Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1734: Cha, cha xếp phía sau con

Chương 1734: Cha, cha xếp phía sau con
Sau khi giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên, hắn và ‘lưới rồng’ được kết nối lại.
Tiểu trợ lý lưới rồng khôi phục lại năng lực hành động, lên tiếng nói: “Xác nhận mệnh lệnh, chấp hành quyền hạn ‘lưới rồng’, mở thế giới cùng cấp ‘không gian thánh giả’.
[Mở thế giới cùng cấp ‘không gian thánh giả’ thành công.]
[Ting ~ Kết nối thế giới hạch tâm thất bại.]
[Thay thế nguyên thần và thân thể thất bại.]
“Kết nối thế giới hạch tâm” và “thay thế nguyên thần, thân thể” là hai mệnh lệnh mà Tống Thư Hàng truyền đạt cho tiểu trợ lý lưới rồng trước khi nó treo máy. Khi khôi phục hành động, nó đã chấp hành lại hai mệnh lệnh này.
Nhưng do trong ‘thế giới độ kiếp nhóm’ tồn tại pháp tắc áp chế nặng nề nên cuối cùng việc thực hiện cả hai mệnh lệnh đều thất bại...
May là ‘không gian thánh giả’ bát phẩm ngang hàng với thế giới độ kiếp nhóm theo lý luận đã kết nối thuận lợi.
Sau đó có hàng nghìn hàng vạn ‘tia sáng lưới rồng’ tỏa ra từ tiểu trợ lý lưới rồng, quấn lấy nguyên thần của mỗi thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1, rồi lại quấn lấy thân thể của Đậu Đậu, Vũ Nhu Tử, Tống Thư Hàng và Tiểu m Trúc.
Bắt đầu chuyển đổi không gian.
Mọi người bị kéo từ từ vào một thông đạo năm màu, dịch chuyển từ ‘thế giới độ kiếp nhóm’ sang ‘không gian thánh giả’.
Vì là lần đầu tiên làm việc này nên tốc độ dịch chuyển khá chậm chạp.
“Đợi đã, Thư Hàng tiểu hữu. Không gian thánh giả là nơi nào?” Hoàng Sơn Tôn Giả hỏi: “Bây giờ ta cứ nghe tới ‘không gian xx’ là trong lòng lại phát hoảng lên.”
“Không phải lại là không gian độ kiếp đấy chứ?” Cuồng Đao Tam Lãng suy đoán.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói: “Tam Lãng, ngươi cho rằng Thư Hàng tiểu hữu tự tìm đường chết giống như ngươi chắc? Chúng ta khó khăn lắm mới thoát khỏi một không gian độ kiếp, sao lại đi vào một không gian độ kiếp khác chịu chết được?”
“Khụ, không gian thánh giả là không gian ‘đại kiếp bát phẩm’ của thế giới Hắc Long.” Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói.
Bắc Hà Tán nhân: “...”
Ta nhìn lầm ngươi rồi, Thư Hàng tiểu hữu!
“Nhưng các tiền bối cứ yên tâm, chúng ta đã vượt qua thiên kiếp trong ‘thế giới độ kiếp nhóm’, nên dù tiến vào ‘không gian thánh giả’ cũng không cần phải chịu thiên kiếp nữa. Chỉ là đi qua cho đúng quy trình mà thôi, sau đó chúng ta có thể về thế giới Hắc Long thông qua ‘không gian thánh giả’, rồi thông qua thế giới Hắc Long để trở về hiện thế.” Tống Thư Hàng giải thích.
Tiểu trợ lý lưới rồng há miệng định nói gì đó nhưng bị Tống Thư Hàng ngăn cản.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Bạch Hạc Chân Quân nhỏ giọng hỏi.
“Chắc chắn trăm phần trăm.” Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Bởi vì hiện giờ ta đang có quyền hạn quản lý viên tối cao của ‘lưới rồng’ thế giới Hắc Long.”
“Tống tiền bối ơi, nếu chúng ta đi từ trong ‘không gian thánh giả’ ra thì có thể nhân tiền hiển thánh không?” Vũ Nhu Tử nhảy tung tăng hỏi.
“Đáng tiếc là thế giới Hắc Long không có ‘Huyền Thánh giảng pháp’ và ‘nhân tiền hiển thánh’.” Tống Thư Hàng cười nói.
Dù sao thì thế giới Hắc Long vẫn khác với hiện thế.
Nhân tiền hiển thánh và Huyền Thánh giảng pháp là đặc sản của riêng ‘hiện thế’ ngày nay, nghe nói là pháp tắc của Thiên Đạo đầu tiên lưu lại để tạo phúc cho tu luyện giả của chư thiên vạn giới.
“Tiếc quá đi, ta còn tưởng mình cũng có thể nhân tiền hiển thánh chứ.” Vũ Nhu Tử nói với vẻ mất mát.
“Ta lại thấy nếu thật sự có khâu ‘nhân tiền hiển thánh’ thì sẽ rất bất lợi cho chúng ta.” Tống Thư Hàng cười nói: “Chỉ riêng khâu ‘Huyền Thánh giảng pháp’ thôi là đủ cho cả đám chúng ta GG [*] rồi. Mà nếu Huyền Thánh giảng pháp không đạt tiêu chuẩn còn phải chịu đại kiếp tâm ma của bát phẩm. Được không bù nổi mất.”
(GG: Good game. Câu nhận thua và khen trình độ đối thủ trước khi thoát, bắt nguồn từ người chơi StarCraft Hàn Quốc.)
“Cũng đúng.” Vũ Nhu Tử nháy mắt, nhưng gương mặt cô vẫn đầy vẻ tiếc nối.
“Thật ra, nếu nói tới ‘bản thảo Huyền Tháng giảng pháp’ thì ta có một vài bản nháp đấy.” Hoàng Sơn Tôn Giả xoa cằm nói: “Từ sau khi tấn thăng lên Tôn Giả, ta đã bắt đầu chuẩn bị bản thảo cho ‘Huyền Thánh giảng pháp’ của mình trong tương lai rồi. Chẳng qua thời gian có hạn, mới chuẩn bị phần mở đầu thôi.”
Cuồng Đao Tam Lãng kinh ngạc nói: “Hoàng Sơn tiền bối vừa tấn thăng Tôn Giả đã bắt đầu chuẩn bị bản thảo Huyền Thánh giảng pháp á? Ngài định tự lập flag [*] cho mình hay sao? Flag là ‘chắc chắn ta sẽ tấn thăng Huyền Thánh, cho nên phải chuẩn bị kỹ càng bản thảo từ trước’ à?”
[* Lập flag: ý chỉ một người tự cổ vũ bản thân bằng một kết quả tốt đẹp, nhưng hiện thực lại đi ngược với mong muốn, được hiểu như “nói trước bước không qua”.]
“Cấm ngôn!” Hoàng Sơn Tôn Giả chỉ tay vào Tam Lãng.
“Tiền bối, đây đâu phải trong nhóm...” Cuồng Đao Tam Lãng mới nói nửa câu đã nghẹn lại, hắn phát hiện mình không thể nói thành tiếng được nữa.
Thậm chí ngay cả năng lực ‘truyền âm nhập mật’ cũng bị phong ấn!
Uy nghiêm của chủ nhóm kéo dài từ nhóm Cửu Châu số 1 tới trong hiện thực rồi cơ à?
Giờ ta đang ở trong hiện thực? Hay là trong nhóm chat?
[Nhưng cấm ngôn trong nhóm chỉ cấm chat nhóm thôi, ta vẫn có thể chat riêng cơ mà. Cấm ngôn trong hiện thực còn phong tỏa cả ‘truyền âm nhập mật’ nói chuyện riêng, thật quá đáng!] Cuồng Đao Tam Lãng không cam lòng nhìn chằm chằm vào Hoàng Sơn Tôn Giả.
“Tam Lãng ngu ngốc, Hoàng Sơn đại ngốc đã chuẩn bị pháp thuật ‘hệ cấm ngôn’ từ lâu rồi. Ngươi quên trước kia hắn đã thử rất nhiều lần trên người ta à? Chẳng qua thời gian trước hắn phải phối hợp với vòng cổ mới có thể cấm ngôn ta, còn giờ đã có thể tay không dùng phép rồi. Gâu! Hoàng Sơn đại ngốc, ngươi nghiên cứu pháp thuật đó là có ý đồ bất chính gì với ta phải không?” Đậu Đậu nói tới đoạn cuối thì chợt cả kinh.
“Cấm ngôn.” Hoàng Sơn Tôn Giả chỉ tay vào Đậu Đậu.
Đậu Đậu cũng bị cấm ngôn.
“Tam Lãng với Đậu Đậu ngu ngốc ~~ Hoàng Sơn tiền bối mãi mãi là Hoàng Sơn tiền bối, có quyền hạn là muốn làm gì thì làm như vậy đó. Chờ sau này chúng ta phá giải bí pháp ‘cấm ngôn’ rồi hãng phản kháng cũng chưa muộn.” Đổng Quái Tiên Sư nói. Dáng vẻ hiện tại của hắn là một hình cầu lớn chẳng có quy tắc gì.
Thực lực của Lệ Chi Tiên Tử và Đồng Quái đều là cảnh giới Chân Quân ngang nhau. Thế nên cô vo viên nguyên thần của Đồng Quái rất là tốn sức. Cho dù Đổng Quái không phản kháng thì cuối cùng cũng không bị vo thành viên bi nhỏ như Tống Thư Hàng, mà thành một quả cầu lớn.
“Cấm ngôn.” Hoàng Sơn Tôn Giả chỉ tay vào Đồng Quái.
Hôm nay món cấm ngôn bán phá giá, ba phát liên tiếp.
Sau khi thi triển liên tục ba phát cấm ngôn, Hoàng Sơn Tôn Giả hài lòng gật đầu.
“Tiên sư, cảm giác bị cấm ngôn ra sao?” Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử ngồi xổm bên cạnh Đổng Quái Tiên Sư, hiếu kỳ hỏi.
Đồng Quái: “...”
Bây giờ ta không thể phát ra tiếng, cũng không thể truyền âm, cô bảo ta trả lời thế nào hả?
“Hoàng Sơn tiền bối, ta cũng muốn thử cảm giác cấm ngôn. Trước giờ ta vẫn cảm thấy ‘Bế Khẩu Thiền’ của Thông Huyền Đại Sư rất oai, ngài cho ta thử một cái cấm ngôn với?” Đông Phương Tĩnh Tuyết giơ tay nói.
Hoàng Sơn Tôn Giả mệt tim hết sức: “Thật ra số lần thi triển ‘cấm ngôn thuật’ mỗi ngày của ta có hạn.”
Tiền bối nhớ lại cái thời mà nhóm Cửu Châu số 1 mới được thành lập. Hồi ấy khi hắn vừa cho Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử gia nhập nhóm thì phong thái của cô đẹp đẽ vô ngần, là một tiên tử e lệ, dịu dàng ít nói, kiến thức uyên tâm. Người mới tiếp xúc với cô đều cho rằng cô là tiên tử Nho gia.
Khi đó, hai vị tiên tử họ Đông Phương trong nhóm có khí chất hoàn toàn khác biệt.
Nhưng sau khi gia nhập nhóm được mấy năm thì phong cách của Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử càng ngày càng lệch lạc đi…
Đông Phương Tĩnh Tuyết: “Nghĩa là hôm nay ngài hết lượt thi pháp rồi?”
“Đúng, hết rồi. Đừng nghịch nữa, ngồi yên đi.” Hoàng Sơn Tôn giả nói.
Hai mắt Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử sáng bừng lên, đoạn, cô cất tiếng hát trong trẻo: “Lẵng hoa thơm ngát ơi, mau lại đây nghe ta hát nào~~”
Đậu Đậu, Tam Lãng và Đổng Quái Tiên Sư nhiệt liệt giơ ngón tay cái, ủng hộ cô hết mình.
“Cấm ngôn.” Hoàng Sơn Tôn Giả chỉ tay vào Đông Phương Tĩnh Tuyết.
Bài hát Hoàng Sơn Đại Ngốc đã lâu không gặp chợt ngưng bặt.
Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hoàng Sơn Tôn Giả.
“Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt thì có thể thấy ý của Tĩnh Tuyết Tiên Tử hẳn là... sẽ không bao giờ tin lời của Hoàng Sơn tiền bối thích nói điêu nữa. Chắc chắn luôn, không sai đâu.” Diệt Phượng Công Tử đẩy kính mắt: “Gần đây ta vẫn luôn nghiên cứu cách đọc nội tâm của một người thông qua vẻ mặt, đã có chút thành tựu rồi.”
Hoàng Sơn Tôn Giả ngẩng đầu nhìn trời.
Bên cạnh Tống Thư Hàng, Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười nói khẽ: “Sau khi sống sót sau tại nạn, tất cả mọi người đều đang dùng cách thức của mình để ăn mừng.”
Cũng có thể là một cách phát tiết sau đại kiếp.
“Có lẽ bọn họ cho rằng gặp đại nạn không chết ắt có phúc. Ai nấy đều cảm thấy thời gian này mình đang ở trong ‘trạng thái vô địch’, cho nên mới ra sức... ừm, quậy phá chăng.” Tô Thị A Thất bổ sung.
“Được quậy thế này chắc là bọn họ vui lắm.” Hằng Hóa Chân Quân nói.
“Hết thuốc chữa rồi.” Lệ Chi Tiên Tử tổng kết lại.
“Khụ.” Tống Thư Hàng hắng giọng một cái: “Chúng ta sắp đến nơi rồi, mọi người chuẩn bị hạ xuống thôi. Có thể chúng ta sẽ đáp thẳng từ trên bầu trời của ‘không gian thánh giả’ xuống đấy.”
Không thể để cơ tim của mama Hoàng Sơn tắc nghẽn mãi thế được.
...
...
Mấy phút sau.
Trong ‘không gian thánh giả’ của thế giới Hắc Long.
Một loạt bóng người đột nhiên rơi từ trên bầu trời của không gian xuống.
“Hả? Không bay được?”
“Thiên phú Đạp Không Nhi Hành cũng mất hiệu quả?”
“Ngự kiếm phi hành cũng không được luôn.”
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 nhanh chóng thử ngự không, nhưng cuối cùng ai nấy đều thất bại.
Phong Hỏa Luân của Đậu Đậu, ngự kiếm phi hành của Vũ Nhu Tử, năng lực Đạp Không Nhi Hành của ngũ phẩm đều mất linh.
“Đừng hoảng, cấm bay là tính chất đặc thù của không gian này, bao giờ hạ xuống thì chúng ta có thể dịch chuyển khỏi ‘không gian thánh giả’.” Tống Thư Hàng mỉm cười nói.
Lúc này nụ cười của hắn có vẻ kỳ quái, cứ như gương mặt bị thi triển một phép thuật ‘cố định nụ cười’.
Bịch bịch bịch bịch ~~
Tất cả các thành viên rơi từ không trung cao nghìn mét xuống như sủi cảo, tạo thành những cái hố to trên mặt đất của không gian thánh giả.
“Ơ? Không đau tí nào.” Vũ Nhu Tử vỗ vỗ người, nhảy từ trong hố ra.
“Hóa ra lần nhảy này chỉ là hù dọa thôi à?” Những tiền bối khác cũng lũ lượt chui ra khỏi hố.
Tống Thư Hàng rơi xuống trong trạng thái nằm úp sấp, cũng tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất. Hắn giật giật thân thể một cái rồi chậm rãi ngồi dậy.
“Kết thúc rồi.” Hắn chậm rãi vươn vai.
Khi vươn vai, thân thể hắn không ngừng run lên bần bật như điện thoại trong chế độ rung.
“Tống tiền bối đang làm gì thế?” Bên cạnh hố, Vũ Nhu Tử hiếu kỳ hỏi.
“Vươn vai thôi.” Tống Thư Hàng cười ha hả, nhảy ra khỏi hố.
“Tiếp theo chúng ta làm sao để ra ngoài?” Vũ Nhu Tử hỏi.
“Đương nhiên là đi thẳng ra ngoài.” Tống Thư Hàng đưa tay đẩy, trong ‘không gian thánh giả’ có một cánh cửa hiện lên.
Cửa được mở ra.
Đậu Đậu vui vẻ nhảy cẫng lên, dẫn đầu đoàn người chui ra khỏi cửa.
Ngay khi Đậu Đậu nhảy ra, đột nhiên trong lòng mọi người giật thót một cái.
Sau đó đám người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Cảm giác quen thuộc này...
Có Huyền Thánh mới xuất thế, sắp sửa nhân tiền hiển thánh sao?
“Chẳng lẽ là a cha của ta?” Vũ Nhu Tử nói.
“Liệu có trùng hợp như vậy không?” Hoàng Sơn Tôn Giả nói, trong lòng dấy lên dự cảm không lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận