Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2107: Hỏi Ngươi Có Sợ Không Hả?

Chương 2107: Hỏi Ngươi Có Sợ Không Hả?
Ưng Đạt đưa tay ra, trịnh trọng xỏ ngón tay vào trong chiếc nhẫn.
Ngay sau đó tà năng Cửu U trong chiếc nhẫn đã vào thế chờ hành động từ lâu lập tức tuôn ra ồ ạt, bám vào trên người hắn, cưỡng ép kích phát tiềm lực của hắn, đồng thời trao cho hắn sức mạnh vô song.
Chính là cảm giác này!
Tiếp theo chỉ cần ta kiên trì, áp chế... bia... đá...
Trong lúc đang suy tư, Ưng Đạt đột nhiên phát hiện tốc độ tư duy của bản thân trở nên chậm đi.
Một cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến.
Lý trí mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo lại sụp đổ, không ngăn được thế công của tà năng Cửu U.
Sau hai hơi thở, ý thức của Ưng Đạt dần mơ hồ... Trong mông lung, dường như hắn thấy được có mấy viên kim loại đang quay quanh đầu hắn, còn phát ra âm thanh kỳ lạ.
Mấy viên kim loại này như có chức năng thôi miên, càng quay càng nhanh làm Ưng Đạt chóng mặt buồn nôn.
Cảm giác này là... cảm giác say xe.
Tiếp đó hắn đã mất ý thức.
Lượng tà năng Cửu U khổng lồ bọc kín thân thể Ưng Đạt.
Một ma ảnh chui ra từ trong cái bóng của hắn, giương nanh múa vuốt, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương.
Nó khống chế thân thể Ưng Đạt, sau đó đưa hai bàn tay ra chạm vào tấm bia đá một cách đầy tự tin, muốn làm bia đá dừng lại.
Ken két~
Sức mạnh của ma ảnh đối kháng với lực va đập của bia đá phát ra một loạt tiếng ma sát chói tai.
“A a a~” Ma ảnh hét lên thảm thiết, bàn tay của nó đặt trên bia đá đang không ngừng bị hòa tan, động tác của nó đã kích hoạt cơ chế phòng ngự của bia đá.
...
Trong tấm chăn to.
Sợi tóc ngố Sở các chủ lên tiếng: “Hóa ra là tà năng Cửu U, thảo nào làm ta cảm thấy vừa khó chịu lại vừa vừa thân thiết.”
Tà năng Cửu U là sức mạnh trái ngược với linh lực, lại tự mang giọng nói cám dỗ nên mới làm Sở các chủ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng hiện giờ Sở các chủ two đã chuyển hóa thành trạng thái tà ma Cửu U, vào cư trú trong thế giới Cửu U, thế nên Sở các chủ mới có cảm giác thân thiết với tà năng Cửu U.
“Có phải nó sắp đụng vào rồi không?” Tô Thị A Thập Lục nói nhỏ.
Vũ Nhu Tử da đen: “Nhưng nơi này là tiểu không gian độc lập, tấm bia đá kia có đi vào được không?”
“Có thể.” Bạch long tỷ tỷ khẳng định.
Đây là thần binh Kiếp Tiên, bản thân nó có thuộc tính phá vỡ không gian.
Ầm~~
Bạch long tỷ tỷ vừa dứt lời, tấm bia đá kia đã đụng vào trong tiểu không gian độc lập mà nhóm người Tống Thư Hàng đang ở.
Sợi tóc ngố Sở các chủ run lên, cuốn chăn mang tất cả mọi người lui về phía sau một đoạn, tránh va đập.
Rầm...
Bia đá cực lớn rơi vào trong tiểu không gian.
Ưng Đạt và ma ảnh trong cái bóng của hắn cũng bị mang vào theo.
Ma ảnh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhóm người Tống Thư Hàng, hai mắt đỏ bừng.
“Trận!” Lúc này bạch long tỷ tỷ giơ ngón tay lên, lắc nhẹ.
Một trận pháp cỡ lớn thành hình, trong nháy mắt bao trùm tiểu không gian độc lập.
Phong tỏa không gian, phong tỏa tin tức, phong tỏa khí tức.
Thế này thì dù là ma ảnh cũng không thể truyền tin tức trong tiểu không gian độc lập ra ngoài.
Một chữ thành trận, tu vi của bạch long tỷ tỷ lại khôi phục không ít.
“Rống~” Ma ảnh cong người nằm bò trên bia đá, nhìn nhóm người Tống Thư Hàng đầy cảnh giác, đồng thời phát ra tiếng gầm trầm thấp ra oai.
“Giết chết nó đi.” Sở các chủ nói.
“Ai lên? Cô ra tay hay là ta?” Bạch long tỷ tỷ hỏi ngược lại.
“Để ta!” Lúc này, tiếng của Tống Thư Hàng đột nhiên vang lên.
Tô Thị A Thập Lục quay đầu nhìn ra sau: “Thư Hàng, ngươi tỉnh rồi... ơ?”
Sau lưng cô, Tống Thư Hàng vốn đang trầm mê học tập không kiềm chế đã tỉnh lại bởi sự cộng hưởng của bia đá.
Vừa mở mắt, hắn đã thấy ma ảnh kia.
Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra...
Nhưng Tống Thư Hàng vẫn lập tức đưa ra hành động chính xác.
Ngay khi phát hiện thân phận của ma ảnh là thể lây nhiễm tà ma Cửu U, hắn nhanh tay lấy ra một tấm mặt nạ dán lên mặt. Đây là mặt nạ dịch dung của Ngân Quái Thiên Tôn.
Khi hắn ngẩng đầu lên, mặt hắn đã biến thành mặt của một đại nhân vật trong chư thiên vạn giới. Đó là nam tử sống trong sách giáo khoa của Ma môn cổ xưa, một đời Ma Đế tận tụy - Trường Sinh Giả Hà Chỉ Ma Đế.
Chính vì thấy khuôn mặt của Hà Chỉ Ma Đế nên A Thập Lục mới sững sờ.
...
Lúc này, thân xác của Tống Thư Hàng đã tái tạo được hơn nửa cơ ngực.
Cơ thể bằng gỗ bước lên trước một bước, đỡ lấy Tống Thư Hàng, đặt hắn lên trên bả vai.
“Hơi cấn.” Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục: “...”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
“Nhìn bộ dạng bây giờ của Tống tiền bối giống như lúc dùng phần mềm PS chỉnh hình kéo thân thể lên, vô tình kéo ra hai cái vai vậy.” Vũ Nhu Tử da đen nhận xét.
“Đừng để ý đến ngoại hình bây giờ của ta.” Tống Thư Hàng xua tay sau đó lại nói: “Bạch long tỷ tỷ, A Thập Lục, hai người xem thử ý thức có thể tiến vào hệ thống Tu Chân, quay lại cảnh ta sắp diễn được không.”
“Ngươi muốn làm gì?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
“Đến lúc đó thì gửi lên vòng bạn bè giúp ta.” Dứt lời, Tống Thư Hàng bước mấy bước đến trước mặt ma ảnh.
Dường như cảm ứng được Tống Thư Hàng là đầu sỏ sau màn triệu hoán bia đá, ma ảnh nhìn về phía hắn gầm gừ liên tục, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Lần này ta lĩnh ngộ được một tuyệt kỹ, vừa lúc dùng ngươi luyện tay luôn vậy.” Tống Thư Hàng nói.
Sợi tóc ngố Sở các chủ hỏi: “Là võ học trong thiên tổng cương truyền thừa Thánh Viên Long Lực Thần Công à?”
“Ừ, cũng hơi liên quan đến Thánh Viên Long Lực Thần Công.” Tống Thư Hàng trả lời.
Nói xong, hắn vận chuyển ba đại công pháp luyện thể.
Cương Thủ biến dị phủ một tầng màu đen nhánh như kim loại lên đầu hắn, Thánh Viên Long Lực Thần Công và Nho Gia Kim Cương Thân cường hóa độ cứng cho đầu hắn.
Đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Cơ thể bằng gỗ của Tống Thư Hàng chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Chiêu này có tên là...”
Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ ở phía sau đang thử chức năng của hệ thống chat Tu Chân, thử quay video lại.
Tống Thư Hàng cảm thấy bản thân là một diễn viên trời sinh, lúc đối diện với ống kính thì hắn nhập vai cực nhanh.
Tiếc là ma ảnh ở phía đối diện không phối hợp.
Tống Thư Hàng còn chưa nói lời thoại xong, ma ảnh kia đột nhiên nhào tới. Tà năng Cửu U đậm đặc đến mức hóa lỏng xô về phía Tống Thư Hàng giống như sóng biển đen kịt.
Vai phụ kiểu này, sau khi diễn xong cảnh quay đừng mong lĩnh được cơm hộp.
Tống Thư Hàng thở dài, giơ tay lên lấy đầu xuống. Tay phải trên cơ thể bằng gỗ vận hết sức, đập đầu về phía ma ảnh.
Sở các chủ: “...”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Tô Thị A Thập Lục: “...”
Vũ Nhu Tử da đen giơ tay phải lên che trán, không nỡ nhìn thẳng.
Bởi vì khoảng cách giữa hai bên rất ngắn nên chỉ trong nháy mắt, đầu của Tống Thư Hàng đã gặp ma ảnh.
“Rống~~” Ma ảnh mang theo sóng lớn tà năng Cửu U lao về phía Tống Thư Hàng.
“Chết đi!” Tống Thư Hàng hét lên đầy giận dữ.
Trong nháy mắt hắn rót lượng lớn linh lực vào trong sợi tóc ngố Sở các chủ. Sợi tóc ngố Sở các chủ trở nên thẳng tắp, thậm chí ngay cả phần giấu đi cũng bị kéo ra.
Tóc Trường Sinh Giả dài ba mét, có sợ hay không?
Sở các chủ: “!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận