Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1999: Một Bậc Thầy Diễn Xuất

Chương 1999: Một Bậc Thầy Diễn Xuất
“Ta chưa hỏi câu nào hết nhé! Ngài phải cho ta cơ hội được nói chứ!” Chẳng biết tại sao Tống Thư Hàng lại cảm thấy bản thân cáu gắt hẳn lên.
Hơn nữa ngài biết độc tâm thuật kia mà? Lúc này nghiêm túc độc tâm rồi trả lời không được sao?
Trên người vị đại sư màu vàng này ắt hẳn có bản lĩnh làm người ta trở nên cáu gắt.
Chỉ cần nói với hắn mấy câu thôi, cảm xúc trong người đã dao động cực cao như ngồi tên lửa, ngay cả đạo tâm mạnh mẽ cũng không đè xuống được.
Tống Thư Hàng cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân. Khi giao tiếp với kiểu người này, không được để đối phương dẫn dắt đề tài, phải nắm giữ quyền chủ động nói chuyện.
Tống Thư Hàng khá giàu kinh nghiệm ở phương diện này.
“Đại sư, ta phải làm thế nào mới ra khỏi nơi này được?” Hắn hỏi thẳng vào vấn đề.
Không thể nói vòng vò, nếu vòng vò với vị đại sư màu vàng này thì không biết đề tài sẽ bị kéo đi đâu, vậy nên nhất định phải đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi muốn đi ra ngoài à? Sao không nói sớm?” Đại sư màu vàng cười to: “Ta đưa ngươi ra ngoài!”
Tống Thư Hàng: “...”
Ta muốn nói sớm lắm chứ nhưng ngài có cho ta cơ hội đâu.
Sau khi cười to, đại sư màu vàng đứng dậy bước nhanh đến bên cạnh hũ tro cốt của Thánh Nhân Nho gia, đặt tay lên nắp hũ, chuẩn bị mở hũ tro cốt ra, sau đó hắn bị hũ tro cốt của Thánh Nhân Nho gia kéo bay.
“Hũ tro cốt của đại lão Thánh Nhân đúng là khó mở mà.” Đại sư màu vàng cũng không xấu hổ, lúc bị hũ tro cốt kéo bay, hắn còn có tâm trạng buôn dưa với Tống Thư Hàng.
“Đây là đâu?” Cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn không nhịn được tò mò mà hỏi.
“Một thế giới không thuộc về hiện thế chư thiên vạn giới và Cửu U, ngươi có thể xem nó là... đá lót đường khi các đời Thiên Đạo đăng cơ đi.” Đại sư màu vàng trả lời rất sảng khoái.
Hắn không hề có ý muốn che giấu bí mật này với Tống Thư Hàng.
Đá lót đường cho Thiên Đạo đăng cơ ư?
Thì ra là vậy, nói cách khác lúc các đời Thiên Đạo kế thừa thiên mệnh, trong đó có một khâu hoặc nghi thức là các Thiên Đạo sẽ đi qua nơi này, để lại ấn ký ở đây.
Vậy thì con mắt to, mạng công đức và bạch mã mà hắn thấy trước đó quả nhiên đều là ấn ký hư ảnh đúng như suy đoán của hắn.
“Ngươi đoán không sai, về cơ bản đều giống như những gì ngươi nghĩ.” Đại sư màu vàng nói.
Nghe vậy, Tống Thư Hàng lại suy tư.
Dựa vào những ấn ký ở đây cho thấy ấn ký mà các Thiên Đạo để lại đều là hình tượng tượng trưng chứ không phải chân thân của bọn họ.
Nhưng ấn ký do Thiên Đạo đối ứng với Bạch two để lại vậy mà là bạch mã ư?
“Con bạch mã kia không phải ảo ảnh mà là một bậc thầy diễn xuất.” Đại sư màu vàng cười khà khà: “Trước kia ta cũng tưởng bạch mã là ấn ký hư ảnh, mãi đến một ngày nọ, ta tận mắt nhìn thấy nó lén lút chạy đến hiện thế, lúc đó ta mới biết bản chất của bậc thầy diễn xuất này.”
Tống Thư Hàng: “...”
Lén chạy đến hiện thế, lại có liên quan đến Thiên Đạo đối ứng với Bạch two tiền bối.
Đúng rồi, chính là con bạch mã không gian chi linh trông coi không gian khép kín quỷ dị ở hiện thế chứ còn ai trồng khoai đấy này nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, con ngựa trắng kia lại đạp vó bước đi khoan thai.
Thảo nào khi hắn bắt “chuyên xe” hũ tro cốt của Thánh Nhân chuyển động theo quỹ đạo, số lần gặp bạch mã lại rất nhiều, nhiều hơn số lần gặp con mắt to và lưới công đức gấp mấy lần.
Trước đó Tống Thư Hàng còn tưởng rằng quỹ đạo của bạch mã và quỹ đạo của hũ tro cốt Thánh Nhân giao nhau khá nhiều... Bây giờ xem ra rõ ràng là sau khi chạy một vòng thì con bạch mã này lại cố ý vòng về, đi ngang qua bên cạnh hũ tro cốt Thánh Nhân hết lần này đến lần khác.
Lần này sau khi hiện thân, thấy hũ tro cốt mà Tống Thư Hàng ở nhờ đang ở chung với đại sư màu vàng, bạch mã biết hẳn là bản thân đã bị lộ.
Bạch mã thở phì phì.
Sau đó nó đứng dậy như người, hai chân trước bày ra tư thế bạch hạc giương sí một cách khổ sở, hai hai chân sau vặn vẹo thành tư thế kim kê độc lập.
Tống Thư Hàng: “...”
Thấy động tác đặc trưng này, hắn chính thức xác nhận thân phận của bạch mã.
“Nếu bạch mã không phải ấn ký hư ảnh, vậy ấn ký hư ảnh đại diện cho Bạch Thiên Đạo đang ở đâu?” Trong lòng Tống Thư Hàng lấy làm tò mò.
Theo như lời giới thiệu của đại sư màu vàng, đáng lẽ trong không gian đá lót đường Thiên Đạo đăng cơ này phải có tất cả ấn ký của các đời Thiên Đạo mới đúng chứ?
“Không gian này rộng bao la.” Đại sư màu vàng trả lời: “Khu vực chuyển động của hũ tro cốt Thánh Nhân chỉ là một phần nhỏ trong không gian này thôi.”
Cũng có nghĩa là những ấn ký Thiên Đạo khác đang chuyển động ở những khu vực khác.
“Thì ra là vậy.” Nhìn không gian này, Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ.
Sau đó một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Không gian này không thuộc về hiện thế chư thiên vạn giới, không thuộc về Cửu U, như vậy nghĩa là... quy tắc của hiện thế không thể chạm đến nơi này?
“Vậy nếu ta thăng cấp ở đây thì thiên kiếp có giáng xuống không?” Tống Thư Hàng bắt đầu tính toán ở trong ý thức.
Lúc tu sĩ thăng cấp đều phải độ thiên kiếp.
Vượt qua thiên kiếp mới có thể thăng cấp thuận lợi.
Nhưng nếu tiến hành thăng cấp ở trong một không gian không có thiên cướp thì sẽ như thế nào?
Nếu không có thiên kiếp, vậy là sẽ trực tiếp thăng cấp thành công ư?
Hay là do không có thiên kiếp khảo nghiệm nên không thể đạt được chứng nhận, sẽ bị kẹt ở bình cảnh?
“Ta không có đề nghị thích hợp nào về ý tưởng táo bạo này của ngươi, cả.” Đại sư màu vàng lộ ra nụ cười đại từ bi: “Ngươi có thể tìm một vật thí nghiệm thử trước để xem hiệu quả thế nào.”
“Nhưng... có muốn cũng cũng chẳng làm được.” Tống Thư Hàng nói: “Lần này ta dựa vào hũ tro cốt của Thánh Nhân, đưa ý thức vào, thân xác vẫn còn ở bên ngoài. Lần sau chắc chắn ta không vào được, vậy nên đừng nghĩ nữa thì hơn.”
“Cũng đúng.” Đại sư màu vàng nói, sau đó hắn dồn sức vào hai tay: “Mở ra!”
Hũ tro cốt của Thánh Nhân bị mở ra.
Lúc này ý thức của Tống Thư Hàng đang dính trên khúc xương bất hủ.
Ở trong mắt đại sư màu vàng, thể ý thức của Tống Thư Hàng giống như một cục slime bao quanh khúc xương bất hủ.
“Thí chủ, ngươi đói khát quá rồi đấy, ngay cả xương cũng không tha.” Đại sư màu vàng chắp hai tay lại, trong giọng điệu mang đầu vẻ bi thương.
Tống Thư Hàng: “...”
Một gã đàn ông ngay cả bé voi con cũng muốn cắt đứt như ngài không có tư cách nói ta.
“Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng, huyễn, phao, ảnh
Như lộ diệc như điện
Ứng tác như thị quán!”
Đại sư màu vàng đưa tay ra dồn sức kéo thể ý thức của Tống Thư Hàng, cố kéo ra khỏi hũ tro cốt.
Thể ý thức của Tống Thư Hàng bị kéo thành hình sợi mì.
“Như mộng huyễn phao ảnh, như lộ diệc như điện! Trong lòng niệm câu này một trăm lần cho ta!” Đại sư hét to.
Hăng máu quá.
Pặc~, thể ý thức của Tống Thư Hàng bị cưỡng ép kéo ra.
Nhưng mà... ngó đứt tơ vương.
Sau khi thể ý thức bị kéo ra, vẫn còn rất nhiều sợi tơ nối với khúc xương bất hủ.
Nhưng lúc này, đại sư màu vàng nóng tính đã bắt đầu vẽ phù văn.
Từng phù văn sáng lên.
Đây là phù văn rất giống nho văn của Thánh Nhân Nho gia và đế văn của Thiên Đế.
Văn tự đại diện cho đạo, đại diện cho sự đặc trưng và sức mạnh.
Một lúc sau, thể ý thức của Tống Thư Hàng bị đưa ra khỏi không gian đá lót đường đăng cơ Thiên Đạo.
Ý thức của hắn trở về hiện thế.
Thế nhưng những sợi tơ kia lại hóa thành rễ hình chiếu hoa sen, dính chặt vào khúc xương bất hủ.
Một trong những đặc điểm của rễ hoa sen: Không màng khoảng cách, chỉ cần dính lên mục tiêu, nếu không bị chặt đứt thì nó có thể dài vô hạn, thậm chí có thể xuyên không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận