Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1767: Ừ, ta bằng lòng.

Chương 1767: Ừ, ta bằng lòng.
“Long Nhãn bảo thạch? Thực ra ta còn nhạy cảm với mấy từ như “con mắt, tròng mắt” nữa.” Tống Thư Hàng thở dài.
Tống Thư Hàng nhạy cảm với ba chữ “quả cầu béo” vì đối phương là đại lão không trêu vào được, thế mà cứ nhất định phải chạy đến gây sự với hắn, khiến hắn ám ảnh tâm lý luôn. Còn ám ảnh với mấy chữ “tròng mắt, con mắt” thì bảy phần đến từ Thánh Nhân Nho Gia, ba phần đến từ đại lão tinh cầu mọc mắt.
Thông Nương: “Ngươi lắm từ nhạy cảm thật đấy.”
“Cuộc đời là như vậy. Khi con người ta càng trưởng thành, trong lòng sẽ càng có thêm nhiều từ cấm kị.” Tống Thư Hàng cảm thán, thừa cơ bón cho Thông Nương một bát canh gà độc.
Vũ Nhu Tử: “Bình thường bảo vật lấy tên như vậy thì phẩm cấp sẽ không quá kém. Bộ phận nào trên thân rồng cũng đều là đồ tốt cả.”
Đậu Đậu liếc mắt: “Cô nghĩ long nhãn là mắt rồng thật chắc? Chẳng lẽ long nhãn không thể là quả nhãn hay đi kèm với quả vải mà ăn rất ngon kia hay sao?”
“Nhãn thì ăn được, chứ Lệ Chi Tiên tử thì không ăn được đâu nhé.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
[Đoạn này tác giả chơi chữ đồng âm
Long nhãn = mắt rồng, đồng thời là quả nhãn.
Lệ chi = quả vải, đồng thời là tên của Lệ Chi Tiên Tử.]
Đậu Đậu lại bổ sung: “Ta quên mất. Thế Long Nhãn là đạo trưởng hay là tiên tử? Nếu Lệ Chi Tiên Tử không ăn được thì Long Nhãn Đạo Trưởng hay Long Nhãn Tiên Tử cũng không ăn được đâu.”
“Thế rốt cuộc Long Nhãn bảo thạch có ăn được không?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Má nó chứ! Chủ đề câu chuyện của các ngươi rốt cuộc là nhảy theo hướng nào vậy? Người bình thường mà nói chuyện với các người có mà khóc thét!
Tiểu trợ lý lưới rồng trả lời cực kì nghiêm túc: “Long Nhãn bảo thạch không ăn được.”
“Thế có móc ra nhét vào hốc mắt được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Không thể.” Tiểu trợ lý lưới rồng đáp.
Vũ Nhu Tử: “Thế gieo xuống trồng như hạt giống thì sao?”
“Cũng không được.” tiểu trợ lý lưới rồng đáp kiên nhẫn. May mà nó chỉ là một phần mềm trợ lý không biết nổi điên.
Đậu Đậu: “Cái này không được, cái kia không thể, rốt cuộc nó làm được cái gì?”
“Cách mỗi một ngàn năm, từ vị trí hai mắt của thế giới hắc long sẽ xuất hiện Long Nhãn bảo thạch, số lượng sản sinh một lần khoảng trên dưới mười ba viên. Chúng được dùng để phát cho thánh giả trong thế giới hắc long thông qua hình thức chỉ định nhiệm vụ. Sau khi sử dụng Long Nhãn bảo thạch có thể tiếp xúc với bản nguyên của thế giới hắc long trong thời gian ngắn, đồng thời giúp thánh giả của thế giới hắc long tiếp xúc với phương pháp vượt qua lưới rồng.” tiểu trợ lý lưới rồng giải thích.
“Tức là nó là bảo vật dùng cho thánh giả đột phá đến cấp chín? Thế ta lấy nó thì có tác dụng gì?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ nghi ngờ.
Tiểu trợ lý lưới rồng nói tiếp: “Trừ việc đó ra, sau khi tiếp xúc với bản nguyên của thế giới hắc long, Long Nhãn bảo thạch có tỉ lệ ngưng kết ra long phù trong thể nội người sử dụng. Long phù có hiệu quả phục sinh Long Phù Chuyển Sinh, nếu gặp chuyện bất trắc ngoài thế giới hắc long cũng có thể hồi sinh trong thế giới hắc long, tác dụng phụ là tổn thất một phần tu vi.”
“Hả? Pháp khí hồi sinh à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói: “Còn là loại pháp khí hồi sinh đẳng cấp cao đến mức cảnh giới cửu phẩm cũng dùng được?”
Tiểu trợ lý lưới rồng gật đầu: “Số lượng thánh giả năm nay là mười một người, theo quy tắc của lưới rồng, cần để lại một viên Long Nhãn bảo thạch để đề phòng cho mọi trường hợp, còn một viên nữa dùng làm lễ vật cho quản lý viên Bá Long.”
“Chỉ có một viên? Trước đó không có viên nào dự trữ sao?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Hàng dự trữ bị trộm mất rồi.” tiểu trợ lý lưới rồng bình tĩnh đáp.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Nói cách khác, nếu hàng dự trữ không bị trộm thì không chừng hắn có thể được ít nhất hai viên Long Nhãn bảo thạch?
Tên trời đánh nào dám đánh trộm kho báu thế hả?!
“Ma Đế?” Tống Thư Hàng suy đoán.
Tiểu trợ lý lưới rồng gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau khi sử dụng Long Nhãn bảo thạch có thể tiếp xúc với bản nguyên của thế giới hắc long, đối với Ma Đế thì đây là một thứ đồ siêu tốt. Cho nên có bao nhiêu Long Nhãn bảo thạch dư thừa trong mỗi một ngàn năm đều bị Ma Đế móc hết, khiến cho bây giờ thế giới hắc long không có nổi một viên Long Nhãn bảo thạch dự trữ.
Lẽ ra còn hơn mười năm nữa đợt Long Nhãn bảo thạch tiếp theo mới được sinh ra, nhưng để chúc mừng khối u ác tính Ma Đế được cắt bỏ, thế giới hắc long đã đẩy nhanh quá trình sản xuất Long Nhãn bảo thạch để làm quà tặng của thế giới cho Tống Thư Hàng.
“Tiếc quá, ta cứ nghĩ mỗi người chúng ta sẽ có một viên Long Nhãn bảo thạch chứ.” Tống Thư Hàng nói với vẻ tiếc rẻ: “Nhu cầu pháp khí hồi sinh của ta vẫn rất cao, có càng nhiều thì càng tốt.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối không nhịn được mà nhắc nhở: “Theo ta thấy thì ngươi chỉ nên có một viên như vậy là đủ rồi. Ngươi mà có nhiều hơn thì ta sợ ngươi không thể khống chế chính mình được đâu.”
Đặc biệt là bây giờ có vẻ Tống Thư Hàng vẫn chưa hồi phục lại từ trạng thái bị tâm ma ảnh hưởng, khả năng biến những ý nghĩ táo tợn trong đầu thành hành động thực tế cực kì cao.
“Được rồi, có một viên Long Nhãn bảo thạch cũng tốt.” Tống Thư Hàng nhìn sang Đậu Đậu và Vũ Nhu Tử.
Trên người Đậu Đậu có một đồng vàng hồi sinh. Khi chuẩn bị giết Đậu Đậu xả thân trong thế giới thiên kiếp, Tống Thư Hàng đã đưa cho nó.
“Vũ Nhu Tử, qua đây.” Tống Thư Hàng vẫy tay với Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử tò mò bước tới chỗ hắn: “Có chuyện gì thế Tống tiền bối?”
“Vươn tay ra.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử vươn bàn tay nho nhỏ.
Tống Thư Hàng lấy một đồng vàng hồi sinh ra, đặt trong tay cô: “Tiền bối cho cô tiền mua kẹo ăn này.”
Khuôn mặt của Vũ Nhu Tử nhăn nhíu hệt như một cái bánh bao: “Tống tiền bối, ta đâu phải là trẻ con.”
“Đồng vàng hồi sinh, cảnh giới trước lục phẩm có thể dùng, hồi sinh không cần trả giá, chỉ có điều thời gian hồi sinh phải trông vào nhân phẩm. Mặt trái là mười năm, mặt phải là mười tháng, nếu may mắn nghịch thiên, đồng tiền dựng đứng thì chỉ cần mười phút thôi.” Tống Thư Hàng giới thiệu.
Bây giờ hắn đã là Chân Quân lục phẩm hàng thật giá thật, cũng có thể coi là nhân vật cấp tiền bối trong giới tu chân. Nói cách khác… hắn đã không cần dùng những đồng vàng hồi sinh này nữa.
Đồng tiền vừa đưa cho Vũ Nhu Tử là đồng thứ chín trong mười hai pháp khí hồi sinh của Tống Thư Hàng.
Còn lại ba đồng, hắn sẽ cho Sở Sở và tước yêu Tiểu Thải mỗi người một đồng, đồng cuối cùng giữ lại cho Tô Thị A Thập Lục.
Trên người Tiểu m Trúc và Thông Nương vẫn còn đồng vàng hồi sinh chưa sử dụng.
“Cảm ơn Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử cười nói. Thực ra trên người cô cũng có thủ đoạn hồi sinh mà cha chuẩn bị cho, nhưng khi nhận đồng vàng hồi sinh này thì cô vẫn rất vui vẻ.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối ở bên cạnh rơi vào trầm tư. Bảo sao rõ ràng đồng vàng hồi sinh đã hết thời gian chờ mà Tống Thư Hàng lại không sử dụng, hóa ra là vì bọn chúng đã không còn phát huy được tác dụng nữa rồi.

Tiểu trợ lý lưới rồng đưa Tống Thư Hàng đi vào nơi tạo ra Long Nhãn bảo thạch. Đây là nơi quan trọng trong lưới rồng, không có quyền hạn quản lý viên thì không thể bước vào.
Cho nên Tống Thư Hàng chỉ có thể vào một mình.
Vũ Nhu Tử và Thông Nương ở lại trong phân bộ lạc Long Huyết tộc. Tống Thư Hàng dùng quyền hạn lưới rồng và mạng lưới công đức làm trung chuyển, giúp nhóm Vũ Nhu Tử ở thế giới hắc long cũng có thể lên mạng hiện thế xem phim hoặc nói chuyện trong thời gian chờ cho đỡ chán.
Ở vị trí mắt rồng cũng có hai tiểu thế giới như vảy rồng, nhưng khác với thế giới vảy rồng, tiểu thế giới mắt rồng hóa thành hai đại dương mênh mông, không có bất kì sinh vật sống nào.
Tống Thư Hàng chạm vào nước biển trong tiểu thế giới mắt rồng: “Đây không phải là nước mắt của hắc long đấy chứ?”
“Đó chỉ là nước biển đơn thuần thôi.” Tiểu trợ lý lưới rồng đáp.
“Thế giới hắc long đúng là kì diệu.” Tống Thư Hàng cảm thán.
Nếu có một ngày ta tu luyện đến cảnh giới hắc long, có phải ta cũng sẽ hóa thân thành một hành tinh có vô số sinh linh sinh sống hay không?
Tống Thư Hàng bất giác tưởng tượng đến cảnh này, sau đó lại điên cuồng lắc đầu.
Vừa nghĩ đến việc trên người mình có vô số người và động vật tí hon sinh sống là hắn đã ngứa ngáy hết cả người.
Đến lúc đó, nếu hắn muốn tắm rửa thì chẳng phải sẽ tạo ra tận thế đối với những sinh vật trên người hay sao?
“Thôi bỏ đi, ai thích hóa thân thành hành tinh thì đi mà làm. Đã phải đứng yên không nhúc nhích, lại còn không được tắm rửa nữa thì ai mà chịu được.” Tống Thư Hàng nói.
Tiểu trợ lý lưới rồng nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng rồi đột nhiên bảo: “Vậy nếu có một ngày, toàn bộ chư thiên vạn giới bị hủy diệt, trừ bất hủ giả ra, tất cả mọi người trên thế gian đều chết hết, nhưng quản lý viên Bá Long ngươi có thể hóa thân thành hành tinh, trở thành chốn che chở cuối cùng cho chư thiên vạn giới, bảo vệ những người mình muốn chở che trên chính thân mình, ngươi có bằng lòng làm hay không?”
Chư thiên vạn giới không phải là vĩnh hằng.
Trường Sinh Giả không bị hạn chế thọ nguyên, có thể vĩnh viễn tồn tại, nhưng bọn họ cũng không phải là bất hủ.
Cuối cùng sẽ đến một ngày cả chư thiên vạn giới đều bị hủy diệt… tựa như thế giới vốn có của thế giới hắc long.
Kẻ chấp chưởng bất hủ chỉ có một. Dù cộng thêm những Thiên Đạo đã giải nghệ từng nắm giữ áo bí bất hủ thì cũng chỉ có bảy người, đương kim Thiên Đạo quả cầu béo là vị bất hủ giả thứ tám. Trừ tám người này hoặc người kế nhiệm đã được bọn họ chuẩn bị sẵn có thể sống sót, thì vạn vật đều bị tuyệt diệt.
“Nếu như ngày ấy đến, quản lý viên Bá Long có bằng lòng biến thành một hành tinh không được tắm rửa không?” Tiểu trợ lý lưới rồng hỏi.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Người thân, bạn bè, người yêu… tất cả đều bị hủy diệt, mà bản thân lại có thể hóa thân thành hành tinh để che chở cho bọn họ. Đáp án ấy còn cần lựa chọn nữa sao?
“Nếu quả thực có một ngày như vậy, thì… ừ, ta bằng lòng.” Tống Thư Hàng nói. Chẳng phải chỉ mấy chục triệu năm không được tắm rửa thôi sao? Nhịn một chút là sẽ qua.
Chỉ cần chống đỡ đến khi thế giới mới mở ra, chư thiên vạn giới hoàn toàn mới thành hình, mình có thể chuyển những sinh linh trên thân thể ra ngoài, khôi phục lại từ trạng thái hành tinh để tắm rửa cho thỏa thích.
“Quản lý viên Bá Long không hổ là người được quả cầu béo xem trọng.” Tiểu trợ lý lưới rồng nói: “Ngươi có phẩm chất thật cao thượng.”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần ca ngợi ta như thế. Không có ai xem, cũng chẳng có người ngoài nhìn thấy đâu.” Tống Thư Hàng cười nói.
Tiểu trợ lý lưới rồng: “Chấp hành mệnh lệnh, từ nay trở đi sẽ không bao giờ ca ngợi quản lý viên Bá Long nữa.”
Tống Thư Hàng: “…”
Còn có cả thao tác này nữa à?
Ngửa mặt nhìn trời, giờ ta thu lại mệnh lệnh này có còn kịp không?
Thu lại thì có vẻ ta rất thích được người ta ca ngợi, nhưng không thu thì đắng ngắt cả lòng mề.
“Long Nhãn bảo thạch ra rồi kìa.” Lúc này, tiểu trợ lý lưới rồng nói.
Trên biển khơi mênh mông vô tận, có ánh sáng ngời tỏa ra.
Lộng lẫy hơn bất kì ánh pháo hoa nào mà Tống Thư Hàng từng nhìn thấy.
“Cảnh này chỉ có một mình ta ngắm, thật sự là lãng phí quá.” Tống Thư Hàng khẽ nói.
Nếu lúc này có “người ấy” ở bên, hắn có thể đan tay vào tay người ấy rồi cùng nhau ngắm pháo hoa nở rộ, vậy thì đẹp đẽ xiết bao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận