Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1373: Tống Tiền Bối, Kình Đan Của Ngươi Phát Phì? Hay Là Mang Thai Thế?

Chương 1373: Tống Tiền Bối, Kình Đan Của Ngươi Phát Phì? Hay Là Mang Thai Thế?
Bạch tiền bối trả lời: “Ta chưa từng làm thiên đạo bao giờ, cũng không biết sau khi mình chán làm thiên đạo thì sẽ làm gì. Ừm… cảm giác với tính cách của ta thì chắc là sẽ tự tìm chuyện gì đó thú vị để làm.”
Nếu bên cạnh không có chuyện gì thú vị thì bản thân sẽ tự tìm niềm vui.
“Vậy Bạch tiền bối này, ngươi có chọn cách nghỉ làm thiên đạo hay gì đó tương tự không?” Tống Thư Hàng suy đoán rồi hỏi.
“Làm sao có chuyện ấy được?” Bạch tiền bối quyết đoán đáp: “Khó khăn lắm mới thành thiên đạo, tại sao phải nghỉ chứ? Sau khi thành thiên đạo thì có thể chơi rất nhiều thứ mà tu sĩ bình thường có muốn chơi cũng không chơi được. Vũ trụ lớn như vậy, chư thiên vạn giới to như thế, chắc chắn sẽ có vô số thứ thú vị để chơi. Có nhiều nơi chỉ có thiên đạo mới có thể đi vào, tu sĩ bình thường căn bản không cách nào tiến vào. Chẳng hạn như ‘phòng tối thiên đạo’ mà bây giờ chúng ta đang ở chẳng hạn, cùng với nhiều nơi tương tự như thế. Nếu như bỏ làm thì sẽ chán hơn ấy chứ.”
“Có lý.” Tống Thư Hàng sờ cằm nói.
Thiên đạo giống như tồn tại có được quyền hạn tối cao, có thể đi vào tất cả các bản đồ ẩn. Mà nếu nghỉ làm thì không thể vào những bản đồ ẩn kia nữa.
Vì vậy, có khi nào lý do ‘chán rồi, không muốn chơi nữa’ của vị thiên đạo đếm ngược thứ hai, nghi rằng chính là vị đối ứng của Bạch tiền bối two có ẩn tình gì hay không?
Mấy vị thiên đạo đời trước đều muốn thoát khỏi vị trí đó. E rằng vị trí thiên đạo này không hề tốt đẹp như mọi người vẫn nghĩ. Có khi nó là một cái bẫy to thì sao?
Hoặc là, chỉ sau khi đứng trên vị trí thiên đạo này mới có thể nhìn thấy cao và xa hơn, sau khi có được mục tiêu lớn hơn, thiên đạo nhiệm kỳ trước mới muốn từ chức, tiếp đó nghĩ cách mưu cầu cảnh giới ‘vượt trên thiên đạo’?
Hoặc là một phần thiên đạo sau khi trở thành thiên đạo, đạt được ‘thuộc tính bất hủ’ mình muốn bèn thoát khỏi vị trí thiên đạo, tiếp tục đi làm chuyện bản thân muốn làm? Chẳng hạn như… Vân Tước Tử tiên tử có được một khúc xương bất hủ chẳng hạn?
“Đúng rồi, sao tự nhiên Thư Hàng ngươi lại hỏi vấn đề này làm gì thế?” Bạch tiền bối tò mò hỏi lại.
Vũ Nhu Tử bên cạnh đột nhiên giơ tay lên nói: “Bạch tiền bối, ngươi chưa phát hiện ra bản thân ngươi chính là con ruột của thiên đạo ư?”
Bạch tiền bối: “…”
“Thư Hàng, ngươi tấn chức ngũ phẩm rồi à?” Tô Thị A Thập Lục bên cạnh chú ý tới trạng thái của Tống Thư Hàng lúc này.
Nơi mi tâm Tống Thư Hàng, tinh thần lực màu vàng như ẩn như hiện. Đây là do sau khi hắn tấn chức ngũ phẩm, tinh thần lực lập tức tăng lên một khoảng, vẫn chưa thể khống chế theo ý mình nên mới khiến tinh thần lực tiết ra ngoài.
Ngoài ra, ‘tiên thiên chân nguyên’ trong cơ thể Tống Thư Hàng đã lột xác, hóa thành linh lực của Linh Hoàng ngũ phẩm. Kim đan trong cơ thể hắn bắt đầu từ từ cải tạo thân thể, chỉ cần bế quan một thời gian thì kim đan và linh lực sẽ khiến thân thể của tu sĩ ngũ phẩm ‘tiến hóa’, cuối cùng đúc thành [Linh Hoàng chi thể].
Ngũ phẩm, chính là một đạo ranh.
Đối với tu sĩ mà nói, nhất phẩm là một cửa ải, tách biệt giữa tu sĩ và người thường, chính thức tiến vào hình thức ‘siêu phàm’.
Nhị phẩm cũng là một cửa ải, sau cảnh giới này, lực lượng trong cơ thể tu sĩ sẽ từ khí huyết hư ảo hóa thành chân khí, tuổi thọ cũng lập tức tăng lên trên hai trăm năm.
Cảnh giới ngũ phẩm lại là một lạch trời, một viên kim đan định đại đạo, kim đan trở thành hạch tâm của tu sĩ, chuyển hóa toàn bộ tiên thiên chân nguyên thành ‘linh lực’. Tại cảnh giới này, tu sĩ đã siêu thoát ngũ cốc luân hồi. Đặc biệt ‘Linh Hoàng chi thể’ là ranh giới lớn nhất giữa tu luyện giả và người bình thường.
Điểm khác biệt giữa tu sĩ ngũ phẩm và người bình thường không biểu hiện quá rõ ràng trên người tu sĩ nhân loại.
Nhưng trên người yêu tu thì lại thấy được thay đổi cực lớn này. Đại yêu ngũ phẩm mới có thể hóa hình. Đây đã là biến hóa trên phương diện hình thái sinh mệnh.
“Đúng vậy, dưới sự giày vò từ thiên kiếp và ma kiếp của Vân Tước Tử, ta bị cưỡng ép tăng lên tới cảnh giới ngũ phẩm.” Trong lòng Tống Thư Hàng hãy còn sợ hãi.
Lần thiên kiếp ngũ phẩm này, nếu không phải đang ở địa bàn của Bạch tiền bối two thì thật sự không biết sẽ độ kiếp kiểu gì nữa. Ít nhất thì cũng khỏi mơ tới pháp khí tổ hợp tam thập tam thú. Nói không chừng còn có thể độ kiếp thất bại, hóa thành tro bụi. Dù sao thì trước khi độ kiếp hắn cũng không có chuẩn bị gì cả.
“Bốn tháng rưỡi đã ngũ phẩm.” Bạch tiền bối sờ cằm nhìn Tống Thư Hàng.
Chờ ra khỏi phòng tối của thiên đạo, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 biết tin Tống Thư Hàng đã lên đến ngũ phẩm thì sẽ gánh áp lực bao lớn đây?
“Tống tiền bối, quả nhiên ngươi mới là con ruột của thiên đạo.” Vũ Nhu Tử nói, dứt lời, cô đột nhiên cảm ứng được gì đó: “Bá… Bá Nho Huyền Ma?”
Tô Thị A Thập Lục lo lắng hỏi: “Không có tai họa ngầm gì đấy chứ? Bá… Bá Nho?”
Tống Thư Hàng: “…”
Có thể đừng đọc cái chữ Bá đằng trước kia những hai lần không?
“Không cần lo lắng, tình trạng của ta vẫn ổn, đạo tâm của ta có thể chống đỡ được. Ngoài ra, các ngươi cũng thấy đấy, ta có thêm một cái ma hào, Bá Nho Huyền Ma. Đây là phần thưởng sau khi đã vượt qua ma kiếp.” Tống Thư Hàng thở dài nói.
“Có phải ta lại bỏ lỡ chuyện đặc sắc gì rồi không?” Vũ Nhu Tử trưng ra vẻ mặt tiếc nuối, lại hỏi: “Đúng rồi, đan văn thì sao? Tống tiền bối ngươi không có chuẩn bị gì hết, đan văn không sao đấy chứ?”
Tống Thư Hàng trả lời: “Trạng thái kim đan của ta khá là đặc thù, ta hoài nghi kim đan của ta vốn không có long văn nào.”
“Không long văn? Sao lại thế được, kim đan ít nhất đều có một đạo long văn mà nhỉ.” Vũ Nhu Tử nói với vẻ nghi hoặc.
Tống Thư Hàng đáp: “Thật sự có tồn tại kim đan không có long văn, ờm… Bạch tiền bối ngươi biết kim đan không có long văn chứ?”
Giữa Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two có liên quan sâu xa. Năm đó Bạch tiền bối two là kim đan không long văn, vậy thì rất có thể Bạch tiền bối cũng là kim đan không có long văn mới đúng.
“Ta không biết, cũng chưa từng nghe đến chuyên kim đan không long văn.” Bạch tiền bối lắc đầu.
“Bạch tiền bối kim đan của ngươi có bao nhiêu đạo long văn vậy, ta chưa nghe người trong nhóm nói đến bao giờ.” Tô Thị A Thập Lục tò mò hỏi.
“Bởi vì kim đan của ta tương đối đặc thù, cho nên ta vẫn luôn không nói với người trong nhóm.” Bạch tiền bối trả lời: “Thật ra có nói cũng chẳng sao hết, lúc đó số lượng đan văn của ta là mười đạo long văn.”
Tô Thị A Thập Lục sửng sốt: “Long văn trên kim đan tối đa không chỉ có chín đạo ư?”
Chín đạo long văn là mức cao nhất, dù là Thánh Nhân Nho gia năm đó rất trâu bò, treo cả chư thiên vạn giới lên đánh thì lúc ngũ phẩm kim đan cũng chỉ có chín đạo long văn.
Mười đạo long văn của Bạch tiền bối đến rốt cuộc là sao đây?
Bạch tiền bối sờ cằm nói: “Năm đó lúc ta tấn chức ngũ phẩm, vất vả lắm mới vượt qua thiên kiếp, ngưng tụ hư đan thành kim đan, tiếp đó bèn chờ đan văn xuất hiện. Nhưng đan văn của ta xuất hiện rất chậm, kim đan của ta cứ biến hóa rồi xoay tròn mãi … Sau đó…”
Tống Thư Hàng, Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử, mỹ nhân rắn công đức cùng Xích Tiêu Kiếm trong bụng cô đều vểnh tai lắng nghe.
“Sau đó, ta cảm thấy ngồi chờ đan văn xuất hiện tốn thời gian quá bèn bế quan. Bế một phát là hơn một năm trời. Chờ ta tỉnh lại từ trạng thái bế quan, kiểm tra kim đan của mình… sau đó phát hiện trên kim đan của ta có mười đan văn. Lúc ấy ta cho rằng mình đếm sai, nhưng đếm đi đếm lại mấy lần thì vẫn là mười đạo.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng vô thức nói: “Bạch tiền bối, có phải đan văn thứ mười của ngươi là do người nào vẽ lên không?”
“Phụt, thứ như đan văn này làm sao mà vẽ chứ?” Bạch tiền bối cười nói.
“Dùng bút vẽ, hơn nữa còn không phai màu ấy.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Đừng hỏi ta làm sao mà biết được, đan văn của ta là do người khác vẽ lên đấy.”
Vũ Nhu Tử: “Hả?”
Tô Thị A Thập Lục: “Hả?”
“Kim đan của ta hơi quái dị, không biết vì sao, lúc ta tứ phẩm thì hư đan ngưng tụ được lại thành một con cá voi mập.” Tống Thư Hàng nói.
Tô Thị A Thập Lục và Bạch tiền bối đều gật đầu, việc này hai người đều biết.
“Sau đó lúc ta đạt đến ngũ phẩm, hư đan cá voi mập biến thành kim đan cá voi mập. Bên trên có ba đan văn.” Tống Thư Hàng lại nói.
Tô Thị A Thập Lục nói với vẻ nghi hoặc: “Vậy trước đó ngươi nói kim đan không long văn là sao?”
Vũ Nhu Tử: “Chỉ có ba đạo?”
Không thể nào, với việc Tống tiền bối chỉ dùng bốn tháng rưỡi để đạt đến cảnh giới ngũ phẩm, thiên phú có kém đi nữa thì cũng không thể nào chỉ có ba đạo long văn trên kim đan được! Thiên phú của Tống tiền bối tuyệt đối không hề kém… Nếu như một người thật sự không có chút thiên phú tu luyện nào, dù cho hắn tài nguyên vô hạn thì cũng không thể nào làm nên chuyện kỳ tích bốn tháng rưỡi đã ngũ phẩm thế này.
Tống Thư Hàng trả lời: “Ba đạo đan văn này đều không phải của chính ta, một đạo là do ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú’ thêm vào cho ta, một đạo là do mỹ nhân rắn công đức cùng thánh ấn thêm vào cho ta, còn một đạo là do ‘Nho Gia Kim Cương Thân’ cùng ‘Thánh Viên Long Lực Thần Công’ thêm vào. Nói cách khác… ngoại trừ ba đạo được thêm vào kia, bản thân ta không có một đạo long văn nào cả.”
“Kim đan không có long văn có hiệu quả đặc thù gì không?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Hẳn là rất đặc thù… Có điều đã không liên quan đến ta nữa. Bây giờ ta đã có ‘chín đạo long văn’. Lúc trước ta độ kiếp ở thế giới ma kiếp, đúng lúc là địa bàn của một vị kia. Sau vị kia ra tay bổ sung cho ta sáu đạo long văn. Dùng bút vẽ lên ấy.” Tống Thư Hàng nói.
“Vậy cũng được ư?” Tô Thị A Thập Lục cảm thấy lượng tin tức quá lớn, thế giới quan của cô bắt đầu tan vỡ.
Bạch tiền bối nghe vậy thì sờ cằm rơi vào trầm tư.
Đan văn, vẽ lên.
Kim đan không có long văn.
“Lúc đó ngươi không hỏi vị kia, nhờ hắn vẽ cho ngươi mười đạo long văn à?” Bạch tiền bối hỏi.
Tống Thư Hàng đột nhiên sửng sốt.
Đúng vậy, nếu đan văn có thể vẽ lên được, nói không chừng có thể vẽ mười đạo long văn, mười một đạo long văn, thậm chí nhiều hơn thì sao?
Bạch tiền bối trước mặt chính là ví dụ, mười đạo long văn đã đột phá cái cực hạn ‘chín’ kia rồi.
“Ta không có hỏi, ta chỉ cho rằng chín đạo long văn là cực hạn rồi, vì vậy chỉ cần chín đạo long văn thôi.” Tống Thư Hàng thở dài: “Ta có cảm giác mình đã bỏ lỡ một đại cơ duyên.”
“Tống tiền bối, có thể cho ta xem chín đạo long văn mà ngươi được ‘vẽ’ lên không?” Lòng hiếu kỳ của Vũ Nhu Tử lại trỗi dậy.
Tống Thư Hàng nghe vậy thì cười lớn: “Cô muốn xem à? Vậy cô thả tinh thần lực lên người ta đi, ta dẫn dắt tinh thần lực của cô vào quan sát kình đan trong cơ thể ta. Hề hề hề hề.”
“Muốn xem, muốn xem.” Vũ Nhu Tử nói.
Tô Thị A Thập Lục: “Thư Hàng, ngươi cười nghe dị lắm đấy.”
“Không có gì đâu, một lát Thập Lục cũng tiến vào nhìn xem đan văn trên kim đan của ta đi. Thú vị lắm đấy.” Tống Thư Hàng nói.
Một lát sau.
Vũ Nhu Tử phóng tinh thần lực lên người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng dẫn dắt tinh thần lực của Vũ Nhu Tử tiến vào trạng thái nội thị rồi đi đến vị trí của kình đan.
“Ơ? Tống tiền bối, kình đan của ngươi bị béo phì, hay là mang thai thế?” Vũ Nhu Tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận