộc lộ chân tình thì cảm xúc sẽ như bom nổ, không cách nào chống cự lại được.
Giá như. . .
Nếu cho hắn một cơ hội, cho dù có cách xa muôn trùng, dù có phải bò thì hắn cũng sẽ bò tới để ngăn cản tai nạn xảy ra cho Bích Thủy các.
Sau khi suy nghĩ đau thương này được cộng hưởng tới, trong lòng Tống Thư Hàng lập tức sinh ra vô số linh cảm.
Đốn ngộ có liên quan tới nét vẽ mắt.
Ý thức của Tống Thư Hàng theo bản năng xuất hiện trước diễn đồ kim đan ‘Bích Thủy các vô hạn’.
Hắn giơ tay ra, điểm lên nét cuối cùng.
‘Điểm’ này là khái niệm vô hạn thật sự.
Bên trong nó ẩn chứa vô hạn, vô số.
Dù phóng đại bao nhiêu lần, ‘Bích Thủy các’ trong ‘điểm’ này cũng sẽ tuần hoàn vô hạn, không có tận cùng.
Nét vẽ mắt vừa xong.
Kim đan hóa thành lưu ly kim đan, lấp hoáng ánh sáng màu lưu ly.
Sau khi viên kim đan này được vẽ mắt xong, bảy viên tiểu kim đan của Tống Thư Hàng đều được đã hóa thành lưu ly kim đan.
Bảy viên tiểu kim đan lần lượt sáng lên, liên kết lại, bắt đầu cộng hưởng cùng nhau.
. . .
. . .
Ý thức của Tống Thư Hàng rời khỏi không gian diễn đồ kim đan.
Không biết hắn đã ngừng khóc tự lúc nào.
Nước mắt đã khô, trên mặt chỉ còn lại vệt nước mắt.
[Gửi đau thương của ta cho ngươi, mong ngươi sẽ thích: Tống Nhất.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận