Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2933: Á Nè Tử, cô đang gây chuyện đấy!

Chương 2933: Á Nè Tử, cô đang gây chuyện đấy!
Vẻ mặt “chơi mô hình chẳng phải việc đứng đắn gì” của Joseph quá rõ ràng.
Nếu như cả hai thầy trò đều “bị đọc mặt”, vậy sau này môn phái Bá Tống làm sao giữ được bí mật cơ chứ?
Hay là về sau coi “mặt nạ” là tín vật của môn phái luôn nhỉ? Tất cả đệ tử muốn vào môn phái của hắn đều phải đeo mặt nạ nửa mặt chứng minh cho thân phận.
Thế nhưng sau khi tự tưởng tượng ra cảnh đó, Tống Thư Hàng lại lắc đầu… Nếu cả môn phái đều đeo mặt nạ thì kỳ cục lắm.
Thở dài trong lòng, Tống Thư Hàng giải thích với Joseph:
“Đây không phải là mô hình nhỏ đâu, đây là sản phẩm sau khi Bạch tiền bối dùng pháp thuật Chưởng Trung Phật Quốc thu nhỏ một cung điện đấy.”
Joseph nói:
“Sư phụ cũng biết pháp thuật này chứ?”
“Không biết.”
Tống Thư Hàng trả lời đầy quyết đoán.
Joseph lập tức khen ngợi:
“Pháp thuật đến sư phụ cũng không biết ư, lợi hại quá!”
Tống Thư Hàng: “???”
Pháp thuật mà ta không biết nhiều lắm, không phải pháp thuật nào ta không biết cũng lợi hại cả đâu.
“À mà sư phụ có thể phóng to mô hình này lên cho ta xem không?”
Joseph hỏi… Nói thật lòng, sau khi bị Chưởng Trung Phật Quốc thu nhỏ lại, hắn không nhìn rõ cánh cửa này có hình dáng gì, càng đừng nói tới cái lỗ trên cửa.
Dù sao hắn cũng chỉ là một tay mơ mới ngưng tụ ra được một tia “thánh quang”, đến nhãn khiếu còn chưa mở nữa là.
Tống Thư Hàng:
“Vậy vào trong thế giới hạch tâm đi.”
Dù sao sớm muộn gì mảnh vỡ Dao Trì và tiểu cung điện Thiên Đình này cũng được chuyển vào thế giới hạch tâm, vậy bây giờ cứ mang chúng vào luôn rồi khôi phục chúng lại như cũ một thể.


Trong thế giới hạch tâm.
Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối, Vũ Nhu Tử và Joseph đi vào trong thế giới hạch tâm.
“Bạch tiền bối, xin hãy giải trừ hiệu quả pháp thuật Chưởng Trung Phật Quốc.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối vươn tay ra, hai mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ được nâng lên trên không trung.
Tiểu trợ lý hạch tâm hiện lên, đón lấy hai mảnh vỡ Thiên Đình, đưa chúng đến rìa thế giới hạch tâm… Mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ có thể cưỡng chế mở rộng diện tích thế giới hạch tâm, tiểu trợ lý chu đáo tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.
Sau khi hai mảnh vỡ Thiên Đình yên vị ở phần rìa, Bạch tiền bối cũng bắt đầu giải trừ hiệu quả của Chưởng Trung Phật Quốc.
Tiên cảnh Dao Trì khổng lồ khôi phục như lúc đầu, nó phình to ra, mở rộng diện tích của thế giới hạch tâm.
Mảnh vỡ cung điện nhỏ cũng khiến thế giới hạch tâm to hơn một chút.
Tống Thư Hàng dẫn Joseph đáp xuống trước cửa mảnh vỡ cung điện.
“Rộng lớn quá.”
Joseph ngẩng đầu nhìn cánh cửa cao cần 20m.
Không ngờ một mô hình nhỏ như vậy có thể biến thành một tòa cung điện khổng lồ thế này, phải chăng vị Bạch tiền bối đó chính là cao thủ võ lâm trong số các tiên nhân, còn mạnh hơn cả sư phụ ư?
“Nhìn cái lỗ hình tròn kia đi, sau đó thử nhớ lại xem.”
Tống Thư Hàng nói.
Joseph: “Vâng, sư phụ.”
Hắn đứng trước cửa cung điện khổng lồ, cẩn thận suy ngẫm.
Một lúc sau.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ hỏi:
“Có nghĩ ra gì không?”
“Sư phụ, ta đang nghĩ… nếu như chúng ta học được pháp thuật Chưởng Trung Phật Quốc này thì có thể tự tạo ra mô hình phòng ốc, sau đó phóng to nó ra không? Như thế thì chúng ta kiếm bộn rồi!”
Joseph nói với giọng hưng phấn.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Ngươi nhìn cả nửa ngày mà chỉ nhìn ra điểm này thôi à?
Ngươi có tin vi sư tung chưởng thanh lý môn hộ luôn không?
“Sư phụ, trước giờ ta chưa từng tiếp xúc với chiếc chìa khóa thạch bàn nào to như thế này cả! Hơn nữa sư phụ nhìn này, khay tròn này là một khối đá lớn ít nhất sâu 1m, đường kính khoảng 2m nhỉ? Nếu như đặt khối đá lớn như thế bên cạnh ta, ta cũng không thể di chuyển nó đi được.”
Joseph nói.
“Cũng đúng.”
Bia đá đạo hữu đáp.
Joseph chỉ là người bình thường vừa ngưng tụ ra một tia sức mạnh “thánh quang” chứ không có thần lực trời sinh.
“Nhưng hắn lại bị con rối kia bắt đi, nó còn thẩm vấn hắn nữa.”
Chiếc áo khoác cực ngầu mà Tống cầu béo hóa thành lên tiếng:
“Chắc chắn con rối đó không bắt bớ bừa bãi đâu, hẳn phải có manh mối nào đó.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói:
“Hay là có người dịch dung thành Joseph, sau đó đi lấy chìa khóa thạch bàn đi?”
“Đồng Quái tiền bối?”
Vũ Nhu Tử thốt lên.
Đồng Quái tiền bối vốn đã có tiền án tiền sự, hắn đã từng đóng giả làm các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đi bói quẻ dởm khắp nơi rồi đổ tội lên người khác.
Tuy rằng Joseph không phải là một thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 nhưng hắn là đệ tử của Tống Thư Hàng, nói không chừng cũng nằm trong danh sách dịch dung đổ tội của Đồng Quái tiền bối cũng nên.
“Không phải vội, nếu như không còn cách nào khác thì cứ để ta đầu rơi máu chảy đi.”
Tống Thư Hàng xắn tay áo lên nói.
Nghe nói mỗi tháng chảy chút máu có lợi cho sức khỏe của con người.
“Đợi đã sư phụ!”
Đúng lúc này, hai mắt Joseph sáng bừng lên, hắn chỉ vào khay tròn, nói:
“Ta chưa từng thấy thạch bàn nào lớn như thế nhưng ta đã từng thấy ký hiệu vương miện kỳ lạ trong khay rồi!”
Đó là ký hiệu Bình Thiên Quan + vương trượng, Bình Thiên quan đó khá giống với công đức bình thiên quan mà Tống Thư Hàng giao cho mỹ nhân rắn công đức.
“Nhìn thấy ở đâu?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Sau khi biết chuyện sư phụ tổ chức tiệc mừng năm mới, ta liền đến thành phố Văn Châu. Trong một trạm nghỉ trên đường cao tốc, ta nhặt được một chiếc chìa khóa xe… Trên chiếc chìa khóa xe ấy có ký hiệu vương miện + vương trượng. Vì lúc đó ta rất tò mò muốn biết rốt cuộc đó là chìa khóa xe gì nên nhớ rõ lắm.”
Joseph trả lời.
Tống Thư Hàng:
“Chìa khóa xe ư? Sau đó thì sao?”
“Bởi vì nhặt được ở khu phục vụ cao tốc, sợ rằng người chủ bị mất đồ sẽ lo lắng nên ta đã giao lại chìa khóa cho nhân viên trực ban ở khu phục vụ.”
Joseph đáp:
“Nếu thật sự là chiếc chìa khóa xe đó thì ta oan quá. Bị treo lên đánh một trận phí công, nếu như nó nói thẳng là chìa khóa xe thì ta chắc chắn sẽ nhớ ra. Nói gì mà chìa khóa thạch bàn, thế thì ta nhớ thế nào được?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Khu phục vụ nào?”
Bạch tiền bối hỏi.
Joseph: “Chư Tế.”
“Ta đi xem xem, đợi ta nhé.”
Bạch tiền bối nói.
Dứt lời, Bạch tiền bối bay lên trời, biến mất tăm.
“Sư phụ, vị tiền bối vừa nãy đẹp quá, đẹp hơn sư phụ nhiều.”
Joseph sán lại, nhỏ giọng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Ngươi không nói thì chết à?
Sau khi chính thức thu nhận ngươi vào môn phái, ta nhất định phải làm khó ngươi lúc tu luyện mới được.
“Không đúng không đúng, ý ta là sư phụ không đẹp bằng vị tiền bối ban nãy. Ơ không phải, ta muốn nói vị tiền bối đó đẹp hơn sư phụ, không đúng, đợi đã…”
Joseph càng nói càng vội, lắp ba lắp bắp.
Tống Thư Hàng vỗ nhẹ lên người Joseph:
“Tháng sau ngươi không có thối thể dịch đâu nhé.”
“Tống tiền bối, ngươi nghĩ trong cung điện này sẽ có gì?”
Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh hỏi.
“Chắc là… thuyền tiên chăng? Thuyền tiên số hiệu Thiên Đế.”
Tống Thư Hàng đáp.
Vì dù sao nó cũng là chìa khóa xe mà.
Trong khi nói chuyện, Bạch tiền bối lại bay trở về.
Trong tay hắn là một chiếc chìa khóa có hoa văn vương miện + vương trượng.
Khỏi phải nói, nếu nhìn bề ngoài thì nó thật sự rất giống một chiếc chìa khóa xe.
Hơn nữa cách mở cửa cũng không phải là đặt chiếc chìa khóa xe này vào trong cửa đá.
Bạch tiền bối ấn tay vào chìa khóa xe.
Ầm ầm ~~
Cửa cung điện mở ra.
Tống Thư Hàng: “…”
Ghê nha!
Nếu mày là cửa điều khiển từ xa thì còn đào một cái lỗ tròn lớn thế trên cửa làm gì chứ?
Trong tiếng ầm ầm, cánh cửa mở ra.
Sau đó, vương tọa rực rỡ xuất hiện trước mặt bọn Tống Thư Hàng.
Bảo tọa của Thiên Đế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận