Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1390: Vì Tống Nhị nghe rất ngu

Chương 1390: Vì Tống Nhị nghe rất ngu
Một hành động khiến người ta hít thở không thông, hủy diệt IQ.
“Ngươi coi ta là đồ ngốc à?”
Thiên Đế nói.
Tưởng ta dễ bị lừa lắm à?
Nho sinh màu vàng mỉm cười đáp:
“Ta biết chắc chắn ngươi sẽ không tin nhưng đây chính là hiện thực tàn khốc. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Chúng ta là một thể.”
Thiên Đế: “…”
“Ta có chứng cứ, nào, cho ngươi xem chứng cứ chúng ta vốn là một thể.”
Nho sinh màu vàng nói.
Dứt lời, hắn vươn một tay ra, bày ra tư thế cầm hoa.
“Đế châu, hiện!”
Nho sinh màu vàng trầm giọng nói.
Ngay sau đó, thứ được gọi là ‘đế châu’ xuất hiện giữa các ngón tay của hắn, nó tỏa sáng lấp lánh, không ngừng tản ra khí tức sinh mệnh cường đại.
“Đế còn châu còn, đế mất châu vong.”
Nho sinh màu vàng nói bằng giọng đầy uy nghiêm:
“Ta còn châu còn, ta mất châu vong.”
Đế châu là tượng trưng cho Thiên Đế - chủ nhân của Thiên Đình viễn cổ, là bảo vật được ngưng tụ lại nhờ vào “đạo” đặc biệt của Thiên Đế.
Chỉ cần đế châu còn trên đời này có nghĩa Thiên Đế vẫn còn, vẫn sống. Cho dù Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, vẫn sẽ có một ngày Thiên Đế sống dậy, xây dựng lại thiên cung.
Trong chư thiên vạn giới hiện nay vẫn còn có nhiều người sống sót của Thiên Đình viễn cổ, bọn họ vẫn đang chờ đợi Thiên Đế trở về, xây dựng lại Thiên Đình.
“Bây giờ, lịch sử đã bước sang một trang mới. Thiên Đình viễn cổ bị phá hủy bao nhiêu năm nay, cuối cùng ta và ngươi cũng được trùng phùng. Nay là lúc chúng ta hợp lại làm một, tuyên cáo với chư thiên vạn giới rằng ‘Thiên Đế đã trở lại’, tuyên cáo với tất cả các thành viên của Thiên Đình viễn cổ rằng ‘Thiên Đình sắp được xây dựng lại rồi.”
Nho sinh màu vàng dùng một tay túm lấy bả vai Thiên Đế, tay còn lại nắm chặt thành quyền, dõng dạc nói.
“Ngươi muốn dung nhập ta?”
Thiên Đế hỏi.
“Không phải dung nhập ngươi mà là chúng ta hợp lại làm một. Vì chúng ta vốn là một thể mà.”
Nho sinh kia đáp.
Dứt lời, hắn giang hai tay ra:
“Thả lỏng tâm thần, ngươi sẽ cảm nhận được giữa chúng ta có thuộc tính thu hút lẫn nhau. Bởi vì chúng ta đều là mảnh vỡ. Nay cuối cùng cũng hợp nhất.”
Dứt lời, trên người nho sinh màu vàng và Thiên Đế cùng hiện lên một loại sức mạnh cộng hưởng.
Cả hai thật sự có cùng nguồn gốc.
“Đùa gì thế hả!”
Trên người Thiên Đế, vô số đế văn hiện lên, đế văn như một thanh đao, ngang ngạnh chém đứt loại cộng hưởng này.
“Chậc, thật là phiền phức. Ta biết ngay là không nhẹ nhàng như thế mà.”
Nho sinh màu vàng lẩm bẩm.
Thiên Đế trầm giọng hỏi:
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai? Hỏi hay lắm.”
Hắn tóm chặt lấy hai vai Thiên Đế, đề phòng cô bỏ trốn. Sau đó, nhẹ giọng nói bên tai cô:
“Ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, ngươi đừng nói với ngươi khác nhé, thật ra… ta là Tống Nhất.”
“Tống tự tìm đường chết ư?”
Thiên Đế nhíu mày nhìn chằm chằm vào nho sinh màu vàng.
Cô đã từng hoài nghi thân phận của tên nho sinh trước mặt này, trong đầu đã nghĩ tới rất nhiều đối tượng đáng nghi. Nhưng hoàn toàn không ngờ tới hắn lại là tên Tống Đầu Gỗ luôn tự tìm đường chết của Thiên Đình viễn cổ.
“Vui quá đi mất, Thiên Đế vẫn còn nhớ ta. Xem ra sau khi sống lại, ký ức của ngươi không mất đi nhiều.”
Nho sinh màu vàng mỉm cười nói.
Thiên Đế nhíu mày lại… nếu như nhớ kỹ lại quả thật cô đã mất đi rất nhiều ký ức. Trong đó dường như có vài ký ức rất quan trọng.
“Ngươi muốn làm gì? Hoặc nên nói, ngươi muốn lấy được gì từ ta?”
Thiên Đế nhìn chằm chằm vào nho sinh màu vàng trước mặt.
“Ta đã nói rồi, ta muốn hợp lại làm một với ngươi.”
Nho sinh bình tĩnh đáp.
“Ngươi cũng muốn trở thành hậu cung của trẫm ư?”
Thiên Đế đột nhiên mỉm cười yêu kiều.
“Ôi ngây thơ quá, Thiên Đế à, hôm nay để ta mở cánh cửa tới thế giới mới cho ngươi nhé.”
Nho sinh màu vàng nói.
Dứt lời, hắn thả hai vai Thiên Đế ra.
Thiên Đế liên tục lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với hắn. Tuy nhiên, vào lúc khi lùi lại được mười mấy mét cô liền cảm thấy mình đụng vào một bức tường vô hình.
“Tránh né cũng vô dụng thôi, khi hiện thân ta đã bố trí đại trận phong tỏa ở xung quanh rồi. Đó là trận pháp dành riêng cho ngươi đấy. Bây giờ xem thủ đoạn của ta đây.”
Nho sinh màu vàng vươn hai tay ra, bày ra dấu “trái tim” trước ngực:
“Yêu cưng lắm, Thiên Đế ạ.”
Thiên Đế: “…”
Lúc nãy cô vô thức ngưng tụ phòng ngự đế văn, nhưng kết quả là chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Sau khi Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, rốt cuộc Tống tự tìm đường chết đã gặp phải chuyện gì? Ký ức của cô bị mất đi, dường như cô đã quên đi rất nhiều việc.
Cô cứ cảm thấy đầu óc của tên này càng ngày càng có vấn đề.
Một lúc lâu sau…
Nho sinh màu vàng vẫn giữ nguyên tư thế ‘trái tim’ kia:
“Ơ? Không phản ứng gì à?”
Thiên Đế: “…”
Ngươi muốn trẫm có phản ứng gì?
“Ngại quá, lúc nãy tín hiệu không tốt. Dù sao trạng thái tồn tại hiện nay của ta cũng khá là đặc thù. Có lúc cưỡng chế đi vào hiện thế thì tín hiệu sẽ bị yếu.”
Nho sinh màu vàng nói, dứt lời, hắn lại chuyển tư thế ‘trái tim’ tới bên ngực trái của mình:
“Yêu cưng lắm, Thiên Đế ạ.”
Lần này, rốt cuộc cơ thể Thiên Đế cũng có phản ứng.
Tim của cô bắt đầu đập nhanh, cơ thể không ngừng sản sinh ra cộng hưởng với nho sinh màu vàng.
Lần này, đến Thiên Đế cũng không thể cắt đứt liên kết giữa hai bên.
Nho sinh màu vàng bước nhanh tới gần Thiên Đế.
Hắn vươn tay ra ấn lên người cô, đế văn tựa như một con cừu ngoan ngoãn, biết điều kéo hết sang một bên, không ngăn cản hắn.
Hai mắt Thiên Đế mê man, ý thức bắt đầu mơ hồ.
“Ta nói rồi, chúng ta là một thể.”
Nho sinh màu vàng cười khà khà nói.
“Ngươi đã làm gì ta?”
Thiên Đế hít thở dồn dập.
“Trước khi Thiên Đình viễn cổ bị phá hủy, ta đã hợp thể với Thiên Đế rồi. Không sai, chính là ngươi trước khi hồi sinh.”
Hắn cười đáp.
“Chỉ bằng ngươi ư?”
Thiên Đế trầm giọng hỏi.
“Không dám tin đúng khong? Nhưng đây chính là sự thật, ta vẫn luôn chờ đợi ‘thể hồi sinh’ của ngươi, chỉ cần lại hợp thể với ngươi thì chúng ta sẽ là phiên bản hoàn chỉnh. ‘Thiên Đế và Tống Nhất’ chỉ là hình thức của quá khứ.”
Nho sinh màu vàng phất tay.
Một thân ảnh bị cưỡng chế triệu hoán khỏi cơ thể Vũ Nhu Tử.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là “Qủy Thần Tống Tam”.
Nho sinh kia mỉm cười nói.
“Tại sao lại là Tống Tam?”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vũ Nhu Tử lên tiếng.
Ý thức của Thiên Đế bị tách khỏi cơ thể của Vũ Nhu Tử, ý thức của cô dần dần khôi phục lại. Vừa tỉnh lại cô đã nghe thấy cái tên Quỷ Thần Tống Tam này, thế nên mới bất giác đặt câu hỏi.
“Bởi vì Tống Nhị nghe ngu lắm.”
Nho sinh màu vàng đáp.
Hắn vươn tay điểm nhẹ vào mi tâm của Vũ Nhu Tử, cô nhắm mắt lại, tiếp tục rơi vào trạng thái hôn mê.


Sau khi dung nhập Thiên Đế vào trong người, nho sinh màu vàng lại to cao lên, chiều cao tăng lên tới bốn mét.
“Ngày 4 tháng 10, đúng là ngày may mắn của ta. Kế hoạch thành công, bây giờ tiến hành bước cuối cùng.’
Nho sinh màu vàng nhẹ giọng nói.
Hắn vung tay một cái, một không gian màu vàng xuất hiện sau lưng hắn.
Không gian đó kéo ra, sâu không thấy đáy, cứ như cánh cửa tới thế giới mới vậy..
Trong cánh cửa đó có hàng vạn chiến sĩ giáp vàng xếp hàng ngay ngắn. Mấy tướng sĩ giáp vàng đó không mói một lời, khí thế trên người bọn họ ngưng tụ lại, rung động cả trời đất.
Phía trước chiến sĩ giáp vàng là một hàng gồm bảy tồn tại có khí tức cường đại.
Trên đầu của cả bảy người đều hiện lên một vòng ánh sáng, bao trùm lấy mặt của họ.
Bảy đại năng Trường Sinh Giả.
Phía ngoài cùng bên trái là Bắc Phương Đại Đế.
Bắc phương đại đế vẫn như trước, khi không cười thì trông hắn vô cùng lạnh lùng. Lạnh lùng như băng tuyết, ngầu khỏi chê.
Theo thứ tự từ trái sang, người đứng thứ ba là Tây Phương Đại Đế, hắn khoác vương bào màu đỏ, tay áo dường như ẩn giấu hai vầng mặt trời vậy.
Tây Phương Đại Đế bước lên trước một bước:
“Bệ hạ, thành công rồi à?”
“Thành công rồi.”
Nho sinh màu vàng mỉm cười:
“Đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đợi được đến khi ‘cô ta’ ra ngoài. Thời gian có hạn, chúng ta tiến hành bước cuối cùng thôi. Chuẩn bị xong rồi, ta sẽ bổ sung hết ‘đạo’ của các ngươi.”
Ngoại trừ Bắc Phương Đại Đế, cả sáu Trường Sinh Giả còn lại đều bước lên trước một bước, đợi nho sinh màu vàng hành động.
“Ta làm hộ pháp cho mọi người.”
Bác Phương Đại Đế nhẹ giọng nói.
Hắn là một tồn tại đặc biệt.
Nhờ vào trận pháp hồi sinh mà Tống Thư Hàng kích hoạt lúc trước, giờ trong hiện thế đã có một Bắc Phương Đại Đế. Hắn đã thoát khỏi “đạo” của Thiên Đế.
Nho sinh màu vàng lấy ngón tay làm bút, nhanh chóng vẽ lên hàng loạt đế văn trong không trung.
Bất luận là đế châu hay là đế văn, hắn đều khống chế một cách hoàn mỹ.
Chương đế văn này rất dài, do gần mười nghìn phù văn tạo thành.
Sau khi nho sinh màu vàng viết xong, ánh vàng trên người nhạt đi rất nhiều, xem ra hắn đã tiêu hao rất lớn.
“Ký tên đi.”
Nho sinh màu vàng nói.
Trường Sinh Giả thần bí thứ hai bước lên, vươn tay ra, trên cổ tay hắn buộc hai dây xích vàng kim.
Hắn bước lên, ký đạo hiệu của mình lên phần dưới của khế ước đế văn – Câu Hồn Đại Đế.
Tiếp đó Tây Phương Đại Đế cũng bước lên, giơ hai cánh tay rực lửa ra khỏi ống tay áo, ký tên “Tây Phương Đại Đế” vào.
Ngay khi ký xong, vầng nguyệt luân sau lưng hai Trường Sinh Giả này trở nên tròn hơn. Dường như thiếu sót của bọn họ đã được bù lại cả rồi.
“Đạo” của bọn họ không còn khiếm khuyết nữa.
Sau Tây Phương Đại Đế, Trường Sinh Giả thứ tư hít sâu một hơi, tiến lên trước một bước, giơ ngón tay ra khỏi vương bào:
“Chúng ta đã đợi ngày hôm nay quá lâu rồi.”
“Cũng không xem là lâu, đối với Trường Sinh Giả, chút thời gian này đáng gì chứ?”
Nho sinh màu vàng mỉm cười:
“Mau ký tên bán thân cho ta đi.”
“Muốn ta bán than thì ngươi nên giải quyết xong chuyện tình cảm của mình đi đã.”
Trường Sinh Giả thứ tư ký đạo hiệu của mình lên khế ước – Bàn Đào Qủa Chân Nhân.
Sau khi viết đạo hiệu xong, nguyệt luân sau lưng Trường Sinh Giả thứ tư cũng tròn hơn.
“Đợi khi nào ngươi xử lý chuyện tình cảm với Sở các chủ, kim long tỷ tỷ, Trình Lâm Tiên Tử, còn có bạch cốt muội muội linh ta linh tinh gì đó xong thì hãy nói chuyện bán thân với ta.”
Trường Sinh Giả thứ tư lên tiếng.
Giọng nói của người đó rất dịu dàng mềm mại, vị Trường Sinh Giả này là một tiên tử.
Nho sinh màu vàng: “…”
“Ha ha.”
Bàn Đảo Quả Chân Nhân ký tên xong thì lùi xuống luôn.
Trường Sinh Giả thứ năm bước lên, vươn ngón tay ra, chuẩn bị kí tên.
Nhưng khi hắn chuẩn bị viết đạo hiệu của mình thì từ trong cơ thể của nho sinh màu vàng có một giọng nói uy nghiêm truyên ra.
[Thời gian chi đạo, lấy ta làm đế, quang luân nghịch chuyển.]
Ngay sau đó, không gian bên cạnh nho sinh bắt đầu vặn vẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận