Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1247: Sở Các Chủ, Cho Ta Sờ Đầu Cô Được Không?

Chương 1247: Sở Các Chủ, Cho Ta Sờ Đầu Cô Được Không?
“Cảnh giới tứ phẩm cũng không thấp đâu, đặt trong thời đại viễn cổ thì đã có thể xuất xư xuống núi xông xáo rồi, ngươi có thể làm được mà.”
Sở các chủ nói với vẻ không sao cả:
“Đúng rồi, có muốn thù lao không? Ngươi nhìn Bích Thủy Các phía dưới xem, tuy đã sập nhiều rồi nhưng căn cơ vẫn còn. Tặng ngươi luôn đấy. Nhưng e là ngươi không mang hai gốc đại thụ sau lưng ta đi được.”
Tống Thư Hàng cúi đầu thì nhìn thấy Bích Thủy Các đã sụp đổ, còn bị kịch độc làm ô nhiễm. Nhìn trời, đây là kịch độc cửu phẩm đấy. Tiểu tu sĩ có cấp bậc như hắn chỉ cần dính phải một chút là ngủm ngay, ngửi trúng một chút cũng đủ đi chầu ông bà rồi.
Thù lao này ngài có tặng thì ta cũng không lấy được.
Hơn nữa Bích Thủy Các là gốc rễ sinh mệnh của Sở các chủ, sao hắn có thể lấy chứ?
“Quân tử không giành đồ yêu thích của người khác.”
Tống Thư Hàng trả lời.
Sở các chủ ngáp một cái:
“Vậy thì chịu thôi, ngoài Bích Thủy Các ra, tạm thời ta không còn thù lao khác để cho ngươi… Có mỗi Diệp Tư thì sống là người của ngươi, chết cũng là quỷ của ngươi rồi còn đâu.”
Tống Thư Hàng cười gượng.
“Nghĩ ra được cách gì chưa?”
Sở các chủ hỏi.
“Các chủ, dù nghĩ cách thì cũng phải cho ta chút thời gian chứ, vấn đề này không phải nghĩ là ra được đâu.”
Tống Thư Hàng nói xong thì chỉ vào người mình, cười hề hề nói:
“Thật thân thể ta bây giờ là do chất lỏng tạo thành, hay là ta cắt một chút chia cho các chủ ngưng tụ thân thể mới nhé?”
“Ta không thèm.”
Sở các chủ đáp.
Lúc này, rùa biển lớn bên cạnh lên tiếng:
“Thư Hàng, chuẩn bị vào hình thức nghĩ là ra cách đi. Tiên năng dự trữ trong cơ thể Sở các chủ đã tiêu hao hơn phân nửa rồi, chờ năng lượng cạn thì thân thể của cô ấy sẽ tiêu tán tiếp. Cuối cùng sẽ không còn lại gì nữa.”
“Ừm, tuy rằng tiên năng mà Tống Đầu Gỗ để lại cũng không ít, nhưng năng lượng của hắn không thích hợp với thuộc tính của ta nên tốn hơn dự tính nhiều. Ta cũng không biết mình có thể chịu được tới khi nào nữa.”
Sở các chủ nói.
Tống Thư Hàng sốt ruột:
“Vậy Tống Đầu Gỗ đâu rồi? Mau gọi hắn ra đây đi.”
“Hắn đi rồi, trước khi đi hắn còn nói chuyện phiền phức như cứu ta cứ giao cho ngươi giải quyết.”
Sở các chủ trả lời, nếu như bây giờ cô có bả vai thì nhất định sẽ làm động tác nhún vai cho mà xem.
Sở các chủ không nhắc đến cái thủ đoạn cuối cùng mà Tống Đầu Gỗ đã nói, cô đỡ không nổi tên kia.
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
Nói đùa gì thế, chuyện mà chính ngươi còn không giải quyết được thì ta xử kiểu gì đây?
Hít sâu.
Bình tĩnh nào.
[Muốn giải quyết một vấn đề, đầu tiên phải biết nguyên nhân tạo thành nó. Hốt thuốc đúng bệnh.]
Không biết nguyên nhân vấn đề mà làm bậy thì có nguy cơ khiến vấn đề trở nên phức tạp hơn.
“Sở các chủ, tình trạng hiện tại của cô thế nào rồi?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chỉ còn có cái đầu thôi, đồng thời ta vẫn đang tiêu hao tiên năng mà Tống Đầu Gỗ đã cho để duy trì thân thể. Chờ thân thể ta tiêu tan hoàn toàn thì có trên 90% sẽ thần hình câu diệt, là cái kiểu mà cả thủ đoạn sống lại cũng vô dụng ấy.”
Sở các chủ bình tĩnh trả lời.
Vậy sao Sở các chủ cô còn có thể bình tĩnh vậy hả?!
“Nguyên nhân ngài biến thành trạng thái này là gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tuy rằng trước đó hắn đã quan sát hình ảnh chiến đấu trong Bích Thủy Các thông qua con mắt công đức, nhưng lại không rõ lắm.
“Ta bước ra đạo của mình, đây là đạo thứ hai. Cái giá phải trả chính là chết một lần… Sau đó, hai gốc cây sau lưng chính là thành quả đấy.”
Sở các chủ nói xong rồi quay đầu nhìn về phía hai gốc cây sau lưng.
Bích Thủy Các hoàn toàn mới sẽ được tái sinh trong hai gốc cây này.
Tống Thư Hàng xoa trán.
Chết mất thôi, hốt thuốc đúng bệnh cái con khỉ ấy!
Trạng thái của Sở các chủ dính đến trường sinh chi đạo của Kiếp Tiên cửu phẩm, đây là lĩnh vực mà Tống Thư Hàng của bây giờ hoàn toàn không hiểu.
Dù Sở các chủ có giảng giải kỹ càng về nguyên lý của trường sinh chi đạo cho Tống Thư Hàng nghe thì hắn cũng không thể nào hiểu được.
Vậy nên chỉ còn một cách cuối cùng mà thôi.
Tống Thư Hàng tháo găng tay phải ra:
“Sở các chủ, để ta sờ đầu cô đi.”
Không sai, cách cuối cùng chính là bí pháp giám định, phải xem hiệu quả giám định của nó ra sao rồi.
Giám định Sở các chủ thì nhất định sẽ phải trả một cái giá lớn, nhưng bây giờ hắn đang trong trạng thái thể lỏng, có phun máu thảm hơn nữa cũng chẳng sao… Dù sao thì chất lỏng phun ra ngoài cũng còn có thể quay về.
Phải nói thêm lần nữa, thiên phú hóa lỏng này của Diệt Phượng tiền bối đúng là tuyệt vời, phối hợp với bí pháp giám định của hắn thì không chê vào đâu được.
“Ta cắn ngươi bây giờ!”
Sở các chủ nói.
“Sở các chủ, phối hợp chút đi. Ta muốn thi triển một bí thuật, nó có liên quan với Tống Đầu Gỗ.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Sở các chủ nghe đến đó thì khựng lại một chút.
Sau đó cô im lặng, không nói gì thêm.
Đây là ngầm đồng ý với đề nghị của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng mỉm cười, sau đó đặt tay phải của mình lên đầu Sở các chủ.
Cảm giác tuyệt vời ông mặt trời luôn, vừa sờ lên xong là hoàn toàn không dừng lại được.
Sờ trái sờ phải; sờ vòng tròn; sờ thuận sờ ngược.
“Nếu để ta biết việc ngươi sờ tới sờ lui trên đầu ta không phải trình tự nhất định phải làm để thi triển bí phát thì ngươi sẽ chết chắc đấy.”
Sở các chủ cắn răng nói.
Tay của Tống Thư Hàng cứng đờ.
“Khụ, Sở các chủ, kỳ thật ta đang chuẩn bị tinh thần. Thi triển bí pháp này phải trả giá khá lớn, ta cần chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Tống Thư Hàng nói một cách nghiêm túc.
“Cái giá khá lớn ư? Lớn cỡ nào, đến lúc đó ta sẽ bồi thường cho ngươi.”
Giọng của Sở các chủ dịu đi hẳn.
“Thật đáng tiếc, cái giá này Sở các chủ ngài không bồi thường được cho ta.”
Tống Thư Hàng nhếch miệng cười, trong đầu nhớ lại 88888 thanh âm kia, khởi động bí pháp giám định.
Phù văn màu vàng tuôn ra từ hốc mắt hắn rồi rơi lên người Sở các chủ.
Ngay sau đó, trên người Tống Thư Hàng đột nhiên nứt toác ra. Mỗi vết thương đều sâu hơn một tấc, vô số máu tươi hóa lỏng phun ra ào ạt.
Thậm chí chỗ lồng ngực còn có một vết thương khiến thân thể Tống Thư Hàng như thủng một lỗ.
“Đau đau đau đau.”
Nước mắt của Tống Thư Hàng tuôn như một dòng sông.
Qủa nhiên muốn giám định Sở các chủ phải một cái giá cực đắt. May mà hắn đang trong trạng thái hóa lỏng nên mới dám liều như thế. Nếu như là trạng thái bình thường, có khi còn chưa giám định ra thông tin của Sở các chủ thì hắn đã chết vì mất máu quá nhiều rồi.
Sở các chủ:
“…”
Thì ra là cái này à.
Nếu là bình thường thì chắc hẳn Tống Thư Hàng sẽ phun máu tung tóe.
Có điều bây giờ toàn thân hắn phun ra lượng lớn chất lỏng, kinh dị hơn nữa là sau khi đám chất lỏng kia bị phun ra ngoài thì một lát sau lại quay về thân thể Tống Thư Hàng.
“Đau đau đau, vết thương có thể khôi phục, máu có thể trở về, nhưng cơn đau lại tăng gấp bội.”
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Cũng may bí pháp giám định đã thi triển thành công.
Phù văn của bí pháp ngưng tụ thành hình đồng hồ trên người Sở các chủ, kim đồng hồ đảo ngược, sau đó lại hóa thành phù văn trở về hai mắt của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“May quá, lần trả giá này có thu hoạch chứ không thất bại.”
Hiện tại thân thể hắn còn đang run rẩy dữ dội, chịu đựng cơn đau khó có thể nói thành lời kia. Loại đau đớn dữ dội này đã đạt tới giới hạn của hắn, hắn chẳng dám thi triển bí pháp lại lần nữa đâu.
Nếu thi triển thêm lần nữa, chỉ e thuật giám định vẫn chưa hoàn thành thì hắn đã đau đến chết ngất rồi.
“Cảm ơn.”
Sở các chủ nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Tống Thư Hàng tái nhợt, cái giá của cơn đau này quả thật cô không bồi thường được.
Lúc này, kết quả từ bí pháp giám định truyền vào ý thức của Tống Thư Hàng.
[Sở Tiên Tử, các chủ Bích Thủy Các thời đại viễn cổ, Kiếp Tiên cửu phẩm đỉnh phong, là tồn tại đã ngưng tụ đạo của bản thân. Còn lại: Bỏ qua.]
Các tin tức liên quan đến bản thân Sở các chủ thì không giám định nhiều.
Đây là do ý chí Tống Thư Hàng điều khiển khi thúc giục bí pháp giám định, giám định ra càng nhiều nội dung thì cái giá phải trả cũng càng lớn.
Hắn không thể trả giá lớn cho việc giám định thông tin cá nhân của Sở các chủ được, điều hắn cần chính là giám định ra cách giải quyết tình trạng hiện tại của Sở các chủ.
Kết quả giám định tiếp tục hiện lên.
[Thời gian còn lại đến lúc Sở Tiên Tử tiêu tán hoàn toàn còn 1 giờ 34 phút.]
[Cách giải quyết 1: Tìm Trình Lâm Nữ Đế, dùng trường sinh chi đạo của cô ấy để chuyển hóa hình thái của Sở Tiên Tử.]
Tống Thư Hàng thở dài, biết đi đâu tìm Trình Lâm Nữ Đế đây?
Lúc trước cô ấy có xuất hiện trên người Diệp Tư chốc lát, nhưng sau đó lại lập tức rời đi. Nữ Đế luôn tới không hình đi không bóng, chỉ có cô chủ động tới cửa liên hệ, muốn chủ động tìm cô ấy thì đúng là một nhiệm vụ truyền kỳ cấp sử thi luôn ấy chứ.
“Trình Lâm Tiên Tử, Trình Lâm Tiên Tử, cô còn ở đây không?”
Tống Thư Hàng thử kêu to vài tiếng.
Đây là thói quen hình thành qua mấy lần hắn gọi Bạch tiền bối two.
Chỉ cần đủ may mắn thì có khi kêu vài tiếng sẽ kết nối với Bạch tiền bối two ngay.
Gọi cho Trình Lâm Tiên Tử thất bại…
Cách thứ nhất bị loại.
[Cách giải quyết 2: Dùng Ngụ Linh Chi Thuật, giữ cho chút chân linh của Sở Tiên Tử không tiêu tan. Phối hợp với cách sống lại mà Sở Tiên Tử chuẩn bị trước đó thì có ba mươi phần trăm tỉ lệ sống lại thành công.]
“ Ngụ Linh Chi Thuật là cái gì?”
Tống Thư Hàng buồn bực hỏi.
Hắn căn bản không hề biết pháp thuật thế này, chỉ biết cách siêu độ thôi…
Hơn nữa tỷ lệ thành công của cách này hơi thấp, chỉ được ba mươi phần trăm.
Không đến lúc cùng đường, không nên dùng cách này.
[Cách giải quyết 3: Đi đến chư thiên vạn giới Tử Linh giới, tìm kiếm suối nguồn sinh mệnh ở ngay trung tâm Tử Linh giới, dùng suối nguồn sinh mệnh tẩm bổ có thể giúp thân thể Sở Tiên Tử dần khôi phục.]
Chư thiên vạn giới Tử Linh giới, đây là chư thiên vạn giới thứ hai mà Tống Thư Hàng nghe được sau thú giới.
Nghe tên đã biết đây là một phó bản cao cấp khổng lồ, hoàn toàn không phải nơi mà nick nhỏ tứ phẩm như hắn có thể vào. Chỉ sợ ngay cả vòng ngoài của Tử Linh giới hắn còn chưa vào được thì đã bị đánh bẹp xác rồi.
Hơn nữa thời gian Sở các chủ tiêu tán chỉ còn lại một tiếng rưỡi, làm sao đủ cho hắn vào Tử Linh giới chứ?
“Còn cách nào khác không?”
Tống Thư Hàng xoa huyệt thái dương.
Đáng tiếc… kết quả giám định chỉ đưa ra ba cách này.
Có lẽ còn nhiều cách có thể cứu Sở các chủ, nhưng với tu vi bí pháp của Tống Thư Hàng bây giờ thì không cách nào giám định ra nhiều tin tức hơn.
“Quy tiền bối, Sở các chủ, các ngươi có ai biết Ngự Linh Thuật không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Rùa biển lớn lắc đầu.
Sở các chủ:
“Ta biết.”
“Ngự Linh Thuật này có khó học không?”
Mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
“Không tính là khó, lúc đó ta học hai tháng là được ngay.”
Sở các chủ đáp.
Tống Thư Hàng:
“…”
Hai tháng sau, ngay cả cặn bã ngài cũng chẳng còn đâu.
Cách thứ hai không thể được.
Nói cách khác, chỉ có thể đi tìm Trình Lâm, hoặc là tìm suối nguồn sinh mệnh.
Suối nguồn sinh mệnh.
Hắn chợt nhớ đến suối nguồn sự sống của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận