Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1532: Quá khứ đen tối của Bạch tiền bối two

Chương 1532: Quá khứ đen tối của Bạch tiền bối two
“Hình dung thôi, bây giờ ta dùng thủ pháp hình dung để giải thích duyên giữa chúng ta chứ không phải là ta ném một viên gạch thật.”
Thân ảnh áo trắng nói.
“Ngại quá, trạng thái hôm nay của ta hơi kỳ lạ. Trạng thái hiện tại của ta là chế độ hiền giả cá mặn, vì thế lối tư duy hôm nay hơi khác với ngày thường.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
“Đây không phải là chế độ hiền giả cá mặn, đây là ‘chế độ siêu thoát’, là một trải nghiệm vô cùng quý giá, nếu không phải ngươi có sức mạnh công đức phong phú thì hoàn toàn không thể trải nghiệm được cảnh giới này đâu. Thiếu niên à, đừng đặt tên lung tung được không?”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Hóa ra trạng thái mất hết ước mơ như cá mặn, mất đi tất cả cảm xúc như hiền giả là do tiền bối ngài mang tới à.
“Còn nữa, ‘gạch’ mà ta vừa nói ban nãy là chỉ một ‘nhân’ mà ta đã gieo, mà ngươi lại có duyên tìm được ‘quả’.”
Thân ảnh áo trắng vừa tiến lên trước vừa nói.
“Vậy ‘nhân’ kia là gì?”
Tống Thư Hàng bình tĩnh hỏi.
‘Chế độ siêu thoát’ hiện tại của hắn bắt đầu lôi hết các manh mối trong đầu ra rồi xâu chuỗi lại.
Sau khi Bạch tiền bối two đi vào không gian này đã từng nói với hắn, rất có thể không gian này là vật thử nghiệm do cái vị tương ứng với Bạch tiền bối, cũng chính là thiên đạo dù có tiền hay không cũng rất tùy hứng kia để lại.
Bạch tiền bối cũng bị không gian phong bế này hấp dẫn, thậm chí còn không kịp đợi hắn xuất quan mà đã đưa con rối tiên tử và Sở Sở chạy đến không gian này rồi.
Mà thân ảnh áo trắng trước mặt lại khiến Tống Thư Hàng có cảm giác hắn chính là [chủ nhân của không gian phong bế].
Nói cách khác, rất có thể thân ảnh màu trắng này có liên quan đến Bạch tiền bối two…
Nếu như tiếp tục tổng kết, “cục duyên” bị ném xuống này chắc không phải Bạch tiền bối two đấy chứ?
Ở một điểm thời gian nào đó mà hắn không biết, hắn đã từng bị ‘Bạch tiền bối two’ đập vào ư?
Chẳng lẽ là trước lúc hắn sinh ra, Bạch tiền bối two đã từng té ngã lún đất ở gần đó hay sao?
Không sai, chắc chắn là thế rồi.
“Duyên mà ta nói tới ý chỉ ‘Tam Thập Tam Tiên Thiên Nhất Khí Công’ và ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú. Bộ công pháp đó chính là ‘nhân’ mà ta gieo, là viên gạch mà ta ném xuống chư thiên vạn giới.”
Rốt cuộc thân ảnh áo trắng cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu lên tiếng.
Lối tư duy của cậu trai trẻ này như ngựa hoang đứt cương, nhảy không lối về.
Cứ có cảm giác nếu để mặc hắn tự nghĩ tiếp thì sẽ bị dắt mũi đi mất.
Tống Thư Hàng: “?”
Nói nửa ngày, hóa ra ‘duyên’ là chỉ cái này ư?
“Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công chính là duyên sao?”
Con rối tiên tử đứng bên cạnh hỏi.
Vào thời Thiên Đình viễn cổ, tất cả các thành viên của Thú Thần Bộ đều biết môn công pháp này, trong đó có cả người tu luyện đến Kiếp Tiên cửu phẩm. Tống Thư Hàng mới luyện đến ngũ phẩm thôi mà, tại sao hắn lại thành người ‘có duyên’ đặc biệt kia được chứ?
“Công pháp và pháp khí là một bộ.”
Thân ảnh áo trắng bình tĩnh nói.
“Nhưng năm đó trong Thú Thần Bộ cũng có ít nhất hai vị đại sư trở lên luyện chế thành công ‘pháp khí tổ hợp’ mà. Tuy rằng bộ pháp khí toàn bát phẩm này của Tống Thư Hàng khoa trương thật, nhưng nếu xét về bản chất thì không khác gì nhau chứ nhỉ?”
Con rối tiên tử nghi hoặc nói.
“Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, công pháp và pháp khí của thiếu niên này có điểm đặc biệt gì nào.”
Thân ảnh áo trắng thong thả đáp.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Tống Thư Hàng bình tĩnh nói:
“Sẽ tự bạo.”
Thân ảnh áo trắng:
“Hả?”
“Điểm đặc biệt nhất trong ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ mà ta tu luyện nằm ở chỗ sau khi ta lên cảnh giới ngũ phẩm thì bước vào thời kỳ tự bạo bất cứ lúc nào. Nói thật là mấy hôm trước ta vừa mới bị nổ banh xác xong. Nhớ lại cảm giác khi tử vong… ừm, bây giờ nghĩ lại chết cũng chỉ vậy thôi. À đúng rồi, bây giờ ta đang ở trạng thái cá mặn kỳ lạ, chẳng trách lại có suy nghĩ đó.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Sau khi nói xong, hắn lại đột nhiên nhớ tới một chuyện:
“Nếu như ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ mà là gạch do tiền bối ném xuống thì quả thật ta vẫn bị ngài ném chết… Nếu không phải ta có biện pháp sống lại thì đã chết thật rồi đấy.”
Trong tình huống bình thường, theo kịch bản nếu như có người bị gạch của đại lão vô tình đập trúng đầu thì sẽ được đại lão bồi thường.
Ta thế này có nên đòi chút lợi ích từ vị đại lão trước mặt không nhỉ?
Không, vẫn là thôi đi. Tình hình của ta khá là đặc thù.
Hơn nữa, trạng thái hiền giả cá mặn hiện tại nói cho ta biết là mình không nên tự tìm đường chết.
Thân ảnh áo trắng: “…”
“Không đúng, điểm khác biệt mà tiền bối nói e là phương diện pháp khí. Sau khi ta so sánh ngươi với các đại sư trong Thú Thần Bộ ở Thiên Đình viễn cổ trước đây thì nghĩ tới một điểm. Ngươi luyện chế hai bộ ‘pháp khí tổ hợp’tam thập tam thú. Từ xưa tới nay, chẳng có ai luyện chế hai bộ pháp khí như ngươi cả.”
Con rối tiên tử chỉ rõ.
“Đúng, chính là điểm này.”
Thân ảnh áo trắng thở dài nói.
Trong khi nói chuyện, hắn búng tay một cái.
Ngay sau đó, sáu mươi bốn món ‘pháp khí thú tổ hợp tam thập tam thú’ xoay xung quanh hắn.
Trong đó còn có một bộ pháp khí tổ hợp sinh ra cộng hưởng với Tống Thư Hàng.
Một trong hai bộ pháp khí còn phiếm lên ánh sáng thanh khiết. Bộ còn lại ẩn chứa lực lượng hắc ám và hủy diệt.
“[Sau khi thánh thành vỡ nát… Kẻ khổng lồ hủy diệt vạn vật] là bộ pháp khí của tiền bối hợp thể với pháp khí của ta để tạo thành ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng thế.”
Thân ảnh áo trắng bình tĩnh đáp:
“Dưới gầm trời này, từ xưa tới nay, những người luyện chế tổ hợp pháp khí tam thập tam thú nhiều nhất cũng chỉ luyện chế một bộ. Nhưng chỉ có một mình ngươi luyện chế tận hai bộ. Đây chính là cộng hưởng giữa ‘nhân’ và ‘quả’.”
“Thì ra là thế.”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, sau đó hắn lại hỏi:
“Sau đó thì sao nữa? Sau khi chúng ta sinh ra cộng hưởng, tiền bối có chuyện gì muốn làm không? Mượn sức mạnh cộng hưởng giữa hai bộ pháp khí, ngươi có thể chiếu lực lượng đến hiện thế à? Hoặc là cướp cơ thể của ta chẳng hạn?”
“Ý kiến hay đấy thiếu niên. Ngươi không nói ta cũng không nghĩ tới là có cách này nữa chứ. Ngươi tu luyện ‘Tam Thập Tam Tiên Thiên Nhất Khí Công’, đồng thời còn luyện chế tận hai bộ ‘pháp khí tổ hợp’tam thập tam thú, nếu như muốn, cơ thể của ngươi chắc hẳn sẽ rất thích hợp với ta.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu… Cũng tức là, chiếm đoạt hoặc chiếu lực lượng đến hiện thế đều không phải mục đích của thân ảnh áo trắng này. Vậy rốt cuộc hắn kéo mình vào đây là để làm gì chứ?
Trong lúc suy tư, thân ảnh áo trắng đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
“Đã tới chưa? Thông đạo không gian này dài thật đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
“Vẫn chưa tới, ta phải làm vài việc trên đường đi đã.”
Thân ảnh áo trắng đáp.
Dứt lời, hắn vươn tay vạch một đường trong thông đạo không gian.
Trong thông đạo mở ra một cửa sổ nhỏ.
Sau đó, thân ảnh áo trắng vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú’ chứa ánh sáng trắng của mình.
Ánh sáng trên pháp khí tổ hợp tam thập tam thú tối dần.
Hắn đang giải trừ liên hệ giữa pháp khí và bản thân mình.
Như vậy ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú’ này sẽ trở thành vật vô chủ.
Tống Thư Hàng nảy ra một suy nghĩ… chắc không phải trạng thái vô chủ của ‘tiên toa xuyên thấu chư thiên vạn giới’ cũng vì thế mà ra đấy chứ?
“Đi đi.”
Thân ảnh áo trắng dịu giọng nói.
Ngay sau đó, ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú’ vô chủ kia nhảy vào trong cửa sổ nhỏ ở thông đạo không gian rồi biến mất tăm.
“Tiền bối làm gì thế?”
Con rối tiên tử nghi hoặc hỏi.
“Đây là phần thưởng, phần thưởng hoàn thành thí luyện ở thế giới này. Bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú này đã đến bên chủ nhân mới của nó rồi.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Luyện chế xong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, nhấp vào để tặng.
Quả nhiên ta vẫn nên mặt dày đòi ít ‘tiền bồi thường thương tích lao động’ gì đó, nhỡ đâu lại được bồi thường bằng thần khí thì sao?
Sau khi gửi ‘pháp khí tổ hợp tam thập tam thú’ đi, thân ảnh áo trắng bèn đóng cửa sổ trong thông đạo không gian lại. Sau đó hắn xoay người, mở một cửa sổ khác ở phía khác.
Tiếp đó, hắn vươn tay ‘tháo’ chân trái của mình xuống.
Cảnh tượng kinh khủng đột nhiên ập tới.
Thế nhưng trong lòng Tống Thư Hàng vẫn chẳng có chút kinh hãi nào.
Tháo chân trái của mình xuống xong, hắn liền đặt nó vào ‘tiên toa xuyên thấu chư thiên vạn giới’.
“Đi đi, đến bên cạnh hắn, tiện thể trả lại chân trái này cho hắn luôn, xong rồi từ nay về sau ngươi hãy đi theo hắn đi… Nói tiếng xin lỗi với hắn hộ ta, năm đó nhân lúc hắn ngủ mà ta lặng lẽ cắt mất chân trái của hắn để làm thí nghiệm. Nhưng thí nghiệm thành công lắm, không thể bỏ qua công lao của chân hắn được. Cảm ơn hắn thay ta luôn nhé.”
Thân ảnh áo trắng nói.
Sau khi tháo chân trái ra, hắn chỉ còn lại đúng chân phải, kim kê độc lập.
[Thừa dịp người khác ngủ say, lén tháo chân trái của người ta ra để làm thí nghiệm á? Ai mà thảm thế, bị cắt mất chân trái…]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Trong lúc hắn đang suy tư, chân trái bị tháo xuống kia đột nhiên nảy sinh biến hóa.
Sau khi rời khỏi cơ thể của người đàn ông áo trắng, khí tức bị ‘áp chế’ của chiếc chân trái này bùng nổ.
Tà năng Cửu U đen kịt phun ra, một sức mạnh chết chóc, tàn bạo, tập trung tất cả cái ‘ác’ trên đời này thành một thể phát ra từ chân trái.
Đây là chân trái của ‘chúa tể Cửu U’.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn không dám tưởng tượng các tình tiết tiếp theo nữa rồi.
Bởi vì trước mắt chỉ có đúng một vị chúa tể Cửu U đã tiến vào không gian bị phong bế này.
Bạch tiền bối two.
Một vị chúa tể Cửu U khác là quả cầu béo, nhưng nó không có chân.
Nói cách khác, trước đây khi nằm ngủ, Bạch tiền bối two đã bị kẻ khác lén cắt chân ra làm thí nghiệm. Đây chắc chắn là quá khứ đen tối của Bạch tiền bối two. Tuyệt đối không thể nói ra tin tức này, thậm chí đến nghĩ cũng không được, nếu không rất có thể sẽ bị diệt khẩu.
Mà trong chư thiên vạn giới này, kẻ có thể nhân lúc chúa tể Cửu U ngủ, lặng lẽ cắt mất chân hắn mà không bị phát giác chỉ có một người.
“Bạch tiền bối… Hay nói cách khác, ngươi chính là cái vị tương ứng với Bạch tiền bối two, Bạch Thiên Đạo.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Chế độ hiền giả cá mặn đôi lúc khá là phiền phức.
Rõ ràng câu nói vừa rồi của hắn được thốt ra bằng ngữ khí ‘chân tướng chỉ có một’, vốn vô cùng mạnh mẽ, nhưng hiện giờ tâm trạng của hắn bình thản không sợ hãi, lời nói ra cũng hơi thiếu khí thế.
“Thiên Đạo á?”
Con rối tiên tử bắt đầu trầm mặc… Sau ‘tạo vật Thiên Đạo’, các Thiên Đạo khác cũng chuẩn bị lần lượt lên sàn rồi ư?
“Thiếu niên ngươi tưởng tượng nhiều quá rồi đấy.”
Thân ảnh áo trắng một chây nhảy lò cò.
Chẳng lẽ ta đoán sai rồi à?
Đợi chút, cảnh tượng nhảy bằng một chân này cực kỳ giống một đại nhân vật khác trong ký ức của Tống Thư Hàng. Tính cách cũng phù hợp với thân ảnh áo trắng trước mặt hắn đây.
Tống Thư Hàng lại nói:
“Là ngươi, Thiên Đạo Rồng Đốm.”
Thân ảnh áo trắng gần như lên tiếng cùng một lúc với Tống Thư Hàng:
“Ngươi đoán đúng rồi! Chúc mừng ngươi nhé, thiếu niên. Ta chính là Bạch Thiên Đạo.”
Tống Thư Hàng: “…”
Thân ảnh áo trắng: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận