Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1073: Kỹ Năng Phanh Xe Cấp Thần!

Chương 1073: Kỹ Năng Phanh Xe Cấp Thần!
“Được rồi, vậy chúng ta cứ thử xem sao. Nhưng mà... Đông Phương Lục Tiên Tử này, đến khi thí nghiệm hiệu quả của ngôn xuất pháp tùy, ngươi phải dùng chiếc xe đặc chế chống va chạm kia đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Không thành vấn đề, lúc nào ta cũng mang chiếc xe kia theo bên người. Lát nữa chúng ta tìm một chỗ rộng rãi để thử là được.”
Đông Phương Lục Tiên Tử vui vẻ đồng ý.
“Vậy mệnh lệnh này phải nói thế nào?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Mệnh lệnh của ngôn xuất pháp tùy càng ngắn càng tốt! Như vậy thì sức mạnh của ngôn xuất pháp tùy mới có thể bám vào lời nói, uy lực sẽ càng tập trung.
Nếu mệnh lệnh quá dài thì uy lực của ngôn xuất pháp tùy sẽ bị phân tán.
“Chi bằng cứ nói hai chữ “phanh xe” luôn đi?”
Bỉ Ngạn Ma Quân cho ý kiến.
“Câu này ngắn quá, nếu muốn dùng nó thì Tống Thư Hàng phải ngồi ở ghế phụ cạnh Đông Phương Lục Tiên Tử, sử dụng mệnh lệnh “phanh xe” này ngay lúc cô ấy sắp gây ra tai nạn giao thông thì mặc may mới có hiệu quả.”
Diệt Phượng Công Tử nói.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật liên hồi. Nói thật nhé, người đàn ông nào mà dám ngồi ở ghế phụ cạnh Đông Phương Lục Tiên Tử chắc chắn là người yêu cô ấy thật lòng.
“Thế nên cần phải dài ra thêm một chút, ví dụ như “Nguy hiểm, phanh xe!” thì thế nào?”
Một giọng nam đầy sức hút vang lên.
“Ơ, Tạo Họa pháp Vương, ngươi không đi biểu diễn à?”
Diệt Phượng Công Tử bật cười ha hả nói.
Người vừa lên tiếng chính là Tạo Họa pháp Vương mới chạy tới. Lúc đến gần nhà của Dược Sư, Pháp Vương đã nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy người Tống Thư Hàng từ đằng xa, vì vậy hắn lập tức chạy nhanh tới chen vào một câu.
Gần đây Tạo Họa pháp Vương bận đi tour biểu diễn vòng quanh thế giới, số lượng fan cứ tăng lên vùn vụt. Vậy nên Pháp Vương càng ngày càng tự tin, lúc mở miệng nói chuyện, trong thanh âm cũng mang theo sự tự tin đầy hấp dẫn.
“Nguy hiểm, phanh xe... Được đấy. Nhưng ta nghĩ thêm chữ “đạp” vào nữa sẽ tốt hơn. Nguy hiểm, đạp phanh xe!”
Tô Thị A Thập Lục lên tiếng.
Lúc này, Đông Phương Lục Tiên Tử lại không đồng ý:
“Không ổn, đạp phanh xe cũng không ổn, bởi một khi ta quýnh lên rồi thì không thể phân rõ phanh và chân ga. Tuy trong đầu nghĩ là đạp phanh nhưng chân lại đạp lên chân ga, ta sợ cụm từ “Đạp phanh xe” này vô dụng với ta thôi.”
“Hay là đổi thành “Dừng xe” vậy.”
Chất giọng trong trẻo của Lệ Chi Tiên Tử truyền tới:
“Nguy hiểm, dừng xe! Như vậy thì khỏi lo Lục Lục hiểu lầm nữa. Vì dù sao thì dưới tác dụng của ngôn xuất pháp tùy, Lục Lục sẽ cưỡng chế dừng xe lại thôi.”
“Có lý, vậy thì áp dụng phiên bản của Lệ Chi Tiên Tử. Thư Hàng tiểu hữu, thử thôi nào.”
Đông Phương Lục Tiên Tử cảm thấy rất hài lòng.
“Chắc chắn là câu “Nguy hiểm, dừng xe” à? Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Chắc ổn rồi đấy, chỉ là lúc hô “Nguy hiểm”, trong đầu Thư Hàng tiểu hữu có thể nghĩ đến hình ảnh Đông Phương tiên tử sắp đụng xe, như vậy có thể cường hóa hàm ý của từ “Nguy hiểm” mạnh hơn.”
Thất Tu Tôn Giả nói.
“Vậy giờ ta thử nhé?”
Tống Thư Hàng nói.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Ta chuẩn bị xong rồi, Thư Hàng tiểu hữu, nhờ cả vào người đấy!”
Bà đây có hy vọng thoát khỏi danh hiệu hung thần xa lộ đầy sỉ nhục này hay không, tất cả đều phụ thuộc vào chức năng ngôn xuất pháp tùy của ngươi đấy!
Vì vậy trước ánh mắt mong đợi của các vị đạo hữu, Tống Thư Hàng nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh Đông Phương Lục Tiên Tử lái xe, sắp gây ra tai nạn giao thông và hình ảnh Đông Phương Lục Tiên Tử dừng xe khẩn cấp ngay lúc sắp xảy ra tai nạn.
Sau khi tưởng tượng xong, Tống Thư Hàng giơ tay chỉ về phía Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Nguy hiểm, dừng xe!”
Giống như lần trước, lần này hắn cũng sử dụng Chân Ngã Minh Tưởng Pháp ngưng tụ tinh thần, vận dụng thiên phú khẩu khiếu phát mệnh lệnh, cố gắng phát huy năng lực ngôn xuất pháp tùy ở mức tốt nhất.
Một luồng lực lượng vô hình thông qua thánh ấn của Tống Thư Hàng, rơi vào trên người Đông Phương Lục Tiên Tử.
“Thế nào, có cảm giác gì không?”
Lệ Chi Tiên Tử hiếu kỳ hỏi.
“Ta không biết nữa nhưng hình như đã tự tin hơn.”
Đông Phương Lục Tiên Tử đáp:
“Ta có linh cảm nếu giờ cho ta lái xe, chắc chắn có thể dừng xe lại ngay lúc sắp tông vào!”
“Thử rồi mới biết được, có thể là do ngôn xuất pháp tùy của Tống đạo hữu thật sự có tác dụng nhưng cũng có thể là do ảo giác của ngươi đấy.”
Bỉ Ngạn Ma Quân nói.
“Ở đây có sân bãi để tập không? Hay là đi xung quanh xem thử?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
“Không được, lát nữa còn có các đạo hữu khác trong nhóm Cửu Châu số 1 tới đây, nếu lúc các vị tới lại phát hiện nơi này không có ai thì không hay lắm. À, hay dùng thực tại ảo của ta đi, vừa hay bên trong có một mảnh đất trống rất lớn, có thể dùng làm chỗ thử xe cho Đông Phương tiên tử.”
Thất Tu Tôn Giả đáp.
Dứt lời, Tôn Giả động tâm niệm, thực tại ảo của hắn “thế giới Cổ Mộ mở ra. Nhưng lần này ví trí của thực tại ảo không phải ở ngôi mộ mà Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục đã luyện Khiên Đao thuật, mà là trên một mảnh đất trống bên ngoài thế giới Cổ Mộ.
Đây là một quảng trường cực lớn, trên đó cứ cách một khoảng lại có một cây cột đá dựng đứng, rất thích hợp cho Đông Phương Lục Tiên Tử thử xe.
“Lâu lắm rồi mới thấy lại thực tại ảo của Thất Tu tiền bối, thực tại ảo của tiền bối lại rộng ra không ít.”
Tạo Họa pháp Vương thở dài nói.
“Vậy ta thử xe ở đây, các ngươi lui ra xa một chút.”
Dứt lời, Đông Phương Lục Tiên Tử mở túi càn khôn đặc chế rồi thả chiếc SUV đặc chế chóng va chạm kia ra.
Phía trước phía sau cộng thêm hai bên xe đều có lắp phòng hộ chóng va chạm, hơn nữa còn khắc rất nhiều trận pháp mà ngay cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng xem không hiểu.
Đông Phương Lục Tiên Tử chui vào trong xe SUV, thuần thục khởi động máy.
“Dây an toàn, dây an toàn!”
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“À, suýt nữa quên mất, nhưng thứ này cũng chả có ích gì lắm. Dù sao cũng do ta tông vào người khác, đều là người khác bị nguy hiểm còn ta thì chẳng bị sao. Hơn nữa với thực lực của ta, bảo đảm ngồi ở ghế lái sẽ không bị đụng bay ra ngoài, trừ khi cả chiếc xe đều bị đụng nát.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Chính vì Đông Phương Lục Tiên Tử ngài cứ nghĩ như vậy nên khả năng lái xe mới càng ngày càng đáng sợ đấy.
Sau khi thắt dây an toàn xong, Đông Phương Lục Tiên Tử cầm chặt vô lăng:
“Ta lái xe đây!”
Vèo~~
Tất cả đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 có mặt ở hiện trường lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lui ra thật xa.
Có người cảm thấy đứng xa vẫn chưa đủ an toàn bèn nhảy lên đứng trên cột đá luôn.
Còn có người lại cảm thấy đứng trên cột đá cũng chưa đủ an toàn, vậy nên quyết định ngự kiếm, ngự đao bay lên không trung. Đông Phương Lục Tiên Tử đâu thể lái xe đụng lên trời được nhỉ?
Không không không, chờ chút!
Hình như xe của Đông Phương Lục Tiên Tử đã được cải tạo rồi, có thêm chức bay lên nữa.
Xem ra dù có đứng trên không trung cũng không đủ an toàn, vẫn phải đề cao cảnh giác mới được.
Ầm ầm ầm~~
Ở bên dưới, Đông Phương Lục Tiên Tử giơ chân đạp vào chân ga, chiếc SUV lập tức vọt lên trước.
Có lẽ là vì trong lòng có sự tự tin nên Đông Phương Lục Tiên Tử lái rất thuận lợi, thậm chí cô có thể lái xe tránh khỏi những cây cột kia một cách thuần thục, có lúc còn lạng theo hình chữ S vô cùng điêu luyện.
“Thật không khoa học!”
Diệt Phượng Công Tử không nhịn được thốt lên.
“Chẳng lẽ là tiềm lực bị ép ra sao?”
Lệ Chi Tiên Tử vừa nói vừa lấy điện thoại ra bắt đầu chụp hình.
“Siêu thật, nếu loại bỏ thuộc tính hung thần xa lộ thì có lẽ Đông Phương Lục Tiên Tử cũng rất có thiên phú về phương diện lái xe đấy.”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Đông Phương Lục Tiên Tử đột nhiên xoay đầu xe, sau đó trình diễn một cú drift(*) cực ngầu.
“Vãi thật, hôm nay Đông Phương Lục Tiên Tử bị vua tốc độ nhập xác à?”
Tạo Họa pháp Vương kinh ngạc nói.
“Không... Không phải do vua tốc độ nhập vào, là do Lục Lục lại mất khống chế rồi.”
Lệ Chi Tiên Tử đáp.
Cô nhìn thấy vẻ lo lắng và hoảng loạn trên mặt Đông Phương Lục Tiên Tử, mà ở ngay phía trước cách đó không xa lại có hai cây cột đá chắn đường. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sợ rằng cô ấy sẽ tông vào cột đá mất.
Giờ chính là lúc kiểm chứng năng lực ngôn xuất pháp tùy của Tống Thư Hàng.
Rốt cuộc mệnh lệnh của ngôn xuất pháp tùy có giúp Đông Phương Lục Tiên Tử dừng xe thuận lợi hay không đây?
“Không ổn... Đông Phương tiên tử lại đạp lên chân ga rồi.”
Thất Tu Tôn Giả nói.
Trong cả quá trình thử xe từ nãy đến giờ, hắn luôn chú ý đến mọi động tác của Đông Phương Lục Tiên Tử.
Mới vừa rồi, Đông Phương Lục Tiên Tử thấy mình sắp tông vào cột đá nên theo bản năng muốn đạp chân phanh, nhưng lúc duỗi chân ra lại đạp trúng chân ga.
Ầm ầm ầm~~
Chiếc SUV lập tức tăng tốc, vọt tới trước một cách cuồng bạo.
“A a a a, đừng mà!”
Đông Phương Lục Tiên Tử hét lớn lên.
Ngay lúc cô hét lên, đột nhiên... thân thể bỗng cứng đờ, cô cảm giác được có một loại lực lượng vô hình đang chuyển động trên người mình.
Sau đó chân phải của Đông Phương Lục Tiên Tử thế mà lại rời khỏi chân ga!
“Có tác dụng rồi!”
Thất Tu Tôn Giả hô lên.
“Có hiệu quả đúng không? Mới vừa rồi ta cảm ứng được lực lượng của ngôn xuất pháp tùy đang vận chuyển!”
Diệt Phượng Công Tử cũng lên tiếng.
“Tiếp theo nhìn xem Lục Lục có đạp phanh hay không! Cố lên!”
Lệ Chi Tiên Tử cỗ vũ cho Đông Phương Lục Tiên Tử.
Ngay lúc tất cả mọi người đang mong mỏi Đông Phương Lục Tiên Tử đạp chân phanh thì lại thấy cô ấy đưa tay ra nhanh chóng nhấn mở khóa cửa xe.
Lệ Chi Tiên Tử:
“???”
Thất Tu Tôn Giả:
“Đông Phương tiên tử muốn làm gì vậy?”
Tạo Họa pháp Vương:
“Đừng nói là muốn nhảy xuống xe đấy nhé?”
Tô Thị A Thập Lục:
“Chắc không phải đâu, mệnh lệnh của ngôn xuất pháp tùy là dừng xe, hẳn sẽ không nhảy xuống xe mới đúng. Hơn nữa, trên xe của Đông Phương Lục Tiên Tử có đủ loại phòng vệ, cho dù tông thẳng vào cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cần gì phải nhảy xuống xe chứ.”
Tô Thị A Thập Lục vừa dứt lời, Đông Phương Lục Tiên Tử đã mở cửa xe cạnh ghế lái ra.
Ngay sau đó, một cái chân thon dài từ trong xe thò ra.
“A a a a a!”
Đông Phương Lục Tiên Tử mở miệng hét to, sau đó chân trái dùng sức đạp xuống, kéo lê trên mặt đất.
Cát bụi bay mù mịt, do thân xác của Đông Phương Lục Tiên Tử rất cường hãn nên mặt đất bị cô kéo ra một vệt rất dài.
Đây không phải là xe đạp, Đông Phương Lục Tiên Tử ngươi dùng cách phanh xe này thì có ích gì chứ.
Tống Thư Hàng:
“...”
Diệt Phượng Công Tử:
“...”
Tô Thị A Thập Lục:
“...”
Tạo Họa pháp Vương:
“Đây chính là chân trái phanh xe trong truyền thuyết đấy ư?”
Nhưng chân trái phanh xe phải là dùng chân trái đạp lên phanh mới đúng chứ?
Lệ Chi Tiên Tử:
“SUV chứ có phải xe đạp đâu, Lục Lục chơi trò gì vậy không biết?”
“Bình tĩnh, vấn đề cần quan tâm bây giờ là làm vậy có thể dừng xe lại được hay không kìa?”
Thất Tu Tôn Giả không hổ là đại tiền bối, hắn là người bình tĩnh nhất trong số những người có mặt ở đây.
-------------------
Chú thích:
(*) Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận