Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2270: Thu Bím Tóc, Chuyên Thu Tóc Dài

Chương 2270: Thu Bím Tóc, Chuyên Thu Tóc Dài
Để Sở Sở và con rối tiên tử ở lại Thực Uyên các của Biệt Tuyết Tiên Cơ, Tống Thư Hàng đứng dậy đi đến đại học Giang Nam.
Trời còn sớm.
Tống Thư Hàng không ngự khí phi hành, hắn thả một huyễn thuật đơn giản lên người để ẩn thân, dựa vào tu vi cảnh giới của bản thân, đi nhàn nhã trên không trung, đạp lên mây tiến về phía trước.
Mỗi bước bước ra, hoa sen đen sẽ xuất hiện trước ở vị trí mà hắn muốn bước ra bước kế tiếp.
Thông Nương không đầu biến thành cây hành ngồi trên bả vai hắn, hai chân nhẹ nhàng đong đưa.
“Cuối cùng cũng sống sót ra khỏi Thực Uyên các.” Thông Nương nói nhỏ.
Lúc ở trong Thực Uyên các, cô đối mặt với Biệt Tuyết Tiên Cơ mà như đang đối mặt với thiên địch, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói to. Từ đầu đến cuối, cô đều cố gắng giảm thấp độ tồn tại của bản thân hết mức có thể, cô có linh cảm nếu nói chuyện lớn tiếng một chút sẽ bị Biệt Tuyết Tiên Cơ bắt đi thái mỏng.
Tống Thư Hàng mỉm cười.
Trong thời gian ngắn hẳn là Biệt Tuyết Tiên Cơ sẽ không nhớ thương đến Thông Nương nữa. Tiên Cơ từng thu mua một đống búp hành từ trong tay Tống Thư Hàng, tạm thời vẫn đủ để Tiên Cơ dùng một đoạn thời gian.
“Ngươi hết sợ độ cao rồi à?” Thông Nương đột nhiên hỏi.
“...” Tống Thư Hàng thở dài: “Đừng phá hỏng bầu không khí.”
Hắn bước chậm rãi trong tầng mây, khí tràng cực mạnh tạo ra lập tức bị Thông Nương hủy sạch.
“Chỉ cần tốc độ không nhanh thì ta sẽ không sao.” Tống Thư Hàng nói.
Bây giờ cho dù đứng trên mây nhìn xuống mặt đất bên dưới hắn cũng không sợ. Với cảnh giới Tôn Giả thất phẩm của hắn + thể chất có ba đại thần công thối thể hộ thể, dù hắn có rơi xuống thì đối tượng bị thương cũng chỉ là đất mẹ chứ không phải hắn.
...
Khoảng cách giữa Thực Uyên các và đại học Giang Nam cũng không xa lắm.
Đây là khoảng cách hoàn mỹ mà Biệt Tuyết Tiên Cơ đã tính đi tính lại nhiều lần mới ra, vừa không quá gần cũng không quá xa. Cho dù không ngự khí phi hành, chẳng mất bao lâu Tống Thư Hàng đã đến vùng trời bên trên đại học Giang Nam.
Giờ này chính là lúc sinh viên vội vàng vào lớp.
Các cổng vào trong trường đều bị dòng người chen chật kín.
Tống Thư Hàng nhìn cảnh tượng bên dưới... trong lòng dâng lên một cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc.
Trải đời sẽ làm người ta trưởng thành, bất kể trưởng thành theo hướng tốt hay hướng xấu đều sẽ làm người ta thay đổi.
“Rõ ràng không rời đi quá lâu, vậy mà bây giờ lại cảm thấy trường học thật xa lạ.” Tống Thư Hàng thở dài nói.
Thông Nương nhắm ngay chỗ hiểm: “Bởi vì tuổi tâm lý của ngươi đã là một ông già rồi.”
Nói thật... từ khi cô chiếm cứ Ngộ Đạo thạch bị Tống Thư Hàng bắt được đến bây giờ, cô biết rõ Tống Thư Hàng đã trải qua những gì.
Nếu đổi người khác tiếp nhận những chuyện Tống Thư Hàng trải qua, chỉ sợ đã phát điên rồi.
Không mấy ai sau khi chết lần này đến lần khác, bị người bóp hết lần này đến lần khác, liên tục chịu đựng nỗi thống khổ đỉnh cấp thế giới mà còn có thể vui vẻ nhảy nhót giống như Tống Thư Hàng.
Chính vì hơi bị đả kích, gần đây Thông Nương cũng đang cố gắng tu luyện, nghiêm túc học hỏi tri thức từ các vị tiền bối...
“Nói bậy, tuổi tâm lý của ta tối đa là 40.” Tống Thư Hàng phản bác.
Sau đó hắn dùng ý hắn thức quét qua rừng cây nhỏ cách ký túc xá nam không xa, xác định vị trí của liễu yêu Khinh Vũ.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đáp xuống, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra.
“Cẩn thận, đừng để rơi xuống dưới. Cao thế này, điện thoại rơi xuống đập trúng người sẽ gây chết người đấy.” Thông Nương nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “...”
Bình thường chắc không có tu sĩ nào bất cẩn đến vậy đâu nhỉ?
Người gọi đến là Diệt Phượng tiền bối.
“Diệt Phượng tiền bối, sao gọi điện cho ta sớm thế?” Tống Thư Hàng nhận cuộc gọi.
“Alo, Thư Hàng, có ở trái đất không?” Tiếng của Diệt Phượng Công Tử vang lên.
Tống Thư Hàng cười đáp: “Có, mới về khu Giang Nam. Tiền bối có chuyện gì không?”
“Không biết sao khi nghe ngươi gọi ta là tiền bối thì đột nhiên ta lại muốn đánh người.” Diệt Phượng Công Tử trả lời.
Tống Thư Hàng: “...”
Nói chuyện nghiêm túc nào, Diệt Phượng tiền bối.
Ngài như vậy sao ta tiếp lời được?
“Ta nghe nói ngươi nuôi một nhóm linh thú và ma thú nên định mua ít đồ từ chỗ ngươi, cho ngươi kiếm chút tiền lẻ.” Diệt Phượng Công Tử tiếp tục nói.
“Diệt Phượng tiền bối, ngài biết chuyện ngay cả linh thạch vỡ trên người ta cũng bị hiến tế sạch rồi à?” Tống Thư Hàng cảm động không thôi, Diệt Phượng tiền bối đúng là con giun trong bụng hắn.
Diệt Phượng Công Tử: “???”
Ngay cả linh thạch vỡ đều bị hiến tế, Tống Thư Hàng thảm đến mức này rồi ư?
“Tiền bối ngài muốn mua cái gì?” Tống Thư Hàng cười nói.
“Mua lông, lông của các loại linh thú, ma thú, chỉ cần là loại mềm mại thì ta đều muốn mua hết.” Diệt Phượng Công Tử trả lời.
Tống Thư Hàng: “...”
“Sao không nói gì thế? Tín hiệu không tốt à?” Diệt Phượng Công Tử nghi hoặc hỏi.
Tống Thư Hàng ủ rũ thở dài: “Lông thú bị hiến tế sạch rồi, hay là Diệt Phượng tiền bối cho ta chút thời gian được không?”
Mấy tháng sau, lông thú mới sẽ mọc ra.
Cùng lắm thì hắn xem thử có thể sửa đổi tăng phát thuật không, sửa pháp thuật này thành loại có thể dùng cho linh thú chẳng hạn?
“Bao lâu?” Diệt Phượng Công Tử hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng: “Hai ba tháng?”
“Tạm biệt.” Diệt Phượng Công Tử cúp máy không chút do dự.
Tống Thư Hàng cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn trời.
Sau đó hắn giơ tay lên gãi đầu đinh của mình. Không biết Diệt Phượng tiền bối có thu tóc dài của Bá Tống Huyền Thánh không?
Bàn về độ mềm mại, tuyệt đối không thua lông linh thú.
Đồng thời hắn mở ghi chú trong điện thoại, lưu tin “sửa đổi tăng phát thuật” vào.
Dù không thể dùng trên người linh thú nhưng nếu sau khi sửa đổi, dùng trên người kẻ địch có lẽ cũng là một diệu chiêu bất ngờ.
Một phát tăng phát thuật biến dị tung ra, lông tóc trên người đối phương điên cuồng dài ra, trong nháy mắt biến thành một quả bóng lông.
Cảm giác rất thú vị.
...
Trong rừng cây nhỏ.
Liễu yêu Khinh Vũ cảm ứng được khí tức của Bá Tống Huyền Thánh khi hắn dùng tinh thần lực quét qua.
Khinh Vũ vốn chuẩn bị đứng dậy đi mua bữa ăn sáng cho bạn cùng phòng nhưng vì điều này bèn dừng lại, ở tại chỗ chờ Bá Tống.
Tống Thư Hàng đáp xuống cạnh cô hỏi: “Khinh Vũ, gần đây trong trường có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Cành cây của Khinh Vũ lắc nhẹ, sau đó cô kể sơ những chuyện đã trải qua sau khi cô ngụy trang thành Tống Thư Hàng trong thời gian gần đây.
“Vất vả rồi.” Tống Thư Hàng lấy một phần nước suối người sự sống được bọc kín ra, giao cho liễu yêu.
Không có gì tốt để tặng, cũng chỉ có thể tặng một ít đặc sản trong thế giới hạch tâm thôi.
“À, Bá Tống Thánh Quân này, hình như đất trong trường bị dị biến rồi.” Sau khi nhận lấy nước suối, Khinh Vũ suy nghĩ một chút rồi nói ra chuyện này.
“Dị biến? Mảnh đất này à?” Tống Thư Hàng nhíu mày, lập tức nhớ đến đám tà vọng bên ngoài Thực Uyên các.
“Ừ, mùi vị giống như bị thiu ấy.” Khinh Vũ nhẹ lay nhẹ cành cây.
Tống Thư Hàng chạm tay lên mặt đất.
Thần thức của hắn chui vào đất, không ngừng xuyên sâu xuống.
Quả nhiên, sâu dưới lòng đất có khí tức tương tự như khí tức do tà vọng để lại bên ngoài Thực Uyên các.
Nhưng có thể là đám tà vọng kia cảm ứng được bên trên có liễu yêu Khinh Vũ tồn tại nên đã trốn mất dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận