Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2207: Tôn Giả thất phẩm chết đói

Chương 2207: Tôn Giả thất phẩm chết đói
Cuồng Đao Tam Lãng: “???”
“Ý của Sở tiền bối là Viên Viên Tiên Tử kia cũng là kẻ ngụy trang giả mạo như Tam Lãng tiền bối. Viên Viên Tiên Tử thật sự… chắc là lành ít dữ nhiều.” Vũ Nhu Tử da đen giải thích.
Cọng tóc ngố của Sở Các Chủ vẫy một cái: “Không sai.”
Bạch long tỷ tỷ bổ sung: “Có lẽ cô ta là thành viên của thế lực đối địch ngụy trang vào.”
“Vừa tấn công chính diện, vừa phái người giả mạo thương binh lẻn vào hậu phương của người ta… Nói cách khác, mục tiêu chân chính của thế lực đối địch có thể là một vật nào đó trong hang ổ của Thiên Đình, một vật không lớn lắm, chỉ cần một hoặc vài người là lấy đi được.” Tô Thị A Thập Lục phỏng đoán.
“Cũng có thể là vừa gây hỗn loạn, vừa lẻn vào nơi sâu nhất trong hang ổ Thiên Đình, để phá trung tâm khống chế của bí cảnh tạo thành từ mảnh vỡ Thiên Đình Viễn Cổ này, đạt thành mục tiêu.” Sở Các Chủ phân tích bổ sung.
Vũ Nhu Tử da đen nói: “Nhưng trong hang ổ của Thiên Đình còn hai vị có chiến lực Kiếp Tiên trấn thủ, dù bọn họ có vào được trung tâm khống chế thì cũng không dễ dàng phá hủy nó như vậy.”
“Thực ra ta có dự cảm không lành.” Bạch long tỷ tỷ nói.
Tóc ngố của Sở Các Chủ hơi khựng lại: “Ta cũng thế. Ta hoài nghi mục tiêu của Viên Viên Tiên Tử giả này cũng giống với chúng ta.”
Nghe đến đây, Cuồng Đao Tam Lãng chỉ cảm thấy gan đau nhức nhối.
Ta chỉ muốn đi ngó thủ đoạn hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia một cái xem có thể hâm nóng Thánh Nhân lạnh ngắt lại hay không thôi, có cần phải bày trận lớn đến thế để chào đón ta không?
Không thể để ta thuận lợi lẻn vào hậu phương, đến chỗ giấu thủ đoạn hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia, triệu hoán Vân Tước Tử tiền bối rồi kết thúc công việc, rời khỏi hang ổ thành viên Thiên Đình Viễn Cổ bình an sao?

Bên cạnh Tam Lãng.
Dường như nội tâm Viên Viên Tiên Tử đang giãy giụa, khiến ngón tay của cô nàng cũng run theo.
“Cô ta đang phân vân không biết có nên tỉnh lại từ trạng thái hôn me ehay không.” Tóc ngố của Sở Các Chủ phóng đại hình ảnh của Viên Viên Tiên Tử giả rồi giảng giải: “Chắc chắn cô ta nghe thấy lời của “Đổng tiền bối”, trong lòng kháng cự việc bị “A Lương” mớm thuốc, nhưng cô ta lại muốn lẻn vào hậu phương, trạng thái hôn mê mới là dễ trót lọt nhất. Hôn mê thì không cần phải giao lưu, nguy cơ bị lộ sẽ nhỏ hơn nhiều.”
Sau đó, Sở Các Chủ mở rộng phạm vi quan sát.
Trong hình ảnh, các thành viên trong đội chữa trị của Thiên Đình Viễn Cổ đang nhìn A Lương bằng ánh mắt ghen tị.
Phía trước đội ngũ, Đổng tiền bối lên tiếng: “Duy trì tốc độ, đừng dừng lại, A Lương, cho Viên Viên Tiên Tử uống thuốc đi.”
Viên Viên Tiên Tử giả cuối cùng không tỉnh lại.
“Xem ra cô ta đã hạ quyết tâm hôn mê đến cùng rồi.” Sở Các Chủ nói.
Đúng là Viên Viên Tiên Tử đã hạ quyết tâm. Cô đang nhớ tới quá trình Bích Lãng Tôn Giả bị mớm thuốc ban nãy.
Đầu tiên là dùng tay cho nhai thủ công, sau đó khi Bích Lãng Tôn Giả không nuốt được thì mới đến khâu dùng miệng mớm thuốc đã nhai nát.
Cho nên cô có thể học theo Bích Lãng Tôn Giả, nuốt thuốc luôn sau khi nhai thủ công!
Nghĩ vậy, Viên Viên Tiên Tử vững lòng hẳn.
Ở bên cạnh phi kiếm.
A Lương lấy mấy viên đan dược, dùng một tay giữ cằm Viên Viên Tiên Tử rồi mở miệng cô ra.
Thật thà quá!
Đây đúng là một con người chân chất chưa hề bị thế tục nhiễm bẩn!
Nếu giao cơ hội mớm thuốc cho đồng bạn của A Lương thì bọn họ đã tự nhai nát thuốc rồi mớm vào miệng Viên Viên Tiên Tử từ lâu.
Thế mà A Lương lại thật thà đến mức định giúp Viên Viên Tiên Tử nhai thuốc thủ công trước.
Đám đồng bạn nhao nhao quăng ánh mắt khó tả thành lời về phía hắn.
Cơ hội thế này mà lại giao cho thằng đầu đất mới lãng phí làm sao!
Nhưng giao cơ hội này cho một gã thành thật thì đúng là một điều may mắn.
Viên Viên Tiên Tử giả vờ hôn mê âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng vào lúc này, Đổng tiền bối ở phía trước lại nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Viên Viên Tiên Tử bị thương nặng hơn Bích Lãng Tôn Giả, cô ấy lại không phải là tu sĩ luyện thể, dù có giúp nhai bằng tay thì chưa chắc cô ấy đã nuốt xuống được. Ngươi bỏ qua bước đó mà tiến tới bước thứ ba luôn đi.”
“A? Dạ? Vâng.” A Lương ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó hắn nhét mấy viên đan dược vào miệng mình, nhai nát.
Quá trình mớm thuốc biến đổi bất ngờ đến mức không ai kịp trở tay.
Dù cách một cái màn hình, Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử da đen và bạch long tỷ tỷ vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng chết nửa con người từ Viên Viên Tiên Tử giả.
Trên màn hình.
A Lương thật thà vừa duy trì tốc độ ngang với phi kiếm, vừa cúi đầu cho Viên Viên Tiên Tử uống thuốc.
Tóc ngố của Sở Các Chủ còn cố tình phóng to đoạn này để chuẩn bị dạy một khóa cho Vũ Nhu Tử da đen và Tô Thị A Thập Lục trẻ tuổi.
Nhưng đang lúc cô định mở đầu bài giảng thì phát hiện ra mình chỉ có kiến thức lý thuyết chứ chẳng có miếng kinh nghiệm thực tiễn nào.
Cuối cùng Sở Các Chủ nín thinh luôn.
Vũ Nhu Tử da đen nhìn cảnh này chăm chú. Để bảo vệ tôn nghiêm của tâm ma, cô buộc chính mình phải nhìn không chớp mắt.
Còn Tô Thị A Thập Lục xem cảnh ấy thì lại cúi đầu nhìn Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ.

Ở bên ngoài.
“Ha ha ha.” Khỏi nói trong lòng Cuồng Đao Tam Lãng vui vẻ đến mức nào.
Này thì ngụy trang! Này thì quấy rối kế hoạch của ta!
Khi hắn đang vui như mở cờ trong bụng thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại: “Cương Phong tiền bối, vì sao ngươi trốn thoát kiếp nạn mà ta lại bị cưỡng ép mớm thuốc? Thế giới này thật không công bằng.”
Giọng nói mềm mại này nói chuyện bằng ngôn ngữ viễn cổ.
Gần đây Cuồng Đao Tam Lãng đang học bù ngôn ngữ viễn cổ căn bản, miễn cưỡng có thể nghe hiểu được câu này.
Sau khi kết hợp đoạn truyền âm này với những gì vừa mới diễn ra.
Chân tướng đã ngoi lên mặt nước.
Giọng nói mềm mại này chính là của Viên Viên Tiên Tử giả vừa bị cưỡng hôn.
Mà có vẻ như cô coi Bích Lãng Tôn Giả mà Cuồng Đao Tam Lãng đang cải trang là một tiền bối tên Cương Phong nào đó.
Nói cách khác, trong kế hoạch của bọn họ, vốn dĩ Cương Phong sẽ tìm cách ngụy trang thành Bích Lãng Tôn Giả đề trà trộn vào hậu phương của hang ổ Thiên Đình.
Cho nên bây giờ Viên Viên Tiên Tử giả mới nhận nhầm người.
“Hay, hay lắm!” Trong nháy mắt, vô vàn suy nghĩ hiện lên trong đầu Cuồng Đao Tam Lãng.
Mỗi một ý nghĩ đều ngập tràn tính khiêu chiến và cảm giác kích thích tột cùng.

Trong tụ lý càn khôn của Bạch tiền bối.
Sở Các Chủ cố định ống kính trên người Cuồng Đao Tam Lãng và Viên Viên Tiên Tử giả, xem hai người được đưa vào hậu phương và chờ chữa trị.
Đổng tiền bối lại dẫn thành viên tiểu đội sấp ngửa chạy ra tiền tuyến để vận chuyển thương binh.
Tam Lãng và Viên Viên Tiên Tử giả yên tĩnh nằm đó, tìm kiếm thời cơ thoát thân, không ai làm gì cả.
Hình ảnh có vẻ rất nhàm chán.
Đúng lúc này, bụng của Tống Thư Hàng phát ra một tiếng kêu vang dội.
Vũ Nhu Tử da đen nghi hoặc nhìn Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối đói bụng à?”
Theo lý thuyết thì nhu cầu của Tôn Giả thất phẩm đối với việc ăn uống là rất ít, trừ khi bị tiêu hao quá nhiều.
Chẳng lẽ Tống tiền bối vẫn luôn ở trạng thái tiêu hao khi đang hôn mê sao?
“Ta cho hắn ăn Tích Cốc đan.” Tô Thị A Thập Lục lấy một bình nhỏ trong túi rồi dốc một viên ra.
Sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Vũ Nhu Tử da đen, cô bình tĩnh nhét viên Tích Cốc đan ấy vào miệng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận