Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2309: Giày Chiến (Bên Trái) Của Bá Tống Huyền Thánh

Chương 2309: Giày Chiến (Bên Trái) Của Bá Tống Huyền Thánh
Bản thể thân là Thiên Đạo đã chết rồi, vậy đại lão quả cầu béo thân là chúa tể Cửu U hiển nhiên cũng sẽ tiêu tán theo.
Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày kia…
Tóm lại, nếu như nó không cách nào tìm được thủ đoạn tiếp tục chiếm lấy vị trí chúa tể Cửu U như Bạch U U, nó sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Tính mạng của nó đang bắt đầu đếm ngược.
“Chỉ hận rèn sắc không thành thép.” Cánh tay thể lỏng của đại lão quả cầu béo nắm chặt lấy hạch tâm và binh phù hình rồng, oán hận nói.
Rõ ràng chỉ cần cho nó thêm chút thời gian nữa, chỉ cần vài thập niên, nghiên cứu của nó sẽ có thể có được thành quả.
Nhưng mà ngay cả chút thời gian ấy bản thể cũng không duy trì được.
“Bíp bíp Bạch U U.” Trong lòng đại lão quả cầu béo tràn đầy tuyệt vọng.
Roẹt ~
Lúc này, trong hư không đột nhiên lại có mấy ‘giọt nước’ đánh về phía nó.
Là giọt nước thân thể của cầu di vật Thiên Đạo bị rồng sương mù đụng nát.
Sau khi mấy giọt nước này đánh tới thì chia binh hai đường. Một phẩn xông tới hạch tâm trong tay đại lão quả cầu béo, một phần khác lại xông tới chiếc giày thể thao trên mặt đất.
“Khi ngươi còn sống thì chưa từng giúp đỡ ta. Lúc chết rồi còn muốn tạo phiền toái cho ta!” Đại lão quả cầu béo phẫn nộ nói.
Nó duỗi tay nắm chặt lấy giọt nước ‘di vật Thiên Đạo’ đang đánh về phía hạch tâm trong tay mình.
Một bên là một nửa của Thiên Đạo – chúa tể Cửu U, một bên là thi thể trên tinh thần của Thiên Đạo – di vật Thiên Đạo.
Vào ban đêm tối trời gió lớn, cả hai đã gặp nhau như thế.
Ngay sau đó, giọt nước do cầu di vật Thiên Đạo vỡ ra lập tức bị chúa tể quả cầu béo cắn nuốt.
Đều có kết cấu kim loại thể lỏng, mặc dù hai bên có chút khác biệt nhưng va vào nhau là trực tiếp trộn lẫn với nhau.
Giọt nước cầu di vật Thiên Đạo bị thân thể của chúa tể quả cầu béo bao lấy, bị chia nhỏ lần nữa, phân tán đến mỗi một bộ phận thân thể của đại lão quả cầu béo.
“Ồ?” Đại lão quả cầu béo hơi sửng sốt.
Di vật Thiên Đạo vậy mà lại bị nó dung hợp ư?
[Vậy nếu ta cắn nuốt toàn bộ di vật Thiên Đạo thì sẽ có hiệu quả gì?] Ý nghĩ này hiện lên trong lòng đại lão quả cầu béo.
Đại lão quả cầu béo cảm thấy mình ‘có thể phải chết bất kỳ lúc nào’ nằm trong trạng thái cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cho nên mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, chỉ cần cảm thấy phương thức có hi vọng, nó đều muốn thử xem sao.
“Vậy cứ thử xem! Mặc dù là thứ tương tự với thi thể, nhưng lúc này rồi ta còn kén ăn quái gì nữa?” Đại lão quả cầu béo nhẹ giọng nói.
Nó chợt quay đầu nhìn về phía giọt nước chỗ chiếc giày thể thao.
Nhưng mấy giọt nước ‘cầu di vật Thiên Đạo’ này đã dịch chuyển giày thể thao, sử dụng lực lượng không gian, chuẩn bị bỏ chạy!
“Trốn đi đâu!” Đại lão quả cầu béo duỗi tay hút mấy giọt nước trên giày thể thao về phía mình.
Đồng thời, truyền tống không gian của giọt nước mở ra.
Roẹt ~
Một phần số giọt nước bị đại lão quả cầu béo hút lấy.
Nhưng dường như còn có một chút giọt nước bám trên giày thể thao biến mất cùng với cánh cổng không gian!
Đại lão quả cầu béo: “…”
Đối với cầu di vật Thiên Đạo, dường như chiếc giày thể thao kia có ý nghĩa phi phàm?
Là vật phẩm của người quan trọng với nó để lại ư?
[Khí tức trên chiếc giày thể thao kia hình như rất quen. Là mùi vị của ai nhỉ? Hẳn là ta đã từng tiếp xúc rồi… Hơn nữa chiếc giày thể thao này, chắc là ta tiếp xúc với nó lúc nương nhờ khúc xương bất hủ để đi đến hiện thế trước đó không lâu. Nói cách khác, là đồ của hắn ta.] Đại lão quả cầu béo suy nghĩ chốc lát đã đoán ra được đáp án.
‘Nhân loại’ nó từng tiếp xúc, nhân loại mang giày thể thao mà không phải giày pháp khí… là tên Bá Tống chết tiệt giống Bạch U U kia.
‘Nhân loại’ có thể khiến nó khắc sâu ấn tượng dạo gần đây ngoại trừ Bá Tống ra thì không còn ai khác.
Con sâu nhỏ cấn tay này… Con chuột nhỏ cấn tay mới đúng.
Nhưng mà, vì sao cầu di vật Thiên Đạo phải trông giữ chiếc giày của Bá Tống như trông bảo vật vậy?
“Quả nhiên là thứ tựa như thi thể, vật phẩm yêu thích cũng khiến ta chán ghét nốt.” Đại lão quả cầu béo trầm giọng nói.
Di vật Thiên Đạo như vậy không có ý nghĩa tiếp tục tồn tại, vì vậy cứ để nó ăn di vật Thiên Đạo luôn đi!
[Ta cần đi đến hiện thế một chuyến để trực tiếp nuốt cả cầu di vật Thiên Đạo.] Đại lão quả cầu béo nhìn binh phù hình rồng trong tay.
Để có thể lừa gạt ‘thiên cơ’, giúp toàn bộ thân thể mình trực tiếp vượt biên tiến vào hiện thế, nó cần đề thăng uy năng của binh phù hình rồng lên một chút.
Đại lão quả cầu béo nhấc người tiến vào chỗ sâu trong bảo khố.
Nơi đó cất giữ lò luyện khí của nó.
Nó cần đề thăng, ưu hóa toàn bộ các phương diện cho binh phù hình rồng.
**************
Bên kia.
Tống Thư Hàng bước ra khỏi thế giới hạch tâm.
Hắn không ngờ An Tri Ma Quân lại thành thật hơn trong tưởng tượng nhiều… Điều hắn ta nói trước đó cũng là lời nói thật.
An Tri Ma Quân cũng không biết rõ tổng bộ chân chính của Vô Cực Ma Tông ở đâu.
‘Tổng bộ’ mà hắn biết kỳ thực là khu vực tổng đà do 20 ngọn núi của Vô Cực Ma Tông kết thành.
“Tuy rằng không phải tổng bộ thì cảm thấy có hơi tiếc, nhưng khu vực tổng đà cũng tốt, độ khó khi xông vào đó thấp hơn tổng bộ rất nhiều. Cũng tiện cho ta hấp dẫn cầu di vật Thiên Đạo qua đó.” Tống Thư Hàng sờ cằm thầm nghĩ.
Như vậy, không bằng thừa dịp trước khi cầu di vật Thiên Đạo giáng lâm, cứ chạy tới khu vực tổng đà của Vô Cực Ma Tông trước đã?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, đột nhiên có một cánh cổng không gian xuất hiện phía trước hắn không xa.
Tống Thư Hàng vô thức lui về sau một bước, mở thế giới hạch tâm của mình ra, tiếp đó chui nửa người vào thế giới hạch tâm.
Mỗi lần gặp phải cánh cổng không gian đột nhiên hạ xuống trước mặt hắn, hầu như đều không có chuyện tốt lành gì.
Từ trong cánh cổng không gian ra ngoài ít nhất đều là cường giả cấp Kiếp Tiên.
Tống Thư Hàng không thể không đề phòng.
Cánh cổng không gian trước mắt thoạt nhìn có hơi nhỏ, nếu phải quy đổi thì thể tích của cường giả đi ra từ cánh cổng không gian tương đương với kích cỡ của năm con số Hamster tập hợp lại.
Xoẹt ~
Có thứ gì đó bắn ra từ trong cánh cổng không gian.
Một chiếc giày thể thao lóe lên bảo quang thần khí bảy màu vọt ra từ trong cánh cổng không gian, xông về phía Tống Thư Hàng.
“Ể? Giày cùng loại với giày của ta ư?” Tống Thư Hàng đưa tay đón lấy chiếc giày thể thao này.
Chiếc giày bóng rổ này là mẫu mã hắn rất thích mang…
“Chờ chút, đây chính là giày của ta mà!” Sau khi Tống Thư Hàng tiếp được chiếc giày này thì đột nhiên cảm ứng được khí tức thuộc về mình trên đó.
Hắn giơ cao chiếc giày lên, nhìn chiếc giày tỏa sáng lấp lánh, thần khí rực rỡ, Tống Thư Hàng lâm vào trầm tư.
Vì sao giày của ta lại biến thành dáng vẻ này?
Chói mắt quá.
Làm hắn không dám thừa nhận chiếc giày này là đồ của mình luôn.
“Nhớ đâu chiếc giày này hẳn đã rơi ở chỗ của cầu di vật Thiên Đạo thì phải?” Tống Thư Hàng suy tư nói.
Vì sao nó lại đột nhiên hiện ra từ trong cánh cổng không gian, trở về trong tay hắn.
“Chẳng lẽ chiếc giày này đã trở thành pháp khí, sinh ra giày linh?” Tống Thư Hàng vừa nghĩ vừa đưa tay đặt lên trên chiếc giày, thi triển bí pháp giám định.
Sau một cơn đau không tính là quá đau, và một vết thương bình thường sâu chừng một centimet, kết quả giám định phản hồi đến trong đầu Tống Thư Hàng.
[Giày chiến của Bá Tống Huyền Thánh (chân trái), vốn là chiếc giày bình thường, được cầu di vật Thiên Đạo cường hóa không ngừng, đã thăng cấp thành giày chơi bóng phẩm chất + 10.]
[Trong giày chiến có kèm theo một ít nhục thân của di vật Thiên Đạo, vì sao ngươi không thử luyện hóa nó vào trong giày chiến đi?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận